Lần này, Trương Lan Phượng đã có kinh nghiệm.
Vẫn luôn bị Hoàng Thiên xử lý, Trương Lan Phượng cũng đã có kinh nghiệm, bà ta vừa nhìn thấy Hoàng Thiên đi vào, liền biết là không ổn, sớm đã chuẩn bị cẩn thận.
Thấy Hoàng Thiên đạp chân đến, Trương Lan Phượng quay người định chạy, chạy phải nói một chữ là nhanh.
Hoàng Thiên đá chân vào không khí, cũng rất là bất ngờ.
Anh không ngờ rằng Trương Lan Phượng lại trở nên thông minh như vậy, chạy nhanh như vậy.
Tuy nhiên, Hoàng Thiên cũng không đuổi theo, dù sao thì con rể mà đánh mẹ vợ, không phải chuyện vẻ vang gì.
Nếu không phải là tức giận đến một mức độ nào đó, Hoàng Thiên cũng sẽ không ra tay với Trương Lan Phượng.
“Đau không?”
Hoàng Thiên đau lòng nhìn Phan Thanh Linh, trong lòng không khỏi có phần áy náy.
Người mẹ vợ không từ thủ đoạn kia của mình, lại đánh Phan Thanh Linh một cô gái vô cùng hiền lành.
Cô gái như này, sao có thể chọc được đến Trương Lan Phượng chứ? Bị đánh rất oan ức.
“Không sao đâu anh Thiên, bà ấy là mẹ Vợ anh, anh đừng vì em mà khiến cho gia đình không hòa thuận”
Phan Thanh Linh nặn ra một nụ cười, cố tình tỏ vẻ rất thoải mái, cô không muốn làm cho Hoàng Thiên và Trương Lan Phượng cãi nhau đến không thể giải quyết.
“Thanh Linh, sao em lại để bản thân bị oan ức? Là bà già kia cố tình gây sự, em đừng sợ bà ta!”
Lê Tuyết Ngưng không quan tâm nhiều, lúc này lớn tiếng nói với Phan Thanh Linh.
Phan Thanh Linh lắc đầu, “Chị Lê Tuyết, đừng nói nữa, đó là mẹ vợ của anh Hoàng Thiên, bỏ qua chuyện này đi”
Nói xong, Phan Thanh Linh liền chuẩn bị đưa Lê Tuyết Ngưng rời khỏi nơi này, không muốn gây ra va chạm với Trương Lan Phượng nữa.
Hoàng Thiên suy nghĩ một lát, cũng không ngăn cản, dù sao thì lúc này, vẫn nên tách Phan Thanh Linh ra khỏi Trương Lan Phượng là tốt nhất, ở lại chỗ này, thực sự là không có lợi cho Phan Thanh Linh.
Thế nhưng không thể ngờ, cây muốn lặng mà gió không muốn ngừng, Trương Lan Phượng nhìn thấy Phan Thanh Linh muốn đưa Lê Tuyết Ngưng rời đi, bà ta không chạy nữa.
“Đứng lại cho tôi! Các người là một đối không đứng đắn, còn muốn chạy sao? Đâu có chuyện dễ dàng như thế!”
Trương Lan Phượng đuổi tới cản đường đi của Phan Thanh Linh và Lê Tuyết Ngưng.
“Bốp!”.
Tính khí nóng nảy của Lê Tuyết Ngưng dồn lên, tát mạnh Trương Lan Phượng một phát.
“Bà vẫn còn chưa xong sao, bà cô già này, tôi cảnh cáo bà, đừng có ngông cuồng trước mặt tôi! Tôi không quan tâm bà có phải là mẹ vợ của anh Thiên hay không, chọc vào tôi thì không xong đâu!”
Lê Tuyết Ngưng đầy khí thể chỉ vào Trương Lan Phượng trách mắng.
Trương Lan Phượng tức giận giậm chân, bà ta sao có thể chịu đựng vô ích chứ? Liền muốn liều mạng với Lê Tuyết Ngưng.
Phan Thanh Linh vội vàng can ngăn, tình hình lại trở nên hỗn loạn.
Nhìn thấy bao nhiêu người đứng xem xung quanh, Hoàng Thiên thực sự cảm thấy quá mất mặt.
“Bà đừng gây rối nữa được không?”
Hoàng Thiên trong cơn tức giận, túm chặt lấy cánh tay của Trương Lan Phượng, lôi bà ta lại.
"Rầm."
Lần này dùng lực có hơi mạnh, Trương Lan Phượng ngã chổng vó.
“Được rồi được rồi, Hoàng Thiên cậu thật không phải là người, giúp người phụ nữ bên ngoài của cậu bắt nạt tôi, tôi về nhà nói cho Ngọc An biết!”
Trương Lan Phượng khóc lóc kêu gào, định rời khỏi nhà hàng.
“Bà mà dám đến nhà tôi, tôi đánh gãy chân bà"
Hoàng Thiên thấp giọng cảnh cáo.
Đây hoàn toàn không phải đang hù dọa Trương Lan Phượng, Hoàng Thiên thực sự thấy phiền phức, chỉ cần Trương Lan Phượng dám bước vào nhà anh một bước, anh sẽ không thèm để tâm mà đập gãy chân Trương Lan Phượng.
Chuyện này...!
Trong lòng Trương Lan Phượng chán nản, bà ta cũng biết, Hoàng Thiên đã thực sự nổi giận.
Nghĩ đến hai hôm trước suýt thì khiến cho Lâm Ngọc An sinh non, Hoàng Thiên chắc chắn vẫn còn canh cánh chuyện này trong lòng, Trương Lan Phượng lại càng khẳng định, Hoàng Thiên không phải đang dọa bà ta.
Thế nhưng Trương Lan Phượng cũng không tỏ ra yếu thế, dậm mạnh chân, vô cùng tức giận rời khỏi nơi này.
Hoàng Thiên bất lực lắc đầu, mỗi lần gặp phải Trương Lan Phượng, đều không có chuyện gì tốt đẹp.
"Cô Ngưng, xin lỗi, khiến cô chê cười rồi”
Hoàng Thiên có hơi ngại ngùng nói với Lê Tuyết Ngưng.
Lê Tuyết Ngưng cười mệ người, nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên xin đừng nói như vậy, thực ra cảnh ngộ của anh vẫn đáng được thông cảm, có một người mẹ vợ như này.”
Hoàng Thiên bị nói không thể chống đỡ, chỉ đành cười ngượng ngùng.
Đành chịu thôi, Lê Tuyết Ngưng người ta nói cũng là sự thật, mặc dù có kèm theo một ít nhạo báng.
"Ây.
Ban đầu định mời hai người ăn cơm, lại thành ra như vậy.
Hay là thế này đi, chúng ta đổi nơi khác ăn đi”
Lê Tuyết Ngưng có hơi ngượng ngùng nói với Hoàng Thiên và Phan Thanh Linh.
Hoàng Thiên nghe xong thấy hay là thời đi, bữa cơm này không ăn tiếp được nữa.
Nhỡ đâu Trương Lan Phượng lại tới làm loạn, thì thực sự là náo nhiệt.
“Không cần đầu cô Ngưng, để hôm khác nói tiếp đi, tôi đưa các cô ấy về trước đã."
Hoàng Thiên nói với Lê Tuyết Ngưng.
“Vậy tôi thì sao? Anh Thiên, anh sẽ không vứt tôi lại đây chứ?" Lê Tuyết Ngưng khẽ mỉm cười, dường như đang hỏi đùa Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng bị Trương Lan Phượng làm cho phát cáu, lại quên mất Lê Tuyết Ngưng về nhà như nào.
Bây giờ cô chủ họ Hàn vừa mới đứng dậy, sao có thể yên tâm để một mình cô ấy đi về chứ? Biết đầu xảy ra chuyện gì thì thật là bi kịch.
“Để tôi đưa cô về trước, ông nội cô còn đang ở bệnh viện nhân dân không?”
Hoàng Thiên hỏi Hàn Ngọc An.
“Để tôi gọi điện cho ông, đoán là ông chắc đang ở cùng với viện trưởng Thạch” Lê Tuyết Ngưng nói, gọi điện thoại cho Lê Chính Thành.
Biết được Lê Chính Thành vẫn đang bàn chuyện công việc với viện trưởng Thạch ở bệnh viện nhân dân, Lê Tuyết Ngưng cười nói với Hoàng Thiên: "Anh Thiên, anh thật sự muốn đưa tôi về sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, làm lạc mất cô, thì tôi không đền nổi”
Hoàng Thiên cười đùa nói với cô ta.
Lê Tuyết Ngưng cũng mỉm cười, cô nhìn Hoàng Thiên, cảm thấy người đàn ông Hoàng Thiên này thực sự rất tốt, chỉ đáng tiếc là, đã có vợ rồi.
Hoàng Thiên lái xe đưa Lê Tuyết Ngưng về bệnh viện, giao tới tay Lệ Chính Thành.
Lê Chính Thành liên tục bày tỏ lòng cảm kích với Hoàng Thiên, ông già này cũng vô cùng khách sáo.
Hoàng Thiên cũng không ở lại lâu, Phan Thanh Linh và Hoàng Linh đều đang ở trong xe ở bên ngoài, anh phải mau chóng đưa họ về nhà mới được.
Thế nhưng Hoàng Thiên vừa mới ra khỏi bệnh viện, thì nhận được điện thoại của Vũ Thanh gọi tới.
Giọng nói của Vũ Thanh ở đầu dây bên kia điện thoại rất nặng nề, nói với Hoàng Thiên: “Cậu chủ, có một tin không tốt cần nói cho cậu”
Hoàng Thiên nghe xong trong lòng chấn động, tin không tốt? Nếu mà đổi lại là người khác nói câu này, Hoàng Thiên cũng sẽ không quá để tâm.
Thế nhưng Vũ Thanh nói như vậy, Hoàng Thiên lại cảm thấy được, tình hình thực sự rất không ổn.
"Tin không tốt gì?”
Hoàng Thiên hỏi.
“Đặng Kim Du, người bạn của tôi ở châu Phi, anh ta chết rồi”
Vũ Thanh đau xót nói.
Chuyện này!
Hoàng Thiên vừa nghe thấy tin này, cực kỳ kinh hoàng.
Anh từng gặp qua Đặng Kim Du, lần trước chạy đuối cùng Vũ Thanh ở châu Phi, truy đuổi mẹ kế Tiêu Đông Mai, lúc đó Đặng Kim Du đã giúp Hoàng Thiên không ít.
Ngoài ra Hoàng Thiên cũng chuyển cho Đặng Kim Du không ít người lao động, ở trong mỏ của Đặng Kim Du, Trịnh Hải và cha con Trịnh Hiểu Phong, thêm cả nhà họ Phan và nhà họ Lương ở Hà Nội, đều đang làm khuân vác ở đó.
Thực sự không nghĩ tới, chuyện đời khó ngờ, sao Đặng Kim Du lại đột nhiên chết được? “Đặng Kim Du trẻ tuổi khỏe mạnh, sao lại chết được?”
Hoàng Thiên rất khó hiểu, hỏi Vũ Thanh.
Vũ Thanh thở dài, nói với Hoàng Thiên: “Đặng Kim Du không phải là bệnh chết, mà là bị người khác giết." “Cái gì? Bị người khác giết?”
Hoàng Thiên hoàn toàn kinh hãi, Đặng Kim Du ở châu Phi cũng khá là có thể lực, nếu không thì cũng sẽ không ở đất khách quê người mở mỏ vàng rồi.
Một người có thực lực mạnh như này, lại bị kẻ khác giết chết?
“Đúng vậy, cậu chủ, đối với cậu chủ mà nói tin xấu nhất chính là, Trịnh Hải và Trịnh Hiếu Phong, cùng đi nhà họ Phan và nhà họ Lương ở Hà Nội, tất cả đã chạy thoát khỏi mỏ vàng rồi”
Vũ Thanh nói.
Anh bắt buộc phải làm rõ, rốt cuộc là ai đã giết Đặng Kim Du.
Người giết Đặng Kim Du, liệu có quan hệ gì với đám người Trịnh Hải và Trịnh Hiểu Phong? Có phải là vị cứu bọn họ nên mới giết?
.
Danh Sách Chương: