Hoàng Thiên đỗ xe và đưa Lâm Ngọc An vào bên trong quán cà phê.
Nhưng vừa bước vào đã thấy quán cà phê ồn ào hỗn loạn, hai cô gái đang đánh nhau tranh giành một anh chàng đẹp trai! Nhìn thoáng qua, Hoàng Thiên lập tức nhận ra.
Đó là Lâm Huỳnh Mai đang đánh nhau với ai đó! Đây là tình huống gì? Không phải con bé bảo muốn dẫn bạn trai đến ra mắt chị gái sao? Hoàng Thiên không nói nên lời, vội vàng cùng Lâm Ngọc An bước qua đó.
“Đồ hồ ly tinh! Mày dám cướp bạn trai của tao! Còn không biết xấu hổ à! Hôm nay tao phải đánh chết mày!”
Chu Ngọc Hân vừa kéo tóc Lâm Huỳnh Mai vừa cào vào mặt cô.
Khi Lâm Ngọc An nhìn thấy vậy, gương mặt cô lập tức tái đi vì tức giận.
Cô chỉ có một cô em gái này.
Bình thường luôn vô cùng yêu thương con bé.
Nhìn thấy em gái mình bị đánh như vậy, Lâm Ngọc An làm sao mà không khó chịu được? Dẫm lên giày cao gót, Lâm Ngọc An đi đến tát vào mặt Chu Ngọc Hân.
Chát! Âm thanh vang dội, xem ra cú tát của Lâm Ngọc An khá mạnh.
Hoàng Thiên rất ngạc nhiên, bởi vì anh đã ở cùng Lâm Ngọc An hơn ba năm, vợ anh mới chỉ tát anh mà thôi, chưa từng đánh nhau với ai cả.
Chu Ngọc Hân bất ngờ bị tát.
Không thể không quay lại nhìn chằm chằm vào Lâm Ngọc An mảng chửi: “Mẹ kiếp, cô từ chỗ nào chui ra! Còn dám đánh tôi!”
Chu Ngọc Hân lập tức nổi giận, cô ta định lao lên đánh Lâm Ngọc An.
Hoàng Thiên nhìn thấy Chu Ngọc Hân cũng không phải đèn cạn dầu, vội vang lao lên, kéo Lâm Ngọc An ra sau lưng mình, bảo vệ cô.
Chu Ngọc Hân quá kiêu ngạo, cô ta bước tới trước mặt Hoàng Thiên, suýt nữa thì đụng nhau với Hoàng Thiên luôn.
Hoàng Thiên lùi lại hai bước, thật giống như lúc nãy đã nói, anh không muốn đánh nhau với phụ nữ.
.
Danh Sách Chương: