Từ trong lời nói của thiếu niên kia, Lục Vũ có thể biết được, “Chính mình” thật ra là người cùng thôn với thiếu niên, bất quá “Chính mình” có tính cách quái gở, cho nên quan hệ với mọi người cũng không tốt lắm, đương nhiên, cũng có ngoại lệ, đó chính là Black.
Nhưng hình như Black được một quý tộc ở Đế đô coi trọng, nhận sự giúp đỡ của quý tộc kia mà đến Đế đô học ma pháp, sau đó chưa bao giờ thấy trở về… Mà nguyên chủ của thân thể này còn đặc biệt đi một chuyến đến Đế đô tìm người, đáng tiếc cuối cùng cũng trở về một mình.
Lục Vũ không có chút ấn tượng nào với Black, tự nhiên sẽ không thương tâm vì đối phương, việc hắn muốn làm hiện tại, chính là nghĩ biện pháp thu thập điểm năng lượng để liên hệ với cha mẹ, vả lại đừng để cho bản thân quá lôi thôi như vậy nữa!
Lục Vũ không biết thiếu niên kia tên gọi là gì, đi gần một giờ, ngay khi hắn sắp không thể nhịn được nữa bởi vì trên giày toàn là bùn đất, cuối cùng cũng đến được cái thôn kia!
Đây là một cái thôn nhỏ, xung quanh có người khai khẩn một ít ruộng đất, chỉ trồng một vài loại rau dưa, đối với tình huống như vậy Lục Vũ cảm thấy vô cùng kỳ quái — những người đó không thể nào chỉ dựa vào săn bắt mà sống qua ngày được? Hay là người thế giới khác không cần trồng trọt?
Nghi vấn này sau khi Lục Vũ tiến vào thôn liền biết đáp án.
Người trong thôn này chuyên làm nghề rèn, có rất nhiều người đang rèn vũ khí ở trước cửa “Binh binh bang bang”, có một ít đại đao, trường mâu,… khiến cho Lục Vũ có cảm giác đây là một xưởng công binh thời cổ đại.
Ngoại trừ rèn vũ khí, cũng có không ít người đang chế tác áo giáp, một phụ nhân mập mạp đang sử dụng những loại kim chúc ti (những sợi tơ kim loại) kì lạ để đan áo giáp, khi nhìn thấy Lục Vũ, nàng lập tức buông xuống chiếc áo giúp mới đan được một nửa trong tay mà đứng lên, trên khuôn mặt mũm mĩm lộ ra nụ cười lấy lòng: “Hughes pháp sư, lương bổng của ngươi đã được binh lính thành Byron đưa tới ngày hôm qua!”
Mình còn có lương bổng? Lục Vũ mở to hai mắt, không phải “Chính mình” bởi vì thất tình mà biến thành hắc ám ma pháp sư sao? Tại sao mọi người trong thôn đều hữu hảo đối với mình vậy? Thành chủ còn phát lương cho mình nữa? Nhưng mặc kệ, miễn sao hắn không có kẻ thù này nọ là được.
“Hughes pháp sư, lương thực thành chủ đưa tới cho ngươi lần này chính là gạo của quận Noemie đó, con của ta muốn nếm thử chút hương vị, ngươi có thể đổi với ta một ít không?” Phụ nhân mập mạp đi đến bên cạnh Lục Vũ, lại nói, đồng thời cũng nhìn thấy bộ đồ thể thao trên người Lục Vũ: “A, Hughes pháp sư, ngươi vừa vào thành sao? Bộ quần áo này nhìn thật đẹp, nhưng mà chỉ có chiến sĩ mới được mặc phải không?”
“Ừm.” Lục Vũ gật gật đầu không nói lời nào, thiếu niên kia đã kéo con mũi nhọn thú đi mất, hiện tại ngay cả nhà mình ở đâu cũng không biết, hay là dựa vào vị đại thẩm này…
Phụ nhân mập mạp kia không phụ sự kỳ vọng của hắn, bước nhanh phía trước Lục Vũ, sau đó liền mở ra cánh cửa của một tiểu viện ở phía nam thôn, trong viện mọc đầy cỏ dại, bên trong chỉ có hai gian phòng, một gian mở rộng cửa, có thể thấy một ít đồ vật ở trong đó.
“Có năm mươi cân gạo, Hughes pháp sư, đổi một viên tinh hạch cấp 1 thế nào?” Đại thẩm kia thật cẩn thận mà mở miệng.
Gạo ở quận Noemie không đắt lắm, nhưng đối với bọn họ ở đây vẫn rất đáng giá, ít nhất phải tốn năm tiền bạc mới mua được năm mươi cân, mà một viên tinh hạch cấp 1 cao nhất cũng chỉ có bốn tiền bạc, rốt cuộc thì nàng vẫn chiếm lợi. Nhưng mà thằng bé Hughes này, cho tới bây giờ cũng không có quan tâm mấy chuyện vặt này, chắc bây giờ cũng không quan tâm nhỉ?
Lại nói tiếp, nếu không phải Black pháp sư rời đi, Hughes pháp sư cũng sẽ không đem gạo hiếm lạ như vậy đổi tinh hạch hoặc là đổi tiền bạc để mua thi thể tử tù và nô lệ đâu!
“Được.” Lục Vũ nhìn thấy một viên bảo thạch trong suốt lớn cỡ móng tay, lập tức đồng ý, năm mươi cân gạo có là gì? Bởi vì hắn cảm thấy năng lượng dao động phát ra từ viên tinh hạch kia! Hơn nữa, cho dù hắn không thể sử dụng năng lượng bên trong, thì cũng có thể giao dịch với thằng nhóc Trái đất kia đổi lấy mấy trăm cân gạo đi? Trước kia hắn từng nhìn thấy một viên ruby trị giá mấy trăm triệu cũng không đẹp bằng viên tinh hạch này!
“Cứ như vậy đi!” Đại thẩm kia lập tức mở miệng, giao tinh hạch cho Lục Vũ, sau đó vác theo bao gạo mà chạy như bay.
Lục Vũ chờ đối phương đi rồi, xoa xoa bàn tay, sau đó mới bắt đầu kiểm kê đồ đạc của mình.
“Lương bổng” của hắn đều chất đống cùng một chỗ, cũng không phải tiền mà là một ít đồ dùng sinh hoạt cùng với… Lục Vũ nhìn về phía hộp gỗ ở đằng kia, mơ hồ truyền đến một ít năng lượng dao động, khi hắn vừa mở ra, đồ vật bên trong giống hệt như viên tinh hạch mà đại thẩm kia vừa đưa cho hắn, tổng cộng có mười viên.
Lục Vũ cất hộp gỗ vào túi áo trong, sau đó bắt đầu đánh giá nhà của “Chính mình”.
Tiểu viện này hẳn là mới xây, nguyên chủ cũng không dọn dẹp kỹ, cho nên thoạt nhìn có chút bẩn — Lục Vũ không thể chấp nhận, may mắn là trong viện có một cái giếng, có thể thuận tiện cho hắn rửa mặt, không biết nước trong giếng có sạch không nhỉ?
Nhìn một vòng trong phòng, Lục Vũ liền nhìn thấy một đống lớn sách.
Đối với một người không biết gì về thế giới này, sách không thể nghi ngờ chính là một kho kiến thức! Lục Vũ lật xem từng trang, lại bất đắc dĩ phát hiện đều là sách văn học, nội dung đều là giảng dạy cách làm người, có cả hình ảnh minh họa, còn có vài câu thơ…
Nhưng mà, hiện tại hắn không cần mấy thứ này đâu nhỉ?
Lục Vũ nhíu mày, nhìn về phía một căn phòng khác.
Cửa phòng bị Lục Vũ bạo lực mở ra, bước vào căn phòng kia, hắn liền thấy được một cái giường cùng một cái tủ, trên giường cũng có một quyển sách.
Quyển sách trông có vẻ khác cũ kỹ, nhưng được bảo quản rất tốt, Lục Vũ liếc mắt một cái liền thấy tiêu đề ở phía trên —《 Hắc ám ma pháp cấp thấp bách khoa toàn thư 》.
Hắc ám ma pháp… “Chính mình” quả nhiên là hắc ám ma pháp sư sao? Bất quá, tại sao chỉ có cấp thấp? Lục Vũ có chút buồn bực, nhưng vẫn lật ra xem, vừa nhìn một chút, hắn liền bị nội dung bên trong hấp dẫn.
Cái gọi là ma pháp, chính là dùng tinh thần lực vẽ ra ma pháp trận trong đầu, sau đó ma pháp trận sẽ hấp thu ma lực trong cơ thể ma pháp sư và ma lực trong không khí để thành hình, sau khi thành hình, ma pháp sư có thể phóng thích ma pháp ra ngoài!
Đương nhiên, hắc ám ma pháp cũng có thể khống chế tử vong sinh vật, nhưng phải khống chế ma pháp trận khắc lên người tử vong sinh vật, tinh thần lực cần sử dụng cũng càng nhiều, nhưng sau khi thành công chỉ cần một ít tinh thần lực để duy trì, có thể khống chế tử vong sinh vật trong khoảng thời gian rất lâu.
Hệ thống ma pháp như vậy, hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của Lục Vũ – cầm ma pháp trượng đọc chú ngữ ma pháp, nhưng ma pháp sư cũng có thể sử dụng ma pháp trượng, ma pháp trượng có tác dụng gia tăng tinh thần lực khi vẽ ma pháp trận, có thể tăng xác suất thành công, uy lực ma pháp cũng lớn hơn.
Nhưng theo Lục Vũ thấy, tác dụng lớn nhất của ma pháp trượng chính là giúp ma pháp sư nhớ kỹ cách vẽ ma pháp trận, bởi vì dưới tình huống thân thể không vận động, muốn dùng tinh thần lực trống rỗng vẽ ra một ma pháp trận phức tạp quả thật không dễ dàng, nhưng nếu vừa dùng tinh thần lực vừa cầm ma pháp trượng, quen tay hay việc, có thể giúp cho ma pháp sư nắm vững một ma pháp trận nhanh chóng.
Nguyên chủ không có pháp trượng, Lục Vũ nghĩ nghĩ, không có ma pháp trượng sẽ tốt hơn, một người nếu quen dùng ma pháp trượng, khi không có ma pháp trượng sẽ không thể tĩnh tâm vẽ một ma pháp trận phức tạp trong đầu… Bên cạnh đó, múa may ma pháp trượng vẽ ma pháp trận cũng không nhanh bằng trực tiếp sử dụng tinh thần lực, đến lúc đó, tốc độ thi pháp bị chậm lại cũng không nói, còn có thể khiến cho đối thủ biết ngươi muốn sử dụng ma pháp gì…
Được rồi, bây giờ còn quá sớm để nói những chuyện này, trình độ của nguyên chủ ra sao Lục Vũ cũng không biết, nhưng vấn đề chính là hắn chưa từng sử dụng ma pháp a…
Hắn không biết hiện giờ thế giới này rốt cuộc là thế nào, trước đó gặp được một thiếu niên có sức mạnh rất lớn, trong thôn lại có những thợ rèn điêu luyện, tất cả mọi thứ nói cho Lục Vũ biết nơi này không đơn giản, duới tình huống như thế, nếu hắn không có thực lực chỉ sợ rất khó sống, chớ nói chi là thông qua hệ thống vị diện liên hệ với cha mẹ mình!
Suy nghĩ trong chốc lát, Lục Vũ rốt cục đặt ánh mắt lên quyển sách ma pháp kia.
Ma pháp sư cấp thấp, có thể sử dụng ma pháp từ cấp 1 đến cấp 3, ma pháp cấp 1 đơn giản nhất, chính là Hắc Vụ thuật.
Ma pháp trận dùng để thi triển Hắc Vụ thuật rất đơn giản, sau khi thành công có thể sinh ra một ít hắc vụ, Lục Vũ ước lượng tinh thần lực và ma pháp lực của mình một chút, cảm thấy mình sẽ có thể thi triển ma pháp cấp 1 đơn giản nhất này, lập tức cố gắng nhớ lại ma pháp trận này, sau đó dùng tay vẽ theo mấy lần, cuối cùng nhắm mắt lại, bắt đầu khống chế tinh thần lực bắt đầu vẽ ma pháp trận trong đầu.
Vốn dĩ, Lục Vũ cho là mình khẳng định sẽ thất bại vài lần, mà sau khi thất bại sẽ bị tinh thần lực phản phệ, nên hắn cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng — dù sao ma pháp sư cấp thấp thi triển ma pháp cấp 1 thất bại cũng chỉ bị đau đầu một chút mà thôi. Nhưng không ngờ, lần đầu tiên vẽ ma pháp trận, Lục Vũ giống như rất có kinh nghiệm, tuy rằng tốc độ hơi chậm, nhưng vẫn vẽ thành công!
Ma lực trong cơ thể buông lỏng, Lục Vũ mở to mắt, tinh thần lực liên tục tuông ra, một đám hắc vụ liền xuất hiện trước mặt hắn.
Thi triển Hắc Vụ thuật thành công!
Bất quá chỉ là Hắc Vụ thuật cấp thấp nhất đơn giản nhất mà thôi, hắn tìm hiểu lâu như vậy, cuối cùng cũng thi triển thành công, ma lực trong cơ thể đã thiếu hụt một nửa… “Chính mình” là đại ma pháp sư thiên phú trác tuyệt gì đó, hắn hoàn toàn không quan tâm!