Tại Liên Minh Tự Do, có tiền chính là đại ca, cho dù Lâm Tái không có gì hết cũng sẽ không có ai khinh bỉ hắn, mà hiện giờ hắn ở phương diện dược tề có thành tựu, cũng khiến cho mọi người dị thường hâm mộ!
Mà Lâm Tái, đối với thanh niên trước mắt này cũng rất có hảo cảm, tại thành Kerr bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể nhìn thấy những người mập mạp, nhưng hiện giờ tại Liên Minh Tự Do, người mập mạp nhiều lắm! Điều này làm cho hắn rất vừa lòng.
Ngoại trừ người của thương hội đến đây chúc mừng, cho dù là Ma pháp sư công hội, cũng đến chúc mừng hắn, đồng thời, Dược tề sư công hội cũng phái người đến đây hỏi thăm tình huống của hắn, hỏi chỗ ăn chỗ ở của hắn có đầy đủ hay không.
Dựa theo biểu hiện Dược tề sư công hội, nếu Lâm Tái ăn không ngon ngủ không tốt, bọn họ nhất định sẽ hỗ trợ xây dựng cho hắn một nơi dừng chân thích hợp.
Không thể không nói, Dược tề sư công hội thật sự cho thí sinh đãi ngộ tốt nhất, chính vì vậy, mới có nhiều người nguyện ý ngàn dặm xa xôi tới tham gia trận đấu như vậy.
Ngày hôm sau, trận đấu thứ ba bắt đầu, dựa theo lệ thường, lần này chỉ có mười người lọt vào vòng trong, mà mười người này sẽ tham gia trận đấu kế tiếp.
Lâm Tái xem qua những tư liệu tương quan, biết được trận đấu hôm nay phải chia làm hai hạng mục, quả nhiên, cuối cùng liền xác định, buổi sáng tiến hành một trận đấu, buổi chiều tiến hành một trận đấu nữa.
Trận đấu buổi sáng, chính là quan sát hai loại dược tề, rồi sau đó xác định dược liệu hàm chứa bên trong, mà hai loại dược tề này, do chính tay hai vị Thánh cấp dược tề sư luyện chế.
Bọn họ tùy ý dùng tới trăm loại dược liệu đồng thời luyện chế, trong lúc đó còn vận dụng đủ loại phương pháp, mà thí sinh phải nhận biết được chủng loại của những loại dược liệu đó.
Mỗi thí sinh đều nhận được hai bình dược tề đen tuyền, tản ra mùi vị khó ngửi.
Lâm Tái nhìn hai bình dược tề này, tuy rằng mùi vị khó ngửi nhưng hắn cũng có thể nhận biết một hai loại dược liệu, nhưng hắn biết, muốn đắc thắng khẳng định không thể chỉ viết một hai loại…
Hắn còn đang chần chờ, thì Khoa Duy Kỳ phía trước đã cầm lên một bình, sau khi dùng ngón tay dính dính ngửi thử mùi vị, lại uống một chút, sau đó lại phun ra. Mà Laura của Dược tề sư công hội vẫn luôn duy trì ưu thế tuyệt đối với Khoa Duy Kỳ, cũng đang chia ra một ít dược tề, sau đó dùng hỏa hệ ma pháp hong khô, rồi bắt đầu nhận biết những bột phấn còn sót lại.
Lâm Tái nghĩ nghĩ, cầm lên một cái bình trong đó, quyết đoán uống một hơi.
Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, rõ ràng mùi vị rất khó ngửi, nhưng uống vào lại vô cùng thanh lương, có chút lành lạnh lại có chút chua chát, vẫn lạnh cho tới khi xuống bụng của hắn, mà còn giống như đang tưới mát một ít năng lượng cực nóng của hắn. Phỏng chừng bên trong đều là dược thảo hàn tính.
Trên Eyal đại lục, cũng không có khái niệm dược thảo hàn tính, dược thảo hỏa tính, nhưng luyện đan phải chú ý cái này… Lâm Tái cảm giác một chút, đột nhiên nghĩ đến, dựa vào tình huống của Dược tề sư công hội, rất có thể đã biết được một ít thảo dược phân chia âm dương! Nghĩ như vậy, Lâm Tái cầm lấy một bình dược tề khác, lại uống một hơi.
Không ngoài dự liệu, bình dược tề này mới tiến vào miệng hắn, khiến cho hắn cảm thấy miệng mình muốn bốc cháy, mà sau khi hắn nuốt vào, cảm giác hắn giống như đang nuốt một ngọn lửa, vẫn luôn đốt cháy thực quản của hắn, đốt đến trong lòng nóng bỏng, cũng làm cho cả người hắn ấm lên, thậm chí cảm giác lạnh như băng vừa rồi bởi vì uống xong bình dược tề thứ nhất cũng bị xua tan!
Lâm Tái biết thân thể mình cường hãn, cũng biết hai loại dược tề này tương sinh tương khắc, cùng uống vào cũng không sao, hơn nữa nói thật, cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên cũng không tệ, bởi vì trong đó ẩn chứa rất nhiều thảo dược không tồi, còn có thể khiến cho hắn tăng trưởng một chút thực lực!
Nghĩ như vậy, Lâm Tái liền một hơi một hơi mà uống hết, đương nhiên, đồng thời hắn vẫn không quên nhận biết dược thảo trong đó, sau đó viết lại tên gọi của chúng nó.
Hai loại dược tề này đều được luyện chế từ hơn trăm loại thảo dược, tuy rằng Lâm Tái đối thảo dược hiểu biết không ít, nhưng dù sao vẫn luôn ở tại thành Kerr, nên không thể nào biết được một ít thảo dược chỉ có thể sinh trưởng tại Liên Minh Tự Do, cho nên sau khi phân biệt được năm sáu chục loại, hắn liền có chút không biết nên viết như thế nào mới tốt, hơn nữa, hắn cảm nhận được hương vị của thảo dược, nhưng loại thảo dược này hắn hoàn toàn chưa từng thấy mô tả trong các bộ sách tương quan dược tề, cũng không biết tên gọi…
Nghĩ nghĩ, vì có thể đạt được nhiều hơn, Lâm Tái liền vẽ lại hình dáng của loại thảo dược này, sau đó đánh dấu tác dụng của nó ở bên dưới.
Khoa Duy Kỳ cùng Laura có lẽ đều được huấn luyện tương quan, dù sao lịch sử Cuộc thi Dược tề sư cũng khá lâu đời, đề mục như vậy thường thường sẽ xuất hiện, cho nên hai người cũng đã viết tràn đầy tờ giấy kia. Nhưng những người khác lại không giống, rất nhiều người viết cũng không được bao nhiêu, thậm chí còn có vài người chỉ viết mấy thứ thảo dược mà thôi.
Những người uống vào dược tề cũng có bộ dáng rất khủng bố, trước đó Khoa Duy Kỳ cùng Laura hai người cũng thật cẩn thận mà không dám uống, cho nên ngay từ đầu tất cả mọi người đều rất cẩn thận, chỉ là mắt mở trừng trừng nhìn thấy Lâm Tái uống một hơi lại một hơi, rốt cuộc có người cắn chặt răng, cũng ôm lấy bình dược tề uống một hơi…
Người kia uống xong dược tề không bao lâu, liền run rẩy ngã trên mặt đất, cả người lạnh run, sắc mặt trắng bệch! Cảnh tượng như vậy khiến cho các thí sinh khác đều bị hoảng sợ, sau đó xoay đầu lại nhìn Lâm Tái, đều dùng ánh mắt nhìn quái vật.
Thí sinh vừa rồi bị té ngã kia bị người của Dược tề sư công hội mang đi, những người khác cho dù muốn dùng miệng để phân dược liệu, cũng không dám nuốt vào mà chỉ nhấp nhấp môi thoáng qua, nhưng cho dù chỉ là thoáng qua một lần, dù là lạnh run hay là nóng bỏng, cũng là làm cho bọn họ cảm thấy đau khổ a.
Nhưng người khác rất khó chịu, Lâm Tái lại không có gì khác thường, thậm chí hắn còn uống rất cao hứng, thời gian trận đấu vẫn chưa hết, hắn đã đem hai bình dược tề kia uống xong, sau đó giám thị lại đây hỏi muốn lấy thêm hai bình nữa không, hắn hào sảng mà nói một câu —— “Muốn!”
Động tĩnh của Lâm Tái khiến cho Khoa Duy Kỳ cùng Laura đứng ở phía trước cũng đều quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó, cũng không biết có phải bởi vì không cam lòng hay không, Khoa Duy Kỳ đột nhiên cũng uống một hơi dược tề hàn tính, rồi lập tức uống một hơi dược tề hỏa tính, đồng thời hít sâu một hơi làm cho mình không thất thố.
Khoa Duy Kỳ tại phương diện dược tề rất có thiên phú, bản thân cũng đã hơn bốn mươi tuổi, lại có Ma pháp sư công hội vẫn luôn bồi dưỡng hắn, đối với hiểu biết về dược tề đương nhiên là vượt qua Lâm Tái, cho nên sau khi phân tích phần lớn thảo dược, hắn cũng biết, hai loại dược tề này uống cùng lúc sẽ không thành vấn đề.
Sau khi Khoa Duy Kỳ uống vào, người thứ ba chính là Laura, mà sau khi Laura cũng uống, những người khác xem như kịp phản ứng, thì ra hai thứ này uống cùng lúc mới không có việc gì!
Trên sàn đấu xuất hiện rất nhiều người trong chốc lát lạnh run trong chốc lát le lưỡi giải nhiệt, mà mọi người có thể viết tên dược liệu cũng ngày càng nhiều, đương nhiên, trong lúc uống không cẩn thận xảy ra vấn đề cũng có, bọn họ sau khi ngã xuống một đoạn thời gian không thể đứng lên, thì người của Dược tề sư công hội sẽ mang bọn họ đi.
Lâm Tái lại tiếp tục uống tất cả dược tề, lần này không có ai tới hỏi hắn muốn dược tề nữa hay không. Hắn có thể viết đều đã viết tất cả, nên không có việc gì mà chú ý đến hai vị Thánh cấp dược tề sư trên đài.
Hắn lại không biết, khi hắn chú ý hai Thánh cấp dược tề sư kia, thì thật ra bọn họ đã chú ý tới hắn lâu rồi.
Lần này hai người bọn họ luyện chế ra dược tề, thật ra không phải là độc dược gì cả, mà là bọn họ ủ rượu do chính họ phát minh ra mà thôi.
Hai người bọn họ đều thích uống rượu, sau đó cũng thích dùng dược liệu ủ rượu, mà bọn họ rượu do bọn họ luyện chế, cũng chính là hai người bọn họ uống qua mà thôi!
Hai loại rượu này bọn họ ủ cùng lúc, bọn họ xưng là Băng Chi Hỏa Diễm, bởi vì khi ủ rượu đều dùng thảo dược, cho nên uống riêng từng loại cũng không sao, còn có thể tăng cường ma lực của băng hệ ma pháp sư hoặc là tăng cường ma lực của hỏa hệ ma pháp sư, bất quá muốn uống nhiều một chút, thì nhất định phải uống cùng lúc, sau khi uống vào, trên người phiên giang đảo hải – sông cuộn biển gầm sẽ không dễ chịu, nhưng đối với cơ thể rất có lợi.
Dựa theo phỏng đoán của bọn họ ngay từ đầu, người đầu tiên uống hẳn là Khoa Duy Kỳ, bởi vì Laura trời sinh cẩn thận sẽ không dễ dàng mạo hiểm, nhưng bọn họ không nghĩ tới chính là, người đầu tiên uống lại chính là Lâm Tái.
Hiện giờ tình huống của mỗi thí sinh tham gia trận đấu, bọn họ đều nắm rõ, thân phận của Lâm Tái đương nhiên cũng đã biết, người ký kết khế ước với Thánh thú Phượng Hoàng của Thú Nhân đế quốc ở thành Kerr tới này, lại có thiên phú dược tề mạnh như vậy sao?
Hơn nữa, hắn chỉ có hai mươi mấy tuổi…
Kế tiếp, còn phải quan sát khả năng sáng tạo của hắn, nếu hắn quả thật có thể sáng tạo ra loại dược tề mới, cho dù cuối cùng không thể lọt vào top 3, bọn họ cũng sẽ đề cử hắn đi gặp vị kia!
Một cửa này, đương nhiên Lâm Tái thông qua, nhưng xếp ở vị trí thứ năm.
Lục Vũ ngồi trên khán đài, hắn giống với những khán giả xung quanh, đều không hiểu gì hết, nhưng theo như lời của vị thương nhân bên cạnh bọn họ, cho dù xem không hiểu trận đấu, chỉ cần nhìn thấy ma pháp tạo thành vầng sáng cách âm trên sàn đấu và đại nhân vật của Dược tề sư công hội là được, về sau còn có cái để khoác lác với người khác.
Trận đấu mười năm mới có một lần, một ngân tệ có thể xem vài ngày, thật sự là không quá mắc, cho dù dân chúng nhìn không hiểu cái gì, nhưng cũng sẽ không quá để ý một ngân tệ — nếu ở trên Trái Đất cũng chỉ tương đương với một trăm đồng tiền mà thôi.
Buổi chiều còn có một trận đấu, Lục Vũ vốn dĩ tưởng rằng, Lâm Tái sau khi kết thúc trận đấu sẽ cùng bọn họ đi ăn cơm, sau đó buổi chiều tiếp tục thi đấu, lại không ngờ tất cả thí sinh đều được người của Dược tề sư công hội mang đi, tình huống như vậy khiến cho Mony vốn dĩ đang hưng phấn vô cùng bất mãn, thậm chí còn dự định lén đi qua nhìn xem cháu ngoại cưng của mình có bị bạc đãi hay không.
Mặc dù bà có ý nghĩ như vậy, nhưng bị Kha Đức Nhạc và Caroline ngăn cản, Cuộc thi Dược tề sư lần này, chính là có Pháp thần tọa trấn, cho dù đối với Pháp thần mà nói, tác dụng của dược tề cũng không lớn, nhưng dù sao bọn họ vẫn có hậu thế cùng đồ đệ, những người này quả thực rất cần dược tề.
Đám người Lục Vũ lười trở về ăn cơm, nên mua nguyên bộ đồ ăn của một thương nhân gần đó, còn mua rất nhiều cơm nắm của một cô bé bán điểm tâm trước cửa địa điểm thi đấu, sau đó tụ cùng một chỗ ăn cơm.
Ẩm thực thành Kerr rất thô ráp, chỉ là canh thịt cùng bánh mì loại lớn, cũng chỉ là có một vài khách sạn lớn mới có thể ăn được thức ăn tinh mỹ, nhưng tại Liên Minh Tự Do thì khác, đủ loại thức ăn đủ loại hương vị khá nhau, cho dù không có đồ gia vị thượng vàng hạ cám, nhưng cũng ăn rất ngon.
Canh rau củ hầm thịt, thịt nướng cắt lát tinh tế, còn có cơm nắm nhân thịt… Hương vị thuần thiên nhiên vô cùng hấp dẫn, Lục Vũ đề cử Caroline ăn nhiều một chút, đáng tiếc chính là Mony không thích, bà thích ăn những khối thịt nướng lớn, thức ăn ở Liên Minh Tự Do tinh xảo nhưng phân lượng ít như vậy, cũng chỉ đủ bà nhét kẻ răng mà thôi, hơn nữa, cơm nắm nhân thịt tuy rằng mùi vị không tệ, nhưng bà lại luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, sau đó lấy ra một chai tương ớt Lâm Tái tự chế, mới xem như hứng thú nồng hậu mà ăn.
Chai tương ớt kia Lâm Tái dùng loại ớt rất cay, Lục Vũ cũng không dám ăn, nhưng Lâm Tái cùng Mony lại rất thích, hai người này hiện tại đã trở nên vô cùng thích cay! Bất quá Mony rất thích ăn, Lâm Tái vì không để đầu lưỡi mất đi cảm giác, nên không dám ăn nhiều.
Mọi người rất nhanh liền ăn xong, bất quá lượng đồ ăn ở Liên Minh Tự Do thật sự rất ít, cho nên cuối cùng, bọn họ không thể không tìm đến vài gian hàng rong bán trái cây bên đường, sau khi ăn xong đống trái cây bọn họ mới miễn cưỡng ăn no, đồng thời, Lục Vũ cũng phát hiện, mọi người ở Liên Minh Tự Do tựa hồ rất thích ăn cơm nắm, mà cơm nắm nhân thịt, cũng có nhân dưa muối, thậm chí còn còn có nhân đậu.
Mony ở bên cạnh rối rắm cảm thấy ăn không đủ no, Lâm Tái bên kia cũng giống vậy.
Đám thí sinh bọn họ bị Dược tề sư công hội mang đi, sau đó Dược tề sư công hội đã chuẩn bị thức ăn cho bọn hắn rất nhiều, vì chăm sóc cho mọi người đến từ nhiều nơi khác nhau, bọn họ còn dựa theo khẩu vị địa phương mà làm đủ loại kiểu dáng thức ăn, mà ngay cả bánh mì loại lớn Lâm Tái vẫn luôn rất quen thuộc, hắn cũng nhìn thấy.
Nhưng đối với hắn mà nói, hiện tại cần chú ý không phải cái này, mà dựa theo sức ăn hiện tại của hắn, chắc chắn sẽ ăn không đủ no…
Giữa nhà ăn, có một bàn thịt nướng lớn, đều được cắt thành lát còn được tẩm ướp dược liệu rất thơm, vốn dĩ không có nhiều người ăn lắm, liền bị Lâm Tái ăn sạch, sau đó, hắn bị người khác dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn chăm chú…
Nếu không sợ người khác nhìn ra mình không phải nhân loại, Lâm Tái tin tưởng, mình nhất định sẽ quét sạch tất cả thức ăn nơi này, nhưng hiện giờ, hắn lại chỉ có thể mang bụng đói đi tham gia trận đấu buổi chiều, còn thực xui xẻo mà bị Khoa Duy Kỳ trừng mắt vài cái.
“Trận đấu buổi chiều, hoàn toàn khác biệt với trước kia, lần này Dược tề sư công hội chúng ta hy vọng có thể nhìn thấy khả năng sáng tạo của các vị, các ngươi có thể yêu cầu bất cứ thứ gì từ chúng ta, bất quá chúng ta hy vọng các ngươi có thể sử dụng những dược liệu này luyện chế ra một ít đồ vật có thể làm cho chúng ta sáng mắt!”
Làm một dược tề sư, nhất định phải có khả năng sáng tạo, như vậy mới có thể nâng cao tác dụng của dược tề ngày càng lớn! Mà sau khi cân nhắc cấp bậc của dược tề sư, sáng tạo ra vài loại dược tề, đó cũng là đánh giá tiêu chuẩn nhất, cho dù tác dụng của dược tề không lớn.
Khoa Duy Kỳ cùng Laura tuyệt đối có sung túc dược liệu để làm thử luyện, dược tề sư luôn luôn có ý thức như vậy, cho nên nghe đến chuyện này cũng không cảm thấy khó xử, những thí sinh khác cũng không sai biệt lắm, hơn phân nửa đều có chuẩn bị, về phần Lâm Tái… Luyện đan cùng dược tề cũng có chỗ tương tự!
Hai thánh cấp dược tề sư ngồi ở phía trên nhìn những thí sinh nghiêm túc mà viết dược liệu mình cần, ánh mắt hơi hơi mị lên.
Khảo nghiệm này chính là sáng tạo, nhưng bởi vì mỗi Cuộc thi Dược tề sư đều có trận đấu này, cho nên thật ra cũng là một cửa không đáng tin, từng có rất nhiều thí sinh biểu hiện xuất sắc, nhưng trên thực tế, bọn họ lấy dược tề được thầy hoặc là người thân của họ sáng tạo ra, cho nên một cửa này, bọn họ nhất định phải kiểm tra cẩn thận mới được!
Lâm Tái đã từng nhìn thấy một loại đan dược rất đơn giản, đúng là dùng vài loại dược liệu thông thường của bọn họ để luyện chế, chỉ là phương pháp xử lý dược liệu khác nhau mà thôi, hắn đã từng lấy phương thức luyện chế dược tề để thử luyện chế loại đan dược này, tuy không sử dụng linh lực không sử dụng linh hỏa thì hiệu quả giảm đi, nhưng vẫn vô cùng hữu hiệu, nhưng tác dụng của loại dược tề này có chút làm cho người ta không nói được lời nào — dùng để xua đuổi côn trùng, đương nhiên, tại Tu Chân Giới, nếu dùng phương pháp chính tông luyện chế ra, ngay cả Thích Huyết Ma Trùng cũng có thể xua đuổi được.
Lúc trên đường đến Liên Minh Tự Do, nhìn thấy hiệu quả như vậy, liền dùng ở xung quanh doanh địa, sau đó, nghe nói xung quanh doanh địa không có sâu nhưng lại có rắn, hắn lại bỏ thêm chút thảo dược đuổi rắn, thượng vàng hạ cám mà bỏ vào chung với nhau, cuối cùng làm ra một loại dược tề khiến cho dã thú rất không thoải mái nhịn không được nhượng bộ lui binh…
Lâm Tái yêu cầu hơn trăm loại dược liệu, sau đó liền chuẩn bị nồi, chậm rãi bắt đầu luyện chế.
Mà trong lúc hắn bắt đầu động thủ, những người khác cũng đã bắt đầu động thủ.
“Tên Lâm Tái kia, thủ pháp luyện chế của hắn hoàn toàn bất đồng với thủ pháp chúng ta thường dùng.” Một vị Thánh cấp dược tề sư mở miệng, dưới sự trợ giúp của dụng cụ ma pháp, bọn họ có thể nhìn thấy rõ mỗi động tác của mỗi người.
Hành động của Lâm Tái quả thật rất kỳ quái, có vài thảo dược, hắn nướng trên lửa một hồi mới bỏ vào nồi, hơn nữa, hắn vẫn luôn dùng tốc độ rất nhanh để khuấy chất lỏng trong nồi, bởi vì thảo dược ngày càng nhiều cho nên chất lỏng trở nên sềnh sệch…
“Có lẽ hắn chỉ tùy tiện mà làm thôi, không phải trước kia có vài người không biết phải làm như thế nào, nên trực tiếp bỏ rất nhiều dược liệu có độc vào cùng một lúc để làm độc dược sao?” Quả thực có thể luyện chế ra độc dược, nhưng bởi vì quá nhiều dược thảo có độc, hiệu quả ngược lại trở nên giống nhau, người nọ đương nhiên cũng không thể qua cửa.
Cuối cùng, Lâm Tái nộp lên thành phẩm là một loại dược tề sềnh sệch.
Hai Thánh cấp dược tề sư cùng nhau quan sát đánh giá, Laura luyện chế ra một loại dược tề nếu bôi lên vật phẩm có thể làm cho vật phẩm sáng lên nóng lên. Dược tề do Khoa Duy Kỳ luyện chế có thể làm cho ma pháp sư khôi phục thể lực nên được đánh giá rất cao. Rồi sau đó là đủ loại dược tề có màu sắc hình dáng khác nhau, bọn họ chia ra rồi đánh giá từng loại một, trong những dược tề này, thậm chí còn có một loại dược tề ném vào trong sông thì bọn cá sẽ tranh nhau mà nhảy ra khỏi sông, nghe nói loại dược tề này, chỉ cần trên mặt sông tùy tiện giăng một tấm lưới, là có thể bắt được rất nhiều cá, bởi vì bọn cá sẽ nhảy ra khỏi sông rồi rơi vào tấm lưới.
Rốt cục cũng đến phiên dược tề của Lâm Tái.
Dược tề do Lâm Tái luyện chế ra, đã hoàn toàn bất đồng với đan dược lúc trước, cuối cùng hắn luyện chế thành dạng cao, loại cao này có thể thoa lên người cũng có thể thoa lên quần áo, chỉ cần sau khi thoa lên, những loại sâu bọ và rất nhiều ma thú cấp thấp sẽ không thích mà tự động tránh đi, đương nhiên, đối với ma thú trung cấp cao cấp tác dụng cũng không lớn.
“Đây là cái gì, có hiệu quả gì?” Hai Thánh cấp dược tề sư ánh mắt vô cùng tốt, dựa theo dược liệu thí sinh sử dụng, không sai biệt lắm có thể đoán ra tác dụng của dược tề, nhưng loại dược tề của Lâm Tái, bọn họ thật sự không đoán ra.
Lúc này Lâm Tái cũng rất sảng khoái mà giới thiệu tác dụng của loại dược tề này.
Trận đấu này, chính là khảo nghiệm khả năng sáng tạo của thí sinh, tựa như dược tề do Laura phối trí, trước kia chưa từng xuất hiện, tự nhiên cũng được đánh giá rất cao. Dược tề của Khoa Duy Kỳ tuy rằng trước kia cũng có loại tương tự, nhưng hắn dùng dược liệu giá cả tương đối thấp, cho nên cũng có thể đạt được điểm cao, mà Lâm Tái cái này…
Bọn họ đầu tiên là làm thí nghiệm, sau khi xác định thật sự có hiệu quả, liền cho Lâm Tái một cái nhận xét coi như đánh giá cao, loại dược tề như vậy trước kia chưa từng xuất hiện, cũng chỉ có một ít dược tề đuổi sâu bọ mà thôi… Nhưng Lâm Tái dùng không ít dược liệu, mà phương pháp luyện chế cũng rất khó, cho nên mới tụt lại phía sau một chút.
Kết quả cuối cùng, trong mười người đứng đầu, Lâm Tái xếp thứ tư.
Những người bị loại vẻ mặt tiếc nuối, những người tiếp tục bước vào vòng sau vẻ mặt vô cùng hưng phấn. Nhưng Lâm Tái thấy được, nhìn thấy hắn qua cửa, biểu tình Khoa Duy Kỳ càng thêm khó coi.
Còn lại mười người, cũng không được phép về nhà, mà bị mang vào Dược tề sư công hội, bởi vì tiếp theo, ngoại trừ quyết định top 10, còn sẽ quyết định top 3.
–—οOο—–
Tầng hầm ngầm trong tổng bộ Dược tề sư công hội, vài Thánh cấp dược tề sư ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt mỏi mệt.
“Chúng ta lần này, ngay cả Cuộc thi Dược tề sư cũng tổ chức sớm hơn, mặc kệ thế nào, nhất định phải tiếp thu ý kiến quần chúng, nghĩ biện pháp chữa khỏi cho người kia mới được, nếu ba người đứng đầu cũng không có biện pháp, vậy hãy cho 47 người còn lại thử xem sao!”
“Như vậy có ổn không? Nếu tình huống của người kia bị người khác biết…”
“Bản thân hắn cũng đồng ý, thì có sao chứ? Còn có, ngày mai có thể để cho những người đó thử xem nhìn có thể trị liệu người kia hay không…”
“Chúng ta nhiều người như vậy còn trị không được, một đám con nít thì có ích lợi gì? Có lẽ chỉ là lãng phí thời gian mà thôi!”
“Chuyện này còn chưa chắc đâu, ngươi cũng đừng quên, người ta tới tìm chúng ta, nghe nói là được Thần chỉ dẫn…”
“Thần? Trên thế giới này đã từ lâu không có Thần rồi, cũng chính là bọn họ…”