Nhìn thấy tất cả những chuyện xảy ra trong ngôi nhà tranh, Hoàng Thiên thật sự cảm thấy rối bời.
Trong căn nhà tranh không có ai, có điêu rõ ràng đã có dấu hiệu của đánh nhau.
Tuy rằng vừa rồi Hoàng Thiên đã đánh nhau với Điếu Công, nhưng mà Hoàng Thiên đã hoàn toàn đánh bại được Điếu Công, căn bản là không làm loạn nhà một chút nào.
Nhưng hiện giờ có thể thấy rằng, trong ngôi nhà hiện giờ chỉ toàn là gà bay trứng vỡ, thật là một mớ hỗn độn! Hơn nữa cửa sổ phía sau cũng đã mở ra rồi, chắc rằng ai đó đã từ cửa sổ nhảy ra chạy mất rồi.
"Ngài Thiên, cái này, cái này! !
Một thành viên trong nhóm kinh ngạc, nhìn Hoàng Thiên, không biết phải làm sao mới đúng.
"Ngài Thiên, tại sao lại chẳng thấy bóng dáng anh Thanh đâu cả? Còn cả tên Điếu Công đó nữa, đến ông ta cũng chẳng thấy đâu! "
Một người khác lại tiếp tục hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng hoài nghi không hiểu, Vũ Thanh rõ ràng là đã áp giải Điếu Công quay trở lại ngôi nhà tranh nhỏ, chỉ sợ là có Điếu Công ở trước mặt hai tên đao thủ, hai tên đó sẽ không dám mở miệng nói.
Có điều làm sao có thể tưởng tượng được rằng, Vũ Thanh ấy vậy mà cũng mất dạng, cái tên Điếu Công đó lại cũng chẳng thấy tăm hơi đâu.
Trong lòng Hoàng Thiên ngay lập tức lo lắng, anh thật sự lo lắng Vũ Thanh sẽ xảy ra chuyện, dù sao thì tên Điếu Công đó là một tên vô cùng xảo trá.
Hoàng Thiên rút điện thoại ra vội vàng gọi cho Vũ Thanh.
Nhưng có điều mãi chẳng thấy Vũ Thanh trả lời, nên Hoàng Thiên chỉ còn cách bỏ Cuộc.
Hoàng Thiên bước đến phía cửa sổ nhìn ra ngoài, toàn là lau sậy đã bị giãm nát, có lẽ có người đã chạy qua đây.
Vút.
Không chút do dự, Hoàng Thiên nhảy ra khỏi cửa sổ, chạy theo dấu vết bị giãm lên.
"Thầy, người muốn xử lí tên Vũ Thanh này như thế nào đây?”
Tiếng của Phượng Đen vang lại.
.
Danh Sách Chương: