Mai Trân vốn sợ hãi, bị Kim Đại Thành dọa như vậy nên bà ta lại càng thêm hoảng sợ.
Bà ta vẫn luôn quý trọng tính mạng này, đặc biệt là bây giờ đang kiếm được nhiều tiền nên bà ta lại càng không muốn chết.
Đương nhiên, bà ta cũng biết nếu như Phan Thanh Linh quay lại thì chính là tự chui đầu vào lưới, nhất định sẽ bị người nhà họ Kim bắt đi.
Nhưng điều này không quan trọng đối với Mai Trân.
Vấn đề lớn là Phan Thanh Linh gả đến nhà họ Kim, tìm được một gia đình bên chồng giàu có thì đó cũng là một chuyện tốt.
Điều quan trọng nhất là bà ta không chết là được rồi, bà ta vẫn muốn giữ mạng sống của mình để hưởng thụ.
“Tổng giám đốc Thành, con gái tôi đã hứa với tôi rằng hôm nay nhất định sẽ trở về, vì vậy anh đừng lo lắng.”
Mai Trân mang theo vẻ mặt tươi cười nói với Kim Đại Thành.
Kim Đại Thành cười ha ha hả hê, ông ta vỗ vai Mai Trân nói: “Cô em Trân à, cô là người hiểu biết, Kim Đại Thành tôi nói chuyện rất giữ lời, chỉ cần con gái cô chịu quay về, kết hôn với con trai tôi thì tôi sẽ không đối xử tệ bạc với gia đình
CÔ."
“Tôi đương nhiên là tin rồi.
Lời nói của tổng giám đốc Thành đáng giá nghìn vàng, sẽ không nói dối tôi”.
Mai Trân nịnh nọt nói, bà ta không biết phải nịnh hót Kim Đại Thành như thế nào mới là tốt.
Kim Đại Thành đột nhiên cười lạnh lùng một tiếng, nói với Mai Trân: “Nhưng bà Trần cũng nghe rõ rồi, nếu như con gái bà không quay lại thì bà nhất định sẽ chết”
“Nó nhất định sẽ quay lại, con gái tôi, tôi còn không hiểu sao?”
Mai Trân lo lắng nói.
Kim Đại Hữu lúc này cũng đi tới và nói với Mai Trân: “Cho dù con gái bà quay lại thì cũng phải để cho cháu trai tôi kiểm tra cơ thể của nó trước, xem xem nó có bị Hoàng Thiên làm tổn hại hay không.
Hừ, nhà họ Kim chúng tôi sẽ không lấy người đã qua tay”.
Một câu nói đã khiến cho Mai Trân vô cùng xấu hổ.
Thực ra thì bà ta cũng không chắc chắn, dù sao cũng có thể thấy Phan Thanh Linh rất thích Hoàng Thiên.
Nếu như thực sự bị Hoàng Thiên chiếm đoạt thì cũng là chuyện không thể tránh được.
Trán Kim Triết tái xanh khi nghe thấy câu nói này.
Phan Thanh Linh vẫn luôn ở Hang động Thanh Linh, quanh năm suốt tháng đều không gặp mấy người đàn ông, vì vậy, Kim Triết rất chắc chắn rằng Phan Thanh Linh sẽ không bị người đàn ông nào chạm vào
Nhưng hai ngày nay thật khó nói.
Phan Thanh Linh thực sự đã đi theo Hoàng Thiên, còn đi đến thành phố lớn, chuyện này thì khác.
“Con trai, con không cần lo lắng.
Tối nay sẽ để cho con.
xác minh, nếu như Phan Thanh Linh thật sự không còn trong trắng thì không cần cô ta nữa, chúng ta hãy tìm cách trả thù Hoàng Thiên là được rồi”.
Kim Đại Thành tùy tiện nói với Kim Triết.
Kim Triết lắng nghe và gật đầu, thằng nhóc này chống
nạng đứng ở đó và trong lòng vô cùng hưng phấn.
Có vẻ như đêm nay, ý nguyện ấp ủ bấy lâu nay có thể trở thành hiện thực.
Vừa nghĩ đến chuyện có thể chiếm hữu Phan Thanh Linh, Kim Triết liền trở nên phấn khích không ngừng.
Mai Trân cũng nghẹn một bụng tức giận, việc những người này có thể nói chuyện này ở trước mắt bà ta thực sự là một sự sỉ nhục đối với bà ta và con gái bà ta.
Nhưng bà ta không dám hé răng nửa lời vì sợ sẽ khiến cho người nhà họ Kim phế bỏ bà ta.
Kim Đại Thành nhìn thời gian thì đã là hơn bảy giờ tối.
Lúc này, Kim Đại Thành có chút không kiên nhẫn.
“Mẹ kiếp.
Đã hơn bảy giờ rồi, có vẻ như con gái bà không định quay về”
Kim Đại Thành tức giận nổi cơn tan bành, chỉ vào Mai Trân hét lên.
Điều này cũng đang gây áp lực cho Mai Trân, muốn dồn ép Mai Trân phải gọi điện hỏi lại.
Mai Trân run rẩy, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Thành đừng tức giận.
Tôi sẽ gọi điện lại cho Đào Văn Lâm, hỏi xem Thanh Linh đã đi hay chưa?
Nói xong, Mai Trân liền lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện lại cho Đào Văn Lâm.
Nhưng đúng vào lúc này, ở bên ngoài cửa có tiếng động.
Tiếng bước chân hỗn loạn mà người ở trong phòng đều có thể nghe rất rõ ràng.
“Cha, hình như người đến rồi”
Hai mắt Kim Triết sáng lên, thằng nhóc này đã không thể chờ đợi được nữa, mặc dù bị gãy chân nhưng cũng không
ảnh hưởng gì đến chuyện anh ta lấy được Phan Thanh Linh.
“Ra ngoài xem xem” Kim Đại Thành nói với Kim Đại Hữu.
Không đợi Kim Đại Hữu mở cửa đi ra ngoài, Kim Triết đã chống nạng bước nhanh hơn Kim Đại Hữu, anh ta đẩy cửa liền bước đến sân.
Kim Triết chỉ muốn nhìn thấy Phan Thanh Linh, anh ta có nằm mơ thì cũng muốn nhìn thấy cô gái xinh đẹp này ngay tức khắc.
Bich.
“Ôi mẹ kiếp”
Một tiếng hét vô cùng thảm thiết, cơ thể Kim Triết liền bay ngược trở lại, đập vào người Kim Đại Hữu, khiến Kim Đại Hữu cũng ngã xuống đất.
Lúc này.
Con người Kim Đại Thành ngay lập tức trừng lên, đứng lên từ trên ghế tựa rộng rãi.
Mấy người nhà họ Kim tất cả đều nhìn ra ngoài cửa, chỉ nhìn thấy Hoàng Thiên bước vào, vừa rồi Kim Triết chính là bị Hoàng Thiên đá bay.
Phan Thanh Linh theo sát Hoàng Thiên đi vào, trong khi Vũ Thanh dẫn theo vài cấp dưới, kế tiếp nhau đi vào.
“Mẹ, mẹ có sao không?”
Phan Thanh Linh lo lắng gọi Mai Trân và chạy đến trước mặt Mai Trân.
Nhìn thấy Phan Thanh Linh cuối cùng cũng quay trở lại, Mai Trân thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, Kim Triết bị Hoàng Thiên đạp, Mai Trân vẫn rất sợ hãi.
Điều này hoàn toàn là xúc phạm nhà họ Kim, Kim Đại Thành làm sao có thể chịu để yên?
Quả nhiên, Kim Đại Thành đã tức giận đến mức muốn nổ tung.
“Hoàng Thiên, mày còn dám tới đây sao?”
Kim Đại Thành tức giận nói, hung tợn nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên.
Nhìn Kim Đại Thành chết tiệt này, Hoàng Thiên cũng không kiềm được mà nở một nụ cười lạnh lùng.
“Làm sao, không chào đón tôi đến sao?” Hoàng Thiên cười khẩy nhìn Kim Đại Thành.
Nhìn thấy Hoàng Thiên coi thường ông ta như vậy, Kim Đại Thành vô cùng tức giận và khó chịu.
Nếu như nói ở thành phố Bắc Ninh chính là địa bàn của Hoàng Thiên thì Hoàng Thiên ngạo mạn cũng bỏ đi.
Nhưng nơi này là phạm vi của trấn Kim Mã.
Hang động Thanh Linh cũng thuộc quyền quản lý của trấn Kim Mã, Kim Đại Thành coi đây là địa bàn của mình, làm sao có thể cho phép người ngoài đến đây giở thói ngang ngược?
“Thằng nhóc, mày điên đủ rồi.
Nếu đã đến rồi thì mày đừng mong rời khỏi đây”.
Kim Đại Thành sốt sắng, lúc này ông ta không để ý đến nhóm người Vũ Thanh, chỉ nghĩ đến chuyện muốn ngay lập tức phế bỏ Hoàng Thiên.
“Tất cả cùng nhau lên.
Cho tên họ Hoàng này biết hậu quả của thói ngạo mạn.
Mẹ nó, đánh cho nó tàn phế rồi ném vào rừng cho chó hoang ăn”
Kim Đại Thành vung tay lên với những người trong dòng họ của ông ta, ra hiệu cho mọi người cùng nhau lên.
Tuy nhiên, không một ai trong nhà họ Kim dám di chuyển, kể cả Kim Đại Hữu.
Bởi vì những người này đều cảm nhận được, Vũ Thanh và đàn em của anh ta, trên người đều toát ra hơi thở nguy hiểm vô cùng mạnh mẽ.
Đây chính là luồng sát khí vô hình, là người đã thực sự giết rất nhiều người mới có thể có loại sát khí này.
Không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào nhưng nó có thể khiến cho người ta cảm nhận được.
Trực giác nói cho những người thuộc nhà họ Kim này, đám người Vũ Thanh không dễ đối phó và rất nguy hiểm.
“Sao một đám đứng ngây ra đó? Cùng nhau lên đi” Kim Đại Thành vội la lên.
.
ngôn tình ngược
“Anh cả, những người mà tên họ Hoàng dẫn đến đường như không phải người bình thường”
Kim Đại Hữu sau khi đỡ Kim Triết dậy, trượt đến trước mặt Kim Đại Thành thì thầm nói.
Kim Đại Thành sững sờ một lúc, ông ta không kiềm được nhìn đám người Vũ Thanh.
Ông ta cũng đã cảm nhận được, đám người Vũ Thanh đằng đằng sát khí, khiến cho người ta rất sợ hãi.
Nhưng, ở địa bàn của mình nên Kim Đại Thành thực sự không sợ những người này.
“Thực là vô dụng.
Không bình thường là không thể động đến sao? Đây là trấn Kim Mã, bọn chúng có thể gây ra sóng gió gì sao? Đã chọc tức tao thì tao sẽ gọi mấy người đến và giết hết bọn chúng”.
Kim Đại Thành không ngại nói những lời to tát, bắt đầu huênh hoang tâng bốc mình, muốn khiến cho Hoàng Thiên và đám người Vũ Thanh dao động.
Nhưng ông ta đã nhầm, Hoàng Thiên và Vũ Thanh có tình cảnh nào chưa gặp qua? Sao có thể sợ hãi trước mấy lời nói điên rồ này của ông ta.
“Được, tôi cho ông cơ hội, ông gọi người đi” Hoàng Thiên cười lạnh lùng, nói với Kim Đại Thành.
Kim Đại Thành sững sờ một chút, nhưng ông ta vẫn muốn đánh một trận mà nắm phần chắc.
Lúc này ông ta cũng không khách sáo và lấy điện thoại ra bắt đầu gọi người đến.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Kim Đại Thành cay nghiệt nói với Hoàng Thiên: “Tên họ Hoàng, vốn dĩ tối hôm nay tao không muốn trừng phạt mày, nhưng thằng nhóc mày lại tự mình đến tận cửa nên đừng trách tạo”
“Vậy sao? Vậy ông định làm như thế nào?”
Hoàng Thiên bước đến gần Kim Đại Thành, giống như cười nhưng không phải cười hỏi.
“Thế nào? Hừ hừ, chân của con trai tao đã bị đánh gãy nên tối nay hai chân chó của mày sẽ bị đánh gãy rồi đem vứt vào trong chỗ đất hoang cho chó ăn”.
Kim Đại Thành hừ lạnh lùng nói, đưa tay sờ soạng trong túi.
Bộp! Hoàng Thiên giơ tay tát vào mặt của Kim Đại Thành.
"Aaa!"
Trước khi tay của Kim Đại Thành chạm vào con dao ở trong túi thì đã bị một tát của Hoàng Thiên đánh ngã xuống đất và khuôn mặt của ông ta lập tức sưng lên.
Nhưng tối hôm nay, người nhà họ Kim ở trước mặt Hoàng Thiên lại yếu đuối không chịu được đòn như vậy, thực sự không thể tưởng tượng được.
Phan Thanh Linh cũng không ngờ đám người Hoàng Thiên lại hành động gọn gàng dứt khoát như vậy liền chế ngự được người nhà họ Kim, cô ấy cũng sợ ngây người.
Nhưng khi vừa nghĩ đến Kim Đại Thành đã gọi điện thoại gọi người đến thì trong lòng cô ấy lại thấp thỏm không yên..
Danh Sách Chương: