Câu hỏi ấy làm Võ Phi sửng sốt.
Quả nhiên anh ta chính là người được Kim Đại Thành mời đến nhằm giúp ông ta đối phó Hoàng Thiên.
Nhưng trước khi đến đây, anh ta vẫn chưa biết người ở cạnh Hoàng Thiên là Vũ Thanh vang danh bốn bể!
Vũ Thanh có mặt ở đây, Võ Phi nào dám kiêu ngạo? Anh ta càng không có gan động đến Hoàng Thiên.
"Cậu Thiên ơi, tôi không biết là anh cả Vũ Thanh ở đây.
Nếu biết thì dù có cho tôi mượn tám lá gan, tôi cũng không dám tới đâu" Võ Phi nói với Hoàng Thiên.
Thầy Võ Phi ăn nói khiêm nhường đúng mực, Hoàng Thiên cũng có ấn tượng không tệ với đối phương.
Vì vậy anh không làm khó Võ Phi.
Không đề cập vấn đề khác thì cũng phải nể mặt Vũ Thanh, dù sao anh và Vũ Thanh quen biết đã lâu.
"Được rồi, kẻ không biết thì không đáng trách" Hoàng Thiên nói với Võ Phi.
Tảng đá trong lòng Võ Phi rơi xuống, anh ta vội vàng cảm ơn Hoàng Thiên.
"Cậu Thiên, anh có thể nhẹ tay không? Kim Đại Thành là cậu tôi, tôi là cháu ngoại ông ấy."
Võ Phi chỉ vào Kim Đại Thành đang quỳ dưới đất, anh ta cầu xin Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe mà nhăn mày.
Anh còn tưởng Võ Phi này không tệ, nào ngờ anh ta lại là cháu ngoại của Kim Đại
Thành.
Yếu tố di truyền rất quan trọng đấy.
Có người cậu như Kim Đại Thành, Võ Phi sẽ không giống vậy chứ?
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên quan sát Võ Phi thật kỹ, nói đơn giản là anh đang xem tướng cho anh ta.
Dựa theo ngoại hình một người, đúng là có thể nhìn ra vài manh mối.
Hoàng Thiên phát hiện ánh mắt Võ Phi láo liên, chẳng biết trong lòng anh ta đang có ý đồ gì.
"Cậu Thiên, nếu thế thì anh cho Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu một đường sống đi"
Bấy giờ Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên.
Dù sao Vũ Thanh vẫn còn nhớ tình nghĩa năm xưa.
Trước đây ở nước ngoài, anh ta từng quen biết Võ Phi, tuy quan hệ không quá sâu sắc nhưng đôi bên chưa từng trở mặt.
"Được thôi.
Nếu anh đã mở lời, tôi sẽ xem như cho qua, nhưng phải để người nhà họ Kim căng đầu ra nhớ mới được!"
Nói đến đây, Hoàng Thiên lia ánh mắt lạnh lùng sang Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu.
Kim Đại Thành với Kim Đại Hữu bỗng cảm thấy da đầu tê dại, không dám nhìn thẳng vào Hoàng Thiên.
Hai người họ thật sự bị dọa té đái.
Nếu không nhờ Võ Phi đến đây, toàn bộ gân chân của họ sẽ bị chặt đứt.
"Cậu Thiên! Chúng tôi căng đầu ra nhớ hết mà, sau này không dám làm càn làm bậy nữa, tuyệt đối sẽ khiêm tốn nhún nhường làm người tốt".
Kim Đại Thành mở miệng nói hết lời.
Không đợi Hoàng Thiên hành động, ông ta đã xin tha trước rồi.
Kim Đại Hữu cũng tỏ vẻ cầu xin, nói còn hay hơn hát.
Nhưng Hoàng Thiên chẳng hề tin lời họ.
Anh hiểu rất rõ,
muốn khiến loại người này nhớ dai thì phải bắt bọn chúng nếm mùi đau khổ.
"Đánh bọn chúng một trận nặng vào" Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.
Vũ Thanh đáp dạ, sau đó gọi một vài thành viên trong đội đến xử Kim Đại Thành, Kim Đại Hữu.
Đây đã là sự ban ơn đặc biệt của Hoàng Thiên, anh chỉ đánh Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu một trận, hai người đó xem như được lợi lớn.
Dù vậy, Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu cũng bị đánh như chó.
Mấy thành viên trong đội mà ra tay nhẹ sao? Hoàng Thiên ra lệnh đánh mạnh, tất nhiên họ phải nghe lời anh.
Tiếng kêu thảm thiết như quỷ khóc sói gào không ngừng vọng vào tai.
Trong chớp mắt, Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu bị ngược đãi đến nỗi mất phương hướng, kêu trời trời chẳng thấu kêu đất đất chẳng thưa..
Vài người thuộc nhà họ Kim đều cảm thấy tim nhảy vọt lên họng, họ sợ Hoàng Thiên xử hết cả đám.
Kim Triết kia còn chống gậy, đứng ngơ ngác ở đó mà nhìn hết cảnh tượng này, nhưng anh ta không dám đến ngăn cản.
Mai Trân cảm thấy tim sắp nhảy vọt ra ngoài.
Bà ta thấy Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu bị đòn thê thảm nên cực kỳ sợ hãi.
Sau này bà ta không dám ở lại Hang động Thanh Linh nữa, sợ người nhà họ Kim trả thù mình.
Dù sao chuyện này do con gái bà ta là Phan Thanh Linh gây nên.
Nhà họ Kim không có bản lĩnh trả thù Hoàng Thiên, có khả năng sẽ lôi Mai Trân ra xử.
Bà ta thật sự đoán đúng rồi, bây giờ Kim Đại Thành
không chỉ hận Hoàng Thiên mà còn hận bà ta.
Một phút trôi qua, Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu đều bị đánh hộc máu, mặt mũi bầm dập, thậm chí bước đi không nổi.
Hoàng Thiên vẫy tay, ý bảo người của mình không cần đánh nữa.
Nếu đánh thêm thì sẽ đưa Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu đến trước mặt Diêm Vương mất.
"Hai người đã nhớ kỹ chưa?"
Bấy giờ Hoàng Thiên bước đến cạnh Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu, anh hỏi họ.
"Kỹ kỹ lắm rồi ạ, cậu Thiên.
Cả đời chúng tôi sẽ nhớ kỹ, anh tha cho chúng tôi đi."
Kim Đại Thành không kịp thở, ông ta ngửa mặt cầu xin Hoàng Thiên tha thứ.
"Dạ phải cậu Thiên.
Tôi cũng nhớ kỹ, anh đừng đánh nữa mà."
Kim Đại Hữu vừa hộc máu, vừa nói với Hoàng Thiên.
"Còn mày thì sao? Sau này nên làm thế nào?" Hoàng Thiên chỉ vào Kim Triết đứng cạnh đó,
Kim Triết sợ đến nỗi suýt ngã sấp xuống, nhanh nhảu nói: "Cậu Thiên, sau này tôi tuyệt đối sẽ làm người đường hoàng tử tế ở trấn Kim Mã và không dám quấy rầy Thanh Linh nữa."
"Hi vọng các người nhớ kỹ những gì đã nói ngày hôm nay.
Không nhớ cũng chẳng sao, nếu dám có lần sau, Đại La Thần Tiên cũng không thể nào cứu nổi các người đầu"
Hoàng Thiên chỉ vào đám Kim Đại Thành mà nói.
Đám Kim Đại Thành liên tục chấp thuận, sợ chọc Hoàng Thiên nổi giận.
"Thanh Linh, chúng ta đi thôi."
Hoàng Thiên vẫy tay với Phan Thanh Linh, ý bảo cô theo mình về.
Phan Thanh Linh quay đầu nhìn Mai Trân và nói: "Mẹ, mẹ thì sao?"
Người thông minh như cô vẫn nhận rõ nguy hiểm tiềm tàng, cô sợ sau khi mình về với Hoàng Thiên, Mai Trân sẽ bị người nhà họ Kim trả thù.
Vì vậy cô mới hỏi Mai Trân để xem bà có bằng lòng rời khỏi đây với mình không.
Thật ra Mai Trân đã tính trước, bà ta không muốn ở lại Hang động Thanh Linh, sợ người nhà họ Kim trả thù.
"Mẹ đi với con, con đi đâu mẹ theo đó".
Mai Trân hoảng hốt nói vậy, sau đó chạy vào trong nhà, thu dọn toàn bộ quần áo với trang sức rồi xách giỏ ra ngoài.
Thấy Mai Trân cũng muốn đi theo, Hoàng Thiên cảm thấy cực kỳ phiền phức.
Nhưng anh cũng không còn cách nào, ai bảo Mai Trân là mẹ của Phan Thanh Linh...!
"Anh Hoàng Thiên, anh cho mẹ tôi đi cùng nhé, tôi sợ bà ấy bị người ta trả thù"
Bấy giờ Phan Thanh Linh nói nhỏ với Hoàng Thiên.
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Hoàng Thiên gật đầu, cuối cùng anh vẫn đồng ý với Phan Thanh Linh.
"Anh Vũ Thanh, cảm ơn anh nhiều nhé." Võ Phi cười nói với Vũ Thanh.
"Cậu nên cảm ơn Cậu Thiên đã khoan dung độ lượng, nếu không thì hai người cậu của cậu đã mất mạng"
Vũ Thanh nói với Võ Phi.
"Phải phải phải, em nên cảm ơn Cậu Thiên"
Võ Phi ra sức gật đầu, sau đó đến bên cạnh Hoàng Thiên và nói lời cảm ơn anh.
Hoàng Thiên vẫn cảnh giác đối phương, bởi vì vừa rồi anh quan sát Võ Phi, phát hiện ánh mắt anh ta láo liên mơ hồ, hơn nữa anh ta này còn mồm mép láu lỉnh.
Quan trọng nhất ở chỗ, Võ Phi là cháu ngoại của Kim Đại Thành, Hoàng Thiên rất để ý điều này.
"Khuyên hai người cậu của anh đừng tìm đường chết nữa, bằng không cho dù anh quen biết Vũ Thanh cũng vô dụng thôi"
Hoàng Thiên cất lời cảnh cáo Võ Phi.
"Dạ phải, cậu Thiên nói rất đúng, chắc chắn tôi sẽ khuyên ho." Võ Phi mỉm cười tươi tắn, nói chuyện cực kỳ lễ phép với Hoàng Thiên.
Tuy nhiên lúc nói câu ấy, ánh mắt anh ta lại toát ra cái nhìn xảo quyệt hung ác.
Dù vẻ hung tàn chỉ lóe lên rồi biến mất, Hoàng Thiên vẫn kịp nhìn rõ.
Hừ, quả nhiên anh không nhìn lầm, gã này đúng là không phải hàng gì ngon lành.
Hoàng Thiên thầm hừ lạnh, nhưng anh cũng không soi mói.
Nếu đã đồng ý tha cho Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu, anh không cần phải truy cứu gì nữa.
Đoàn người Hoàng Thiên rời khỏi Hang động Thanh Linh, sau khi lên xe, họ trở về thành phố Bắc Ninh.
Đợi họ đi rồi, Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu được người
trong dòng họ dìu dậy, bọn chúng giận đến nỗi ác mồm mắng to.
"Thằng họ Hoàng này khinh người quá đáng! Mẹ nó chứ, Kim Đại Thành ông đây thì không báo được thì không làm người!"
Kim Đại Thành hùng hổ giận dữ, trút hết mọi sự bất mãn.
Kim Đại Hữu cũng vậy, ông ta giận đến mức nổi cơn tam bành.
Võ Phi cười hề hề.
"Không thể nào.
Cháu ngoại tao ơi, không phải mày nói mày rất trâu bò ở nước ngoài ư? Chẳng lẽ mày cũng bó tay trước Vũ Thanh? Mau giúp cậu mày nghĩ cách đi, cậu mày muốn báo thù, tao phải khiến Hoàng Thiên sống không bằng chết!"
Kim Đại Thành nghiến răng nghiến lợi, gấp gáp nói với Võ Phi..
Danh Sách Chương: