Khi còn nhỏ, Lâm Tái đã phát hiện mình có thể nhớ kỹ những gì đã xem qua, nếu không thì hắn cũng không thể trở thành một dược sư phải nhớ kỹ vô số dược liệu. Dưới tình huống như thế, tuy hắn chỉ kịp xem qua một phần nhỏ trong ngọc giản của Lục Vũ, nhưng cũng nhớ kỹ không ít thứ, mà Cửu Tìm quả trước mắt, đúng là một trong số đó.
Hơn nữa, hắn còn xem cẩn thận hơn Lục Vũ, biết được Cửu Tìm quả, chính là tài liệu luyện chế “Cửu Mang đan”.
Mà Cửu Mang đan có thể kéo dài tuổi thọ!
Tu chân giả trước khi phi thăng, vẫn luôn lo lắng mạng mình ngắn, mà mục đích của phần lớn tu chân giả, chính là trường sinh.
Trường sinh, là tuyệt đại hấp dẫn đối với rất nhiều người, trước kia Lâm Tái cũng từng nghĩ tới, nếu mình có thể tu luyện, có thể sống lâu một chút, thì có thể nhìn thấy thế giới này thay đổi hay không? Mà hôm nay, trong lòng hắn đã không còn lo lắng vấn đề tuổi thọ nữa rồi, nhưng còn Lục Vũ, hắn lại vô cùng lo lắng, mà hắn cũng biết rõ, Caroline cũng vô cùng lo lắng cho Kha Đức Nhạc.
Hiện tại Kha Đức Nhạc đã hơn bảy mươi tuổi, nếu không phải hắn là cao cấp ma pháp sư, chỉ sợ là đã già, nhưng cho dù hắn là cao cấp ma pháp sư, nếu không thể đột phá đến thánh cấp, thì cũng chỉ có thể sống thêm trăm năm mà thôi!
Cửu Tìm quả sinh trưởng tại băng thiên tuyết địa, tập hợp hàng nghìn hàng vạn tinh hoa băng tuyết làm một thể, giống như băng tuyết có thể đông lạnh phần lớn sinh vật vậy, Cửu Tìm quả, cũng có thể đình trệ thời gian sinh lý của nhân loại.
Thấy Tiểu Hắc đang đu trên vách núi đá mà đong đưa bốn chân của mình, sau khi Lâm Tái đem Lục Vũ đặt bên cạnh, liền dùng móng vuốt móc vào vách núi bị băng tuyết đông lạnh, bò về phía trước.
Lâm Tái xuất hiện, khiến cho những thú nhân tụ tập dưới vách núi đều kích động lên, bọn họ lễ bái Thần Thú điện, chứng tỏ bọn họ cũng không phải cường giả gì mà chính là tín đồ trung thành của thần thú mà thôi.
Nếu là cường giả Thú nhân tộc nhìn thấy Lâm Tái, sẽ kính ngưỡng sẽ tôn kính nhưng không có hành vi quá phận, nhưng các thú nhân này thì khác, bọn họ cơ hồ tất cả đều quỳ rạp xuống đất, lễ bái trong băng tuyết.
Lâm Tái cũng không biết tình huống phía dưới, hắn chỉ cảm thấy băng tuyết trên vách núi đá này vô cùng cứng rắn, điều này làm cho hắn rất khó đi về phía trước, nhưng cố tình hắn vừa thành niên không lâu, cũng không thể hoàn toàn khống chế năng lượng trong cơ thể, chớ nói chi là bay lượn giống Caroline…
Bất quá, cho dù tốc độ của Lâm Tái không nhanh, cũng không tốn bao nhiêu thời gian đã đến bên người Tiểu Hắc, sau đó hắn vươn ra móng vuốt của mình, đào ra cây Cửu Tìm quả trên vách núi và xách lên Tiểu Hắc đã bị đông cứng. Sau đó, hắn trực tiếp nhảy xuống mặt đất, đem mấy thứ này giao cho Lục Vũ.
Lục Vũ đem linh lực đưa vào cơ thể Tiểu Hắc, sau khi lướt một vòng quanh miệng nó, cuối cùng Tiểu Hắc cũng có thể buông ra Cửu Tìm quả dinh trên miêng mình, sau đó nó trực tiếp phun ra Cửu Tìm quả, lại dùng cặp mắt ngập nước mà nhìn về phía Lục Vũ, miệng đỏ bừng một mảnh. (Ham ăn ráng chịu ^^!~)
“Ác ác!” Tiểu Hắc hưng phấn mà nhảy tưng tưng bên cạnh Lục Vũ, ánh mắt thèm nhỏ dãi vẫn luôn nhìn Cửu Tìm quả, khiến cho Lục Vũ cảm thấy vui mừng chính là, nó không có nhào lên cướp ăn.
Thứ này, dù sao cũng là Tiểu Hắc phát hiện, hơn nữa bản thân đã có chín quả, Lục Vũ cũng không keo kiệt, trực tiếp hái xuống một quả cho Tiểu Hắc, lại nói tiếp, ma pháp sư phát ra phong nhận trước đó nếu không tham lam mà chỉ hái xuống một quả, thì có lẽ đã sớm đắc thủ — Cửu Tìm quả đã chín cũng không tốn sức mà có thể thoải mái hái xuống!
Tiểu Hắc nuốt vào Cửu Tìm quả, mí mắt sụp xuống bắt đầu ngủ, Lục Vũ biết đối phương nhất định là tiến hóa, sau khi ôm Tiểu Hắc vào trong ngực, mới quan sát tình hình xung quanh.
Hình tượng của Lâm Tái, chính là hình tượng của sứ giả thần thú trong lòng thú nhân, đối với đám người Elina mà nói, cũng là chưa từng thấy qua — thì ra còn có thú nhân hoa lệ như vậy sao?
Tộc nhân của bộ tộc Nagas thật sự quá ít, nếu không tất yếu, sẽ không rời khỏi Thần Thú điện, lại càng không đi đến nhân loại đế quốc, cho nên đối với nhân loại mà nói, bộ tộc Nagas, không sai biệt lắm là hình ảnh trong truyền thuyết.
“Sứ giả Thần thú, van cầu ngài cứu huynh đệ của ta đi!” Đột nhiên có một thú nhân mở miệng, hắn là Mã tộc, bên cạnh hắn, còn nằm một mã nhân khác.
“Sứ giả Thần thú, huynh đệ của ta bị ma thú đả thương nội tạng, không thể chống đỡ đến ngày hành hương, van cầu ngài cứu hắn đi!”
Nửa tháng sau, chính là ngày hành hương hàng năm của Thú nhân tộc, khi đó, Sứ giả Thần thú sẽ xuất hiện bên ngoài thần điện, bọn họ còn chúc phúc cho thú nhân, mà thú nhân được chúc phúc, ám thương trên người đều biến mất, trạng thái cơ thể cũng trở nên vô cùng tốt. Hiện tại không phải ngày hành hương, nhưng nếu thấy được Sứ giả Thần thú, hắn sẽ cầu xin một lần.
Lâm Tái bị ánh mắt trông mong của đối phương nhìn, có chút không biết làm sao, hắn vừa mới đến Thần Thú điện, đừng nói là trị thương cho người khác, cho dù chỉ thi triển chúc phúc cho một thú nhân cũng không làm được — một người trước kia bởi vì năng lượng không đủ nên không thể tự do chuyển hoán hình thái, làm sao có thể trông cậy vào hắn vận dụng năng lượng thuần thục được chứ?
Trong khi Lâm Tái đang chần chờ, không biết có nên dùng năng lượng trong người mình đưa vào cơ thể đối phương để trị thương hay không, đột nhiên một trận kim quang từ trên trời giáng xuống, sau đó, mọi người đều đắm chìm trong trận kim quang kia.
Người đứng giữa không trung đang chúc phúc cho mọi người, chính là Mony.
Sau khi Lục Vũ đạt tới Trúc Cơ kỳ, đã có thể cảm nhận rõ ràng hơn sự dao động năng lượng ở xung quanh, tự nhiên cũng cảm giác được, mặc dù Mony đang phóng thích năng lượng trong cơ thể mình, nhưng cũng lấy năng lượng trong cơ thể mình làm chất dẫn, dẫn dắt năng lượng trong không khí tiến vào thân thể những thú nhân này.
Những năng lượng này cũng không lưu lại trong cơ thể thú nhân, trên cơ bản dùng không bao lâu, chúng nó sẽ tiêu tán, dung nhập vào trong không khí lần nữa. Nhưng dù vậy, những thú nhân được năng lượng rột rửa, vẫn nhận được rất nhiều lợi ích.
Lục Vũ cảm thụ năng lượng dao động, cảm nhận được Mony đem rất nhiều năng lượng rót vào trong cơ thể mã nhân bị thương kia, nhưng thương thế của mã nhân kia quá nặng, những năng lượng dừng lại trong cơ thể hắn cũng chỉ có thể chữa khỏi mặt ngoài, không thể hoàn toàn chữa khỏi cho hắn.
Trên thế giới này, có lẽ chỗ nào trong thiên nhiên cũng tồn tại năng lượng cường đại, nên mọi người đã quen sử dụng chúng rồi, rất ít khi luyện hóa bọn chúng thành của mình, cho dù bộ tộc Nagas trời sinh có được lực lượng rất mạnh, nhưng độ tinh khiết cũng không cao, mà năng lượng trong cơ thể của mình thì khác …
Lục Vũ cảm nhận năng lượng trong cơ thể của mình, đột nhiên phát hiện, chỉ cần hắn dựa theo phương pháp của Mony, cũng có thể dẫn dắt năng lượng trong không khí, sau đó khuếch tán ra bốn phương tám hướng. Hơn nữa, có lẽ năng lượng trong cơ thể hắn có độ tinh khiết rất cao, nên hắn cảm thấy mình có thể làm tốt hơn Mony, đương nhiên, bởi vì vấn đề thực lực, nên hắn cũng không thể thi triển phạm vi lớn như Mony.
Nghĩ như vậy, Lục Vũ lập tức áp dụng vào thực tiễn, hắn dẫn dắt năng lượng trong không khí, không giống dẫn dắt bọn chúng vào cơ thể của mình như thường ngày, ngược lại là dẫn dắt bọn chúng vào cơ thể của người khác, mà quan trọng nhất, đương nhiên chính là mã nhân bị thương kia!
Mã nhân bị thương này, phần lớn kinh mạch trong cơ thể đã vỡ vụn, Mony dùng năng lượng trị thương cho hắn, nhưng không có chải chuốt những kinh mạch vỡ vụn cho hắn, Lục Vũ thì khác, hắn khống chế năng lượng chạy trong cơ thể của đối phương, chải chuốt tất cả kinh mạch vặn vẹo vỡ vụn…
Đây là một hình ảnh vô cùng thần kỳ, Lục Vũ cảm thấy, mình giống như một vị thần, hắn bàng quan, chỉ huy năng lượng vui vẻ nhảy nhót xung quanh đi hoàn thành sứ mệnh của chúng nó, loại cảm giác này, làm cho người khác trầm mê.
Tinh thần lực của hắn đã rời khỏi cơ thể mã nhân kia, rồi lại tiến nhập vào một người khác bên cạnh, trong thân thể người kia, giống như trời sinh đã ẩn chứa năng lượng cường đại, hắn thấy được lực lượng chói mắt giống như thái dương, những năng lượng bùng nổ, khiến cho hắn cảm thấy thoải mái dị thường.
Hắn lại rời khỏi cơ thể của người này, cảm giác càng nhiều người, chỉ huy năng lượng trong không khí trị liệu tổn thương bên trong cơ thể bọn họ…
Ngay khi Lục Vũ muốn khuếch tán tinh thần lực của mình ra bên ngoài, đột nhiên lại phát hiện tinh thần lực của mình có chút không đủ dùng.
Hắn đột nhiên lấy lại tinh thần, giống như trở về hiện thực một lần nữa, sau đó đầu óc đau nhức, ngã xuống mặt đất.
Sau khi Mony phát hiện Lâm Tái xuống núi, liền đuổi theo, nhìn thấy trường hợp hiện giờ, liền thuận thế thi triển chúc phúc — dù sao Thần Thú điện có thể đứng sừng sững không ngã mấy ngàn năm, đều dựa vào tín ngưỡng của dân chúng.
Nhưng sau khi thi triển không bao lâu, bà liền phát hiện tình huống của Lục Vũ.
Phương pháp tu luyện Lục Vũ khác hẳn thường nhân, chuyện này bà đã sớm phát hiện, nhưng Lục Vũ là đại ân nhân của Thần Thú điện, cho nên bà cũng coi như là không phát hiện, nhưng lúc này, cảm giác được tinh thần lực của Lục Vũ tăng trưởng theo tốc độ tên lửa, bà vừa vui vừa lo.
Vui là vì thực lực Lục Vũ tăng trưởng, lo là vì sợ đối phương sẽ xảy ra chuyện — bà đã sống nhiều năm như vậy, còn chưa có gặp qua tình huống quỷ dị như vậy đâu!
Bất quá, tình huống của Lục Vũ không đúng lắm, nhưng đối phương có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi liền bắt chước mình “Chúc phúc” cho người xung quanh, điểm này khiến cho Mony phi thường khâm phục — rõ ràng đây là thời cơ ngàn năm có một, tại sao cháu ngoại mình còn đứng thừ người ở một bên vậy chứ!
Vốn dĩ Mony cũng không thi triển chúc phúc lâu như vậy, dù sao cũng tiêu hao thể lực mà. Nhưng Lục Vũ không có ý định dừng lại, nàng cũng chỉ có thể hỗ trợ che dấu, cuối cùng, mắt thấy Lục Vũ ngã quỵ, sau đó cả người bị đuôi Lâm Tái cuốn lên, bà mới thở phào một hơi. Sau đó nói với những thú nhân đang lễ bái: “Thần thú ở trên! Gần đây Thần Thú điện có thành viên mới, năm nay hành hương bắt đầu sớm, duy trì liên tục nửa tháng, ngày mai bắt đầu, chúng ta sẽ thi triển chúc phúc cho người đến hành hương!”
“Thần thú ở trên!” Đám thú nhân hoan hô lên, chỉ có đám người Elina, bị cả kinh mà trợn mắt há hốc mồm.
Tuy bọn họ không hiểu tình hình hiện tại là sao, nhưng bọn họ vẫn nhớ rõ nguyên nhân tới đây, đặc biệt là người dẫn đầu binh đoàn, chính là vị ma pháp sư cấp 7 vẫn luôn đi theo Lâm Tái – Đức Lôi Khắc.
Lần này trong binh đoàn, có thêm một ma pháp sư cấp 9, nhưng Kha Đức Nhạc vẫn cho hắn dẫn đầu, coi trọng chính là lòng trung thành của hắn, đối với Đức Lôi Khắc mà nói, thành chủ đại nhân đem nhiệm vụ quan trọng như vậy giao cho hắn, hắn đương nhiên rất muốn hoàn thành viên mãn!
“Sứ giả Thần thú tôn kính, xin chờ một chút!” Đức Lôi Khắc trầm ngâm một hồi, vẫn lên tiếng.
“Ngươi có chuyện gì sao?” Mony nhìn thấy bọn họ, cũng đã đoán được bọn họ là sứ giả thành Kerr, dù sao những thương đội nhân loại đến thú nhân đế quốc, cũng không có nhiều cao cấp ma pháp sư như vậy.
“Sứ giả Thần thú, ta muốn hỏi một chút, đại thiếu gia Lâm Tái của thành Kerr chúng ta, có ở Thần Thú điện hay không?” Đức Lôi Khắc vô cùng cung kính mà nhìn về phía Mony.
“Có thì sao, không có thì sao?” Mony hừ lạnh một tiếng rồi trả lời.
“Sứ giả đại nhân! Lâm Tái thiếu gia là người thành Kerr…” Đức Lôi Khắc lên tiếng lần nữa, lại nhìn thấy một đoàn kim quang lóe lên trước mắt, sau đó mấy người kia đã biến mất, mà thú nhân xung quanh, đều dùng vẻ mặt không tốt mà nhìn bọn họ.
Sau khi Lâm Tái bị mang về Thần Thú điện, chuyện đầu tiên cần làm chính là kiểm tra tình trạng của Lục Vũ, nhưng Lục Vũ hiện giờ giống với Tiểu Hắc, thoạt nhìn đều đang ngủ vù vù.
“Bà ngoại, Hughes không có việc gì chứ?” Thừa cơ hội khó có được này, Lâm Tái sờ soạng mặt Lục Vũ hai ba cái, sau đó mở miệng hỏi.
“Hắn không sao đâu, nhưng sau khi hắn tỉnh lại, thực lực có thể tăng trưởng không ít, mà ngươi…” Mony trừng hướng mắt về phía Lâm Tái.
“Bà ngoại, chính người cũng nói, ta còn nhỏ!” Đối với bộ tộc Nagas mà nói, có một số việc, vẫn cần có thời gian tích lũy.
“Ngươi!” Mony bất đắc dĩ, lại nói: “Chờ ngày hành hương qua đi, ngươi có thể trở về thành Kerr.”
Không phải trước kia Mony còn không đồng ý sao? Tại sao hiện tại lại đồng ý rồi? Lâm Tái dị thường kinh ngạc: “Bà ngoại thật sự cho ta trở về sao?”
“Ta giam giữ ngươi làm cái gì? Đến lúc đó, Caroline cũng đi.”
“Nhưng không phải bà ngoại nói không cho mẹ rời khỏi tầm mắt của người sao?” Lâm Tái kinh ngạc hỏi han, hắn mới nghe Mony nói như vậy mà!
“Đương nhiên… Cho nên ta cũng sẽ đi, dùng danh nghĩa bảo vệ Phượng Hoàng.” Mony đắc ý nở nụ cười.