• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mony cũng không truy vấn chuyện Lục Vũ và cháu ngoại mình có thể hợp thể với nhau, theo bà thấy, Lục Vũ chính là người mà cháu ngoại mình thích, một khi đã như vậy, tâm linh tương thông này nọ, cũng thực bình thường.

So sánh với nhau, bà quan tâm tình trạng thân thể của con gái mình nhiều hơn một chút, biết được mấy ngày nay Kha Đức Nhạc vội vàng kiếm đồ bổ cho con gái mình ăn, bà rất hài lòng: “Ngươi giỏi lắm, Caroline ăn nhiều lại kén ăn, sau này vất vả cho ngươi rồi.”

Kha Đức Nhạc một trận bất đắc dĩ, Caroline kén ăn sao? Tại sao hắn lại không thấy dấu hiệu nào chứng minh Caroline kén ăn vậy? Đừng nói là kén ăn, chỉ cần là thịt, cho dù chế biến không ngon thì Caroline vẫn muốn ăn: “Mẹ, Caroline không kén ăn đâu, khẩu vị của em ấy rất tốt, con sẽ cho em ấy ăn nhiều một chút.” Chỉ cần nghĩ tới khi vợ mình mang thai Lâm Tái vì ăn không đủ no mà chạy ra bên ngoài săn thú để ăn, Kha Đức Nhạc cảm thấy đau lòng không chịu được, dưới tình huống như thế, hắn nhất định phải cho Caroline ăn nhiều một chút.

“Đương nhiên khẩu vị của nó tốt rồi, ngươi không thấy ta đang nói khiêm tốn sao?” Mony đảo cặp mắt trắng dã rồi mở miệng, sau đó mới kịp phản ứng: “Ngươi kêu ta là mẹ sao?”

“Người là mẹ Caroline… Như vậy con gọi người là mẹ, không đúng sao?” Kha Đức Nhạc chần chờ mở miệng, sau khi phát hiện vợ mình và mẹ vợ vô cùng cường đại, hắn có thể khẳng định, trước khi hắn trở thành pháp thần, chỉ có thể làm một người theo đuôi mà thôi TT^TT.

Còn pháp thần… Có lẽ cả đời cũng không đạt được đi? TT^TT

“Đúng vậy đúng vậy, ” Mony liên tục gật đầu, đối với bộ tộc Nagas cực độ khuyết thiếu hậu nhân mà nói, con cháu đều rất đáng yêu, mà Mony dạt dào tình thương của mẹ, tích góp từng tí một hơn một ngàn năm, “Rất tốt, ừm, sau này gọi thêm vài tiếng.”

“Mẹ, đồ ăn trong tửu lâu của Lâm Tái rất ngon a, con đề cử vài món cho mẹ được không? Mặt khác, đầu bếp trong phủ thành chủ cũng không tệ, đặc biệt am hiểu thịt nướng…” Kha Đức Nhạc liền mượn cơ hội trò chuyện cùng Mony, vừa lấy lòng đối phương, vừa hỏi thăm một ít chuyện về Caroline — Caroline là Đại Tế Ti của Thú nhân tộc, dưới tình huống như thế, không biết hắn có tình địch cường đại nào không nhỉ?

Mony cùng Kha Đức Nhạc ở bên kia nói chuyện, Caroline cũng nghiêm mặt nhìn về phía Lâm Tái: “Khi các con trở về gặp nguy hiểm sao? Tại sao không nói cho mẹ biết?”

“Chúng con không muốn làm cho mẹ lo lắng…” Lâm Tái trả lời, quan sát vẻ mặt Caroline một chút, lại nói: “Hiện tại trong bụng mẹ còn có một đứa nhỏ đó! Hơn nữa, chúng con cũng không có việc gì, còn nhân họa đắc phúc, con bay được rồi.”

Caroline trừng mắt nhìn Lâm Tái một cái, lúc này mới mở miệng: “Khi đó hai đứa gặp chuyện gì?”

Lâm Tái cũng rất nghi hoặc, tại sao gã lang nhân kia lại công kích mình, ngay từ đầu hắn cho rằng người nọ do Thú vương Thái Đặc phái tới, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không phải, tuy Thú vương muốn Thần Thú điện giúp đỡ hắn, nhưng Thần Thú điện thật sự xảy ra chuyện gì đó, cũng không có lợi cho hắn đi? Dù sao Thần Thú điện còn tồn tại, thú nhân thua nhân loại, cũng có thể lui về phía sau một bước, nếu không có Thần Thú điện…

Thái Đặc muốn lợi dụng bọn họ, nhưng hắn không ngốc đến mức tự hủy đế quốc của mình, vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Kể lại mọi chuyện kỹ càng tỉ mỉ cho Caroline, Lâm Tái lại nói: “Con đã hỏi qua bà ngoại, bà không biết gã lang nhân kia, cũng không biết tại sao gã lại tấn công chúng con, bà còn muốn trở về chất vấn Thú vương một chút, lại bị con ngăn cản.”

Caroline gật gật đầu, nhìn thấy Kha Đức Nhạc dẫn Mony đi thưởng thức một số món ăn ngon, mới nói: “Bà ngoại của con đã lớn tuổi, cho nên cũng không có ấn tượng với cao thủ trẻ tuổi sau này, nhưng tên lang nhân kia, mẹ còn có chút ấn tượng…”

Gã lang nhân kia thoạt nhìn khá già rồi, thì ra trong mắt Caroline, chỉ là cao thủ trẻ tuổi? Lâm Tái có chút câm nín, lúc này mới hỏi: “Hắn rốt cuộc là ai?”

“Lâm Tái, hẳn là ngươi cũng biết, không phải tất cả mọi người trong thú nhân đế quốc đều tín ngưỡng thần thú. Tuy rằng trước kia tất cả thú nhân đều tín ngưỡng thần thú, sau khi thực lực của bọn họ tăng lên, vinh quang tiến vào Thần Thú điện. Nhưng chiến tranh giữa thú nhân và nhân loại bùng nổ, Thú vương xuất hiện, một số bộ lạc bắt đầu có tư tâm, trước tiênbọn họ sẽ lung lạc những người có tiềm lực, cho dù đạt tới thánh cấp cũng ở lại bộ lạc chứ không phải đến Thần Thú điện, thậm chí Thú vương còn chuyên bồi dưỡng một đám người tẩy não thú nhân, làm cho bọn họ hoàn toàn trung thành với hắn nhưng lại đến Thần Thú điện cầu lấy lông phượng hoàng… Đương nhiên, gã lang nhân này không phải do Thú vương bồi dưỡng.” Caroline mở miệng: “Đại khái là hai trăm năm trước, có một lang nhân thực lực cường đại lại đặc biệt nổi danh, còn tham gia chiến tranh giữa thú nhân cùng nhân loại lúc ấy. Trên chiến trường, vốn dĩ sắp giành thắng lợi, nhưng sơ suất một chút, đối thủ của hắn lại đột phá trên chiến trường, còn đánh hắn hấp hối. Sau đó, không biết là em trai hắn hay là con hắn mang hắn đến Thần Thú điện cầu cứu, chúng ta không xuất thủ cứu giúp.”

“Tại sao các ngươi không cứu người?” Lâm Tái tò mò hỏi han, dựa theo quan sát của hắn, thái độ của Thần Thú điện rất tốt với thú nhân.

“Đó cũng không phải là chuyện cứu hay không cứu.” Caroline mở miệng, “Khi đó đối phương bị thương quá nặng, trừ phi chúng ta hao hết toàn lực mới có thể giúp hắn chữa khỏi, nhưng hắn không phải trưởng lão của Thần Thú điện. Lúc ấy, ta còn nhỏ tuổi, Thần Thú điện chỉ có Mony là Nagas thành niên…” Huống chi lúc ấy chiến tranh giữa nhân loại cùng thú nhân còn đang diễn ra, Mony lo sợ Ma sư pháp công hội sẽ nhân cơ hội đánh lén, thậm chí ngay cả một giấc ngủ ngon cũng không có, dưới tình huống như thế, sao có thể dốc hết toàn lực cứu một lang nhân chứ?

“Thần Thú điện chỉ là không cứu người mà thôi, cũng không phải là người làm bị thương lang nhân kia, nếu vì vậy mà báo thù, cũng quá khôi hài đi?” Lục Vũ nhíu mày nói.

“Đúng vậy, nhưng khi đó ta trộm nhìn xem lang nhân kia, lang nhân nhỏ tuổi mang hắn đến Thần Thú điện có ôm một con chó con… Đương nhiên, hiện tại ngẫm lại, đó không phải là chó con mà là Bái thú.” Caroline mở miệng.

Lúc này Lâm Tái cũng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Mẹ nói đối thủ người nọ đột phá trong chiến đấu sao? Ta nhớ hình như sư phụ của Bizani cũng đột phá trong trận chiến đó.” Cho nên, người nọ không phải không tìm thấy chính chủ mà là không đánh lại chính chủ, nên xuống tay với hai tiểu nhân vật là bọn hắn sao?

“Như vậy sao?” Caroline mở miệng: “Mặc kệ hắn xảy ra chuyện gì, chỉ cần ngươi tăng cao thực lực, khẳng định sẽ không có ai dám chọc giận ngươi!”

“Đúng vậy!” Lâm Tái gật đầu đồng ý, chỉ cần thực lực của hắn có thể cường đại hơn một chút, còn sợ cái gì nữa?

Khi bọn họ bàn bạc xong, cuối cùng Mony mang theo Kha Đức Nhạc trở lại, sau đó phi thường oán niệm mà nhìn về phía Lâm Tái: “Tại sao trong quán của ngươi có nhiều món ngon như thế mà ta vẫn chưa nếm qua?”

“Bởi vì ta không làm…” Lâm Tái đứng thẳng thân thể: “Bà ngoại, đồ ăn các người ăn, đều là con làm! Nếu con không xuất thủ chỉ dựa vào đầu bếp trong quán, phỏng chừng bên ngoài sẽ đồn đại con nuôi hai con ma thú …”

“Thằng nhóc thúi!” Mony nhíu mày: “Người kia của ngươi, còn ăn nhiều hơn ta đi?”

“Ta là tự mình động thủ, cơm no áo ấm.”

Một đám người cãi nhau ầm ĩ, Lục Vũ “dưỡng thương” mấy ngày cũng lành hẳn, hắn rất muốn ra khỏi phòng. Mà đám người Đức Lôi Khắc cũng đã trở lại.

Trên đường trở về, Đức Lôi Khắc cũng rất lo lắng, chỉ sợ lại gặp tập kích một lần nữa. Nhưng Lâm Tái cùng Lục Vũ đi mất, bọn họ cũng không bị tập kích nữa, đương nhiên, ngẫu nhiên cũng có một vài ma thú không có mắt đến tìm tra.

Bọn người Đức Lôi Khắc đã trở lại, Lục Vũ và Lâm Tái cũng phải lộ diện.

Kha Đức Nhạc tổ chức một yến hội long trọng cho sứ đoàn vừa trở về, trong yến hội này đều là những nhân vật có uy tín có danh dự của thành Kerr, trong đó, có người quen của Lục Vũ cùng Lâm Tái, đương nhiên cũng có người bọn họ không biết.

Sứ giả của Norma đế quốc cùng Brass đế quốc đến thành Kerr đã mấy tháng.

Lúc đầu, bọn họ chỉ vì lông phượng hoàng mà đến, nhưng theo thời gian trôi qua, mục đích của bọn họ cũng đã thay đổi rất nhiều. Trong lúc đó, thậm chí thủ đô của hai đế quốc từng phái thêm một ít phó sứ, chính là vì có thể giải quyết vấn đề của thành Kerr.

Lâm Tái đến yến hội, liền thấy người phụ trách của sứ đoàn Norma đế quốc – Tạp Lỗ. Cũng coi như hắn thông minh, lần này cũng không có mang theo Black bên người.

Tạp Lỗ nhìn thấy Lâm Tái, tuy biết đối phương đã từng đùa giỡn mình, nhưng cũng chỉ có thể cười tủm tỉm mà tiến lên đón: “Lâm Tái thiếu gia, đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Lâm Tái cũng cười mở miệng: “Tạp Lỗ hầu tước, sắc mặt của ngươi có chút không tốt…”

Nghe được những lời này của Lâm Tái, Tạp Lỗ tối sầm mặt, sắc mặt của hắn đương nhiên không tốt, lần đó hắn nghe Lục Vũ ám chỉ tính toán mỹ nhân kế, kết quả cuối cùng Kha Đức Nhạc chỉnh hắn một lần rồi lại một lần, bởi vậy, hắn cũng hiểu được, ma pháp sư tên Hughes kia, cũng không còn tình cũ gì với Black.

Khi đó hắn rất tức giận, thậm chí muốn giết Black cho hả giận, nhưng sau đó liền truyền đến tin tức Hughes chính là Thần tử Thần Thú điện thần, dù sao Black cũng có quan hệ với đối phương, rốt cuộc hắn không có xuống tay, mà để lại Black một cái mạng.

Bất quá, khiến hắn cảm thấy cao hứng chính là, tuy hắn không thu hoạch được gì, nhưng tên hoàng tôn của Brass đế quốc kia cũng không được gì.

“Ánh mắt của Lâm Tái thiếu gia thật tốt, gần đây ta ngủ không ngon, vì vậy, sắc mặt có chút kém.”

“Vậy thật sự là rất đáng tiếc, Tạp Lỗ hầu tước tuổi còn nhỏ như vậy đã bị bệnh mất ngủ rồi sao? Đúng rồi, vị ma pháp sư Black kia đâu?” Lâm Tái tò mò hỏi han.

Tạp Lỗ hầu tước lập tức mở miệng: “Hắn sinh bệnh, còn bệnh rất nặng, lần yến hội này sợ là không thể tới.” Trước kia Black cùng Hughes có quan hệ, hiện tại mọi người lại công nhận Lâm Tái thiếu gia cùng Hughes là một đôi… Tạp Lỗ thực sáng suốt mà quyết định, vẫn nên nói tình trạng của Black nghiêm trọng một chút cho thỏa đáng.

“Sinh bệnh? Như vậy lại rất tốt.” Lâm Tái thực vừa lòng mà gật đầu, sau đó nhìn thấy một người trẻ tuổi anh tuấn tóc đỏ bưng một ly rượu vang đi về phía mình.

Hoàng thất của Brass đế quốc, đều là tóc đỏ, bọn họ cũng coi đây là vinh dự… Lâm Tái lập tức đoán được thân phận của đối phương, nhớ đến Kha Đức Nhạc đã từng nói người này cùng Lina có quan hệ, hắn cũng chỉ khẽ cười cười, nói với Tạp Lỗ hầu tước: “Tạp Lỗ hầu tước, mạo muội hỏi một chút, ngươi có biết người tuổi trẻ kia là ai không?”

Thái độ của Lâm Tái như vậy, không hề nghi ngờ chính là đang tỏ vẻ mình cùng Brass đế quốc không hề có quan hệ, Tạp Lỗ hầu tước lập tức nở nụ cười, giới thiệu nói: “Vị kia là hoàng tôn của Brass đế quốc, cha hắn chính là hoàng tử có khả năng thừa kế ngôi vị hoàng đế của Brass đế quốc đó!” Vừa nói xong, hắn liền phóng đại thanh âm, nói về phía thanh niên tóc đỏ kia: “Stephen các hạ, ta giúp ngươi giới thiệu một chút đi, vị bên cạnh ta, chính là Lâm Tái thiếu gia.”

Stephen đi qua đây, chính là muốn làm quen với Lâm Tái, nhưng thái độ trước đó của Lâm Tái, tựa như đang đánh vào mặt của hắn, khiến trong lòng hắn rất không thoải mái. Nhưng có đôi khi, cho dù trong lòng không thoải mái cũng không có biện pháp, nể mặt Kha Đức Nhạc và Thần tử Thần Thú điện, hắn phải dùng khuôn mặt tươi cười đón chào Lâm Tái: “Lâm Tái thiếu gia, lần đầu gặp mặt, xin chỉ dạy.”

“Thì ra các hạ chính là Stephen, ta từng nghe cha ta nhắc tới ngươi.” Lâm Tái cười tủm tỉm mà mở miệng, Kha Đức Nhạc cũng không nói lời hay ho gì về người này.

Stephen cũng biết điểm này, sắc mặt càng không dễ nhìn: “Lâm Tái thiếu gia, tại sao Thần tử không đến đây? Hắn để một mình ngươi tới tham gia yến hội sao?” Hắn nói như vậy chứng tỏ Lâm Tái không được Thần tử yêu thích.

“Điều này sao có thể?” Lâm Tái nở nụ cười: “Hắn không giống như ta thích giao lưu với đủ loại người, thậm chí là người mà mình chán ghét, cho nên tạm thời chưa có đến mà thôi… A, thật có lỗi, Stephen các hạ, ý của ta không phải nói ta chán ghét ngươi.”

Stephen nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Lâm Tái, nhưng nơi này là phủ thành chủ, hắn cũng biết mình không thể đắc tội thành chủ thành Kerr, chỉ có thể nuốt cục tức này, lại có chút oán giận Lina, lúc trước rõ ràng Lina đã nói người nọ là một tên phế vật, nhưng hiện tại xem ra, người có miệng lưỡi bén nhọn như vậy, cho dù trước kia không ra gì, hiện tại có Phượng Hoàng làm hậu thuẫn, cũng không tầm thường đi?

Đương nhiên, lấy quan hệ giữa hắn cùng Thần tử, là tuyệt đối không thể trở thành thành chủ thành Kerr, nếu hắn cùng vị Thần tử kia tách ra…

Được rồi, điều này cũng do hắn quá mức lo lắng, chuyện giữa hắn và Lina Kha Đức Nhạc luôn phản đối, chỉ sợ cuối cùng đáp ứng nhưng cũng không để cho hắn đạt được kết quả mong muốn, cái này rất phiền toái … Có lẽ hắn nên nghĩ biện pháp hối thúc Lina?

Trong tình yêu, lúc ban đầu đàn ông sẽ bị mê hoặc đến choáng váng đầu óc, nhưng thời gian trôi qua, đàn ông sẽ thanh tỉnh lại, đổi thành phụ nữ bị mê hoặc đến ngu ngốc, chuyện tình giữa Stephen cùng Lina chính là như vậy.

Lúc đầu, Stephen coi trọng Lina, còn như mê như say, nhưng sau khi người nhà của hắn nhắc nhở hắn đã tỉnh ngộ lại, lại phát hiện Lina cũng không hoàn mỹ như hắn tưởng tượng, ngược lại là Lina, sau khi tiếp xúc với hắn hồi lâu, liền yêu hắn đến mức không thể tự kềm chế.

Lâm Tái đã đi chỗ khác, yến hội còn chưa chính thức bắt đầu, Stephen nghĩ nghĩ, đi tới một bên, nói mấy câu với một thị nữ, sau đó rời khỏi đại sảnh, đi ra ngoài.

Cũng không lâu lắm, Lina cũng đi ra, đi tới bên cạnh hắn.

Stephen biết, ngay từ đầu Lina làm quen với mình, chính là nhìn trúng quyền thế cùng diện mạo của mình mà thôi, hiện tại hắn nói gì thì nghe theo nấy, mà cô gái tự cho là đúng này, lại khá ngu ngốc …

“Lina, hôm nay anh nhìn thấy Lâm Tái trong yến hội!”

“Đương nhiên anh sẽ nhìn thấy hắn, cha tổ chức yến hội là vì hắn mà.” Lina quệt mồm, có chút bất mãn mà mở miệng.

“Hiện tại anh rất lo lắng, Lina, em cũng biết, nếu em không phải con gái của thành chủ thành Kerr hoặc là em gái của thành chủ thành Kerr, cha mẹ ông nội của anh sẽ không đồng ý chúng ta kết hôn! Mà hiện tại, cha em có thể đem ngôi vị thành chủ giao cho Lâm Tái hay không?”

“Điều này sao có thể? Lâm Tái là một tên phế vật!”

“Hắn là phế vật thì sao, trong tay của hắn có Phượng Hoàng, còn Thần tử Thú nhân tộc thậm chí vì hắn mà hứa sẽ không thương tổn nhân loại… Hơn nữa, Thần Thú điện cho tới nay đều không nhúng tay vào chiến tranh của thú nhân cùng nhân loại.” Stephen chau mày, tựa hồ vô cùng lo lắng.

“Stephen, anh yên tâm đi, không có việc gì đâu, cha khẳng định sẽ đem ngôi vị thành chủ giao cho anh Eno!” Lina cắn môi mở miệng.

“Sao em chắc vậy? Anh nhìn ra được, thành chủ đại nhân rất thích Lâm Tái…”

Nghe Stephen nói như vậy, bất mãn tích cóp từ nhỏ đến lớn khiến Lina nhíu mày, nàng nhìn Stephen thật sâu, mới nói: “Stephen, anh yên tâm, chúng ta có biện pháp khiến cho cha đem ngôi vị thành chủ giao cho Eno sớm một chút, chỉ cần Eno làm thành chủ, giữa chúng ta sẽ không có trở ngại nữa?”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lina, nếu em không nói rõ một chút, anh sẽ rất lo lắng.”

Lina nhìn bộ dáng lo lắng của Stephen, rốt cuộc trong lòng buông lỏng rất nhiều, dù sao hiện giờ nàng cũng chỉ có mươi chín tuổi mà thôi…

“Stephen, em nói với anh. Mẹ Lâm Tái là một thú nhân, trên người Lâm Tái cũng có huyết thống thú nhân, cho nên hắn không có khả năng trở thành thành chủ thành Kerr!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK