Kim Đại Hữu ra tay độc ác như vậy, đã chọc cho Hoàng Thiên giận dữ lên rồi.
Hoàng Thiên lách mình sang một bên, nhẹ nhàng tránh được nhát rìu này.
Kim Đại Hữu dùng lực quá mạnh, cái rìu chém thẳng xuống đất, cơ thể của ông ta cũng không thể kiểm soát được, theo quán tính trực tiếp bổ nhào về phía trước.
Ầm!
Hoàng Thiên sau đó giơ chân ra đạp một cái, khiến cho Kim Đại Hữu ngã thẳng xuống đất.
"Ây da!"
Kim Đại Hữu cũng rất nặng nề cồng kềnh, với một tiếng thịch vang lên rồi ngã vào một bãi cứt chó.
Bốn nam thanh niên sửng sốt trong giây lát, bởi vì vừa rồi Hoàng Thiện ra tay quá đẹp, trong khoảnh khắc anh đã hạ gục được Kim Đại Hữu, động tác thì nhanh gọn dứt khoát, rất có tính thẩm mỹ.
“Còn ngẩn người ra đó làm cái gì vậy hả? Tất cả xông lên, giết chết tên nhóc này cho tao!” Kim Đại Hữu hét vào mặt những tên đàn em của mình.
“Vâng ạ!” Bốn nam thanh niên đồng thanh lên tiếng, cùng nhau giơ cái rìu chém vào người Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng lười ra tay với những người này, lúc này chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh mà thôi, cả thân người anh bay qua, đã liên tiếp vào bốn nam thanh niên này.
Trong vòng chưa đầy nửa phút, cả năm người Kim Đại Hữu bọn họ đã bị đánh ngã hết, thậm chí còn không có sức lực để đánh trả.
Kim Đại Hữu bị sốc, lúc nãy khi ông ta bị ngã xuống, có thể là do sơ ý bị Hoàng Thiên tính kế thôi.
Nhưng cả bốn tên đàn em của ông ta ngay khi vừa bước lên đều bị đánh ngã xuống đất, thì đó không phải trùng hợp rồi, nói cho dễ hiểu thì tên nhóc Hoàng Thiên này tương đối lợi hại đấy!
Kim Đại Hữu ngạc nhiên nhìn Hoàng Thiên, sửng sốt đến mức không thốt nên lời, thậm chí ông ta còn biết đêm nay màn té bổ nhào này có hơi khoa trương rồi, quá mất mặt luôn đấy chứ.
Khóe miệng Mai Trân không cong lên nữa, bà ta mở to đôi mắt nhìn Hoàng Thiên, thầm nghĩ tên nhóc này thật sự giỏi đánh nhau quá nhỉ, năm người cầm rìu mà cũng không thể đánh lại cậu ta à?
“Ông hai của nhà họ Kim, ông không sao chứ?” Mai Trân đi sang đỡ Kim Đại Hữu dậy, nịnh hót mở miệng hỏi.
Sắc mặt Kim Đại Hữu đều đã xanh mét cả rồi, ông ta vô cùng mất mặt, nhất là trước mặt Mai Trân, cả mặt chẳng còn chỗ nào để bỏ vào cả.
“Bà Trân, tên Hoàng Thiên này từ đầu đến vậy?” Kim Đại Hữu nhìn Mai Trân và hỏi.
Mai Trân không biết Hoàng Thiên có lại lịch gốc gác như thế nào, bà ta chỉ biết Hoàng Thiên đến để nhờ Phan Thanh Linh giải độc giúp, ngoài việc đó ra thì những chuyện khác bà ta hết thảy đều không biết.
“Tôi cũng không biết nữa, ông hai nhà họ Kim, ông không thể tha cho cái tên nhóc này được!” Mai Trân châm dầu vào lửa, nói với Kim Đại Hữu.
Kim Đại Hữu cũng chẳng có muốn tha cho Hoàng Thiên đầu, nhưng làm gì được khi sức lực không cho phép, ông ta biết mình không cần phải thử cố gắng lại lần nữa, nếu còn đối phó với Hoàng Thiên, chính là tự mình tìm bể khổ.
Tên nhóc, mày có lại lịch ra sao hả? Nói cho tao biết!”
Kim Đại Hữu đứng cách Hoàng Thiên hai ba mét, hung hăn hét lên dữ dội.
Nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của Kim Đại Hữu, Hoàng Thiên khinh thường cười một tiếng: “Ông là cái thá gì? Mà đáng được biết hả?”
"Tao...."
Kim Đại Hữu bị sặc một cái không hề nhẹ, nghiến răng ken két rồi nhổ thẳng: “Tao khuyên mày không nên kiêu ngạo.
Nơi đây thuộc phạm vi quản lý của trần Kim Mã, ở trấn Kim Mã này thì Kim Đại Hữu tạo chính là ông trời!”
“Lập tức quỳ xuống đất nhận lỗi, có lẽ tao có thể tha cho cái mạng chó của mày, bằng không thì...” “Nếu không thì sao hả?” Kim Đại Hữu còn đang nói chưa xong, thì đằng xa truyền đến có một tiếng quát to!
Giọng nói đầy hùng hồn uy nghiêm, lộ ra sự ngang ngược và độc đoán, khiến Kim Đại Hữu và những người khác bị dọa một trận.
Rất nhiều cặp mắt đều nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy một nhóm người đang nhanh chóng tiến tới đây.
Người đứng đầu là Lã Việt, sau lưng ông ta, còn có một vài đàn em nữa.
Đào Văn Lâm cũng nằm trong số đó, vừa rồi Phan Thanh Linh không cho Lã Việt và những người khác ở lại trong nhà, nên Đào Văn Lâm đã đưa Lã Việt và những người khác đến hang động Thanh Linh đi dạo một tí, để thưởng thức cảnh đêm của hang động Thanh Linh.
Lã Việt và đàn em cũng xem như là được mở rộng tầm mắt, cảnh đêm ở hang động Thanh Linh giống như cảnh đẹp chốn thần tiên, năm đó khi cha của Phan Thanh Linh là Phan Thế Vinh còn sống, ông ấy yêu thích hang động Thanh Linh sâu đậm đến nỗi đặt tên cho con gái ông ấy là Thanh Linh.
Vừa rồi Kim Đại Hữu mạnh miệng phát ngôn bừa bãi, Lã Việt đã nghe thấy cực kỳ rõ ràng, lúc này Lã Việt rất tức giận, liền dẫn một đám người đến trước mặt Kim Đại Hữu.
Kim Đại Hữu kinh ngạc nhìn đám người của Lã Việt, trong lòng cảm thấy thực sự chán chường bất lực rồi.
Một mình Hoàng Thiên đã chịu không nổi rồi, bây giờ đầu ra lại xuất hiện nhiều người như vậy, xem ra hình như còn là cùng một giuộc với cái tên Hoàng Thiên này nữa?
“Vừa rồi mày mới nói cái gì? Kim Đại Hữu mày chính là ông trời à?”
Lã Việt chỉ vào mũi Kim Đại Hữu, gầm lên hỏi.
Kim Đại Hữu bị khí thế của Lã Việt làm chấn động, trong giây lát không dám nói thêm lời nào nữa cả.
Chát!
Một trong những đàn em của Lã Việt bước đến tát cho Kim Đại Hữu một bạt tại: “Ông Tư của nhà chúng tôi hỏi chuyện ông đó! Ông bị cấm rồi à?”
Kim Đại Hữu không dám đánh trả, ông ta biết rằng đánh trả thì kết quả chỉ có thể là bị đánh thảm hơn thôi.
Mẹ nó! Tối nay thật là xui xẻo mà, ở đâu nhiều ông cha không dễ chọc vào đến thế?
Kim Đại Hữu chán nản nghĩ, ông ta nhìn Kim Triết đang ở một bên, trong lòng thầm mắng Kim Triết vì đã lừa dối mình.
“Các vị ở đây, mọi người là từ đầu đến vậy ạ? Kim Đại Hữu tôi và các vị không thì không oán, nên xin các vị đừng tắc mạch lo chuyện bao đồng”.
Kim Đại Hữu giả vờ bình tĩnh, rồi nhìn sang đảm người của Lã Việt nói.
Câu nói đó đã làm Lã Việt cảm thấy thích thú, lúc này mới nói với Kim Đại Hữu: “Hãy mở to đôi mắt chó của mày ra nhìn cho rõ.
Đây là cậu Thiên của nhà tụi tao đấy! Máy còn dám dùng thái độ đó nói chuyện với cậu Thiên à, có phải là đã hết kiên nhẫn sống rồi không?”
Nói xong, Lã Việt nắm lấy cổ áo Kim Đại Hữu, kéo Kim Đại Hữu đến.
Ngay khi bốn tên đàn em của Kim Đại Hữu muốn ra tay, thì đã bị vài người đàn em của Lã Việt khống chế mất rồi.
“Mấy người bọn mày đừng có mà di chuyển đấy, nếu không tạo sẽ khiến cho bọn mày tàn tật cả đời”
Lã Việt chỉ vào bốn tên đàn em của Kim Đại Hữu.
Cả bốn người bọn họ đều không dám cử động nữa, tất cả đều giường to mắt ra nhìn Kim Đại Hữu.
Kim Đại Hữu cũng không dám nhúc nhích, ông ta phát hiện ra.
Những người đến sau này, dường như còn lợi hại hơn cả Hoàng Thiên nữa.
“Ông Tư đây, có điều gì muốn nói xin cứ từ từ nói ạ.....”
Kim Đại Hữu cũng không quan tâm đến chuyện mặt mũi gì nữa cả, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với Lã Việt rồi nhẹ nhàng trao đổi.
Chát!
Lã Việt vừa vung tay đã là một cái tát nữa, trực tiếp lấy đi mất ba chiếc răng to của Kim Đại Hữu.
“Quỳ xuống.”
Lã Việt quát lên.
Quỳ xuống sao?
Một tia hung dữ lóe lên trong mắt Kim Đại Hữu, ông ta hoàn toàn bị chọc tức lên rồi.
Nếu chỉ bằng một vài lời nói ngon ngọt là có thể thoát thân, thì đó là tốt đẹp nhất rồi, chẳng qua là đối phương yêu cầu ông ta phải quỳ, ông ta tuyệt đối không thể quỳ đâu đấy.
Nếu như được lan truyền rộng ra ngoài, liệu Kim Đại Hữu ông ta có còn mặt mũi nào để sống trên đời này nữa? Còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại cái trấn Kim Mã đây?
"Ông bạn này, làm người thì hãy giữ một chút gì đó để mai sau còn có thể gặp lại nhau, ông đừng có mà quá đáng! Tối hôm nay ông tát tôi, tôi đã nhớ kỹ rồi, hẹn hôm khác sẽ giải quyết món nợ này!”.
Kim Đại Hữu hung hăn gào lên với Lã Việt một cách dữ dội.
"Ha ha." Lã Việt bật cười, ông ấy nhận ra rằng tên Kim Đại Hữu này khá là vui tính.
“Ông đang cười gì vậy?” Kim Đại Hữu cảm thấy hơi chột dạ.
Trừng mắt nhìn chằm chằm Lã Việt rồi hỏi.
“Cậu Thiên, phải xử lý tên này như thế nào?” Lã Việt hỏi xin ý kiến của Hoàng Thiên, dù sao thì bất cứ chuyện gì ông ấy cũng nghe theo Hoàng Thiên.
Nếu như để Lã Việt tự mình quyết định, Lã Việt chắc chắn đã rút dao ra từ sớm.
Được coi là nhẹ nhất sẽ là cắt đứt hết gân chân của Kim Đại Hữu.
Đương nhiên rồi, Hoàng Thiên dù sao cũng không tàn nhẫn đến như vậy, nói chung thì anh cũng không có thù hận sâu đậm gì với Kim Đại Hữu này, Hoàng Thiên nhất định sẽ không ra tay thâm độc đến vậy.
“Kim Đại Hữu, có phải là ông rất muốn quay về nhà rồi không?”
Hoàng Thiên hỏi Kim Đại Hữu.
“Đương nhiên rồi! Cậu tên là Hoàng Thiên đúng không? Tôi đã nhớ kỹ mặt cậu rồi, chỉ cần cậu ra lệnh thả tôi ra, sau này tôi sẽ xem cậu như bạn bè”
Kim Đại Hữu vênh váo ồn ào nói.
"Ông có chỗ nào đặc biệt đủ xứng để làm bạn với tôi?” Hoàng Thiên đột nhiên quát lên, một nắm đấm như bom nổ thẳng vào mặt Kim Đại Hữu.
“Ôi trời!”
Kim Đại Hữu ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, ôm chặt cái mũi rồi đau đớn kêu lên.
“Nói chuyện với cậu Thiên thì phải chú ý một chút, đã nghe rõ chưa hả?” Lã Việt giẫm lên ngực Kim Đại Hữu, cảnh cáo ông ta.
Kim Đại Hữu gật đầu liên tục, cho đến bây giờ, ông ta coi như đã biết sự lợi hại của Hoàng Thiên rồi.
Mai Trân rất xảo quyệt, bà ta nhìn thấy sự việc diễn biến không ổn nên liền trốn ở một bên không nói lời nào, cứ như một người đã chết vậy đó.
“Kim Triết, cậu lại đây” Hoàng Thiên hướng về phía Kim Triết ngoắc ngoắc ngón tay của mình, ra hiệu cho tên nhóc đó đi qua.
Kim Triết vô cùng căng thẳng, trong lòng của anh ta, chú hai chính là người tài giỏi nhất rồi, đêm nay lại bị hành hạ thành bộ dạng tội nghiệp như vậy, thật sự không dám tưởng tượng.
“Anh, anh Thiên, có điều gì căn dặn ạ?”
Kim Triết đã học được cách ngoan ngoãn rồi, cúi đầu khom lưng luôn mồm vâng dạ với Hoàng Thiên nói.
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên nảy ra một ý tưởng.
Nếu như Phan Thanh Linh bằng lòng đi nhìn ra thế giới bên ngoài, Hoàng Thiên sẽ tình nguyện đưa cô ấy đi, để tránh khỏi việc cô ấy ở nhà bị Mai Trân và gia đình họ Kim ép buộc đủ đường.
Chỉ là anh không biết, cô gái nhỏ này có bằng lòng hay không? Bây giờ cô ấy còn đang chạy trốn không thấy bóng dáng đầu, điều này thực sự khiến người ta phải đau đầu mà..
Danh Sách Chương: