• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Tôi chính thức tuyên bố là tôi ghét mưa, tiếng Anh là I Hate Rain, tiếng….Thực ra ngoài tiếng Anh và tiếng Việt, tôi chả còn biết ngôn ngữ nào cho cam!

Còn lí do…rất trùng hợp là vì những ngày mưa tôi luôn gặp xui xẻo.

***
First Rainy Day.

Chủ nhật hàng tuần, tôi có buổi học thêm tiếng anh ở nhà một cô giáo dạy lớp mười hai, chúng tôi theo học từ năm lớp mười và có ý định trước là sẽ học hết cấp ba.

Thế nhưng!

Con bạn tôi có chị gái cưới, thế là nó xin nghỉ. Xin từ hôm thứ bảy và nói với cô giáo là đã nhắc cả lớp nghỉ rồi, nhưng tôi lại là một trong những đứa chả nhận được thông tin gì.

Thế là cứ vác sách đi học thôi. Đến nơi thì mới biết bọn nó xin đổi thành học ca chiều rồi.

Cay nhất là mẹ tôi tưởng tôi đi học rồi, và đinh ninh phải mười giờ tôi mới về, thế nên khóa cửa đi xuống ngoại chơi luôn. Lần nào chả thế, mẹ tôi cứ xuống ngoại là xác định phải chờ thêm tầm một tiếng nữa . Nghĩa là khoảng mười một giờ tôi mới có thể lết vào nhà :]).

Tôi ăn ở có đức mà sao đen thế nhỉ??

Chưa hết nha!!!

Sau khi chờ ròng rã ba tiếng rưỡi, ăn cơm xong và ngủ một giấc đến giờ đi học, tôi lại tiếp tục vác sách đi học lại. Đến nơi thì ngã ngửa lần hai vì bọn nó xin nghỉ nốt buổi chiều rồi!

Tôi đúng là một đứa trẻ bất hạnh…

Second Rainy Day.

Buổi sáng khi đến trường, trời đổ mưa. Sau bao nhiêu ngày nắng chang chang như thế, đột nhiên lại đổ mưa.

Trong lớp, tôi tự thấy mình là một con nhanh ẩu đoảng, “cầm đèn chạy trước ô tô”. Những thứ không cần đến tôi thì tôi lại cứ xông xáo làm để rồi cuối cùng tự rước họa vào thân.

Điển hình chính là vụ đi bê nước.

Lớp D1 không có nhiều nam, chủ yếu là nữ nên đành phải quy định bàn nào trực nhật thì hết nước bàn ấy phải bê, vì con trai trong lớp toàn thằng lười. Hôm nào nó hứng lên thì nói vài câu là nó bê, còn không thì năn nỉ gãy lưỡi nó cũng không chịu rời khỏi chỗ.

Và tôi chính là đứa vô công rỗi nghề vô tình thế chân thay cho mấy thằng đó.

Tôi có thể bê nước từ tầng một lên tầng hai hoặc ba, nhưng phải có một đứa đi cùng tôi lấy nước ở phòng bảo vệ. Phòng bảo vệ cách lớp chúng tôi rất xa, thường là phải đi bằng xe đạp điện, mà bình nước thì mình tôi vừa giữ vừa đi xe thì hơi khó.

Cứ coi như lần này tôi đen đi.

Hôm trời mưa đó, bàn cái Vui trực nhật. Trời đến tiết ba là tạnh hẳn rồi. Tiết bốn chúng tôi là tiết thể dục, hoạt động nhiều, nên khát nước. Bình thường tôi cũng uống rất nhiều nước, nên giờ còn khát hơn. Tôi rủ bàn trực nhật đi lấy nước. Ngó đi ngó lại thì thấy cái Vui hiền nhất, tôi liền gọi nó đi. Nhưng nó bảo không đi, nó còn phải học Sinh, nó chưa có điểm, tôi cũng thôi.

Đến buổi chiều, trời hửng nắng. Giờ ra chơi, tôi lại gọi nó đi lấy nước. Nó cũng lại bảo không đi. Tôi bực mình:

-Bàn mày trực nhật thì phải đi lấy nước chứ!

Nó lừ tôi một cái, xong xẵng giọng:

-Đứa nào uống thì đi mà lấy nước! Tao không đi!

Nghe thế, tôi tức lắm nhưng cố không nói gì, chỉ quay ra mượn chìa khóa xe đạp điện rồi không cần rủ thêm đứa nào nữa, tự mình cầm bình nước không xuống đổi.

Nói thì hay lắm, đến lúc tôi bê nước lên rồi, lại lao vào uống như không có việc gì cho xem!

Tôi ghét cái loại người như thế!

Nghĩ thì nghĩ thế, chứ tôi cũng chẳng nói ra. Tôi thừa biết trong lớp đầy đứa không ưa tôi. Nói ra chỉ tổ mình thiệt. Thể nào nó chẳng được bạn nó bênh. Chỉ có tôi thiệt.

Tôi vặn ga, và lao đi. Đến khúc cua, tôi lượn gấp quá, lại đúng chỗ đường trơn, thế là bị ngã. Rõ ràng là tôi thấy mình chẳng bị làm sao cả, vậy mà khi lấy nước lên lớp, bọn bạn mới hỏi chân tôi làm sao thế.

Bấy giờ tôi mới thấy xót.

Chỗ gần mắt cá vẫn còn đang rớm máu, và ở trên đầu gối sứt thêm vài ba chỗ nữa. Thực tình thì tôi cũng hay bị thương nhỏ nhỏ kiểu này, nên thấy bình thường thôi. Tôi quen rồi.

-Tớ không biết là chảy máu đấy!

Tôi vừa cười vừa nói. Tôi thật tình là không thấy đau mà. Đan nhìn tôi, lườm lườm:

-Thế cho chừa cái tội hóng hớt. Đến lúc mình trực nhật nó có bê hộ mình đâu!

Tôi chỉ cười trừ. Ừ thì đúng là thế, nhưng tôi cứ có cảm giác muốn làm, vì đó là tập thể tôi sẽ gắn bó suốt ba năm THPT cơ mà.

Đến lúc tan học, Thái cũng nhìn tôi chằm chằm, nhưng không nói gì. Chỉ có Đạo là lên tiếng hỏi phá tan bầu không khí u ám trầm mặc này:

-Chân sao đấy?

-Tao đi lấy nước, bị ngã xe!

Tôi hồn nhiên trả lời, và thằng bạn im lặng nãy giờ bắt đầu nhìn tôi kì quái hơn. Mãi một lúc nó mới mở miệng xác minh với chất giọng đến là bực mình:

-Lúc nãy tao có thấy một đứa ngã xe, hóa ra là mày! Cũng là do ăn ở!

Bốp.

Tôi lấy cặp sách đập vào đầu nó một cái, còn cảm thấy chưa đủ, làm mặt lạnh và liên tục dí nắm đấm gần phía nó. Đạo nhìn thấy chỉ cười. Nó nhiều lúc chẳng trẻ con như hai đứa tôi, căn bản cũng vì nó nhiều tháng hơn mà.

Hơn chín tháng lận đó ~~

-Về đây mày.

Đạo nói là đi luôn, còn thằng nào đó thì lại lần nữa mãi không chịu về. Trên đường, nó lại tiếp tục lặp lại ba chữ do ăn ở...

Bực mình thật đấy!

Third Rainy Day.

Tôi chưa nói đúng không, tôi gặp xui xẻo bốn lần liên tiếp vì bốn trận mưa rất dở hơi chỉ trong vòng đúng một tuần thôi.

Sau vụ ngã xe đúng một ngày, hôm đó trời nắng chang chang rồi. Thế mà hôm sau nó lại có thể mưa to đến mức không ngờ như thế.

Ngay sáng sớm, Thái đến sớm để báo với tôi một tin mà theo nó là không vui lắm: nó phải đi trước có việc. Thế nên bảo tôi là tôi chịu khó đi nhờ đứa nào đến trường rồi khi về thì nó lại đưa về.

Tôi OK ngay, chuyện nhỏ mà.

Hồi cấp một tôi có học với mấy đứa trong thôn, nên nhờ vả cũng không khó lắm. Căn bản là phải căn đúng giờ bọn nó đi học thì mình mới đi nhờ được.

Tôi đi học vào 6:45AM. Và năm phút sau đó, trời đổ mưa xối xả.

Thật kinh hoàng vì hôm nay tôi có thể dục, và tôi có thói quen đi giày trước khi đến trường. Vậy mà coi kìa, dù là đã mặc áo mưa nhưng tôi vẫn bị ướt từ đầu gối trở xuống, và đôi giày thân thương giờ cũng chính thức ngâm nước.

Vừa đến lớp, tôi đã phải vội vàng tháo giày ném sang một bên. Không đem theo giày dép gì khác. Thôi, xác định là đi chân đất cả buổi rồi :]).

Đen không chịu được.

Đã thế, đến lúc tan học, trời lại bắt đầu mưa trở lại. Thế có khốn nạn không?

-Mày làm cái quái gì thế kia?

Thái nhìn tôi từ đầu đến chân, buột miệng nói một câu đã gần thành thói quen. Tôi chỉ cười hì hì, không nói thêm gì. Đang định leo lên xe thì bị nó hỏi giật lại:

-Mày định đi chân đất thật à?

Tôi nhìn xuống chân mình, có sao đâu, không phải đi chân đất đi bộ về là OK rồi. May mà còn giữ túi nilon trong cặp sách, thế là tôi ném đôi giày vào đó luôn.

-Thật. Giày tao chưa khô.

Thái lắc lắc đầu, điệu bộ lại bắt đầu giống ông cụ non rồi đấy. Nhưng may mà nó cũng chẳng rảnh giáo huấn tôi thêm điều gì, chứ hôm nay tôi tiêu hao quá nhiều calo so với số nạp vào rồi.

-Đạo đâu mày?

-Về từ lâu rồi. Đồ con rùa.

Thái hình như biết là tôi sẽ trả thù bằng cách thông thường là đánh thật mạnh vào lưng nó nên nó cũng chẳng nói gì để châm ngòi chiến tranh. Thế thì tôi cũng im thôi!

-Này mày!

Thái đưa tôi hai miếng băng cá nhân. Hồi sáng tôi có dán băng vào chỗ mắt cá rồi, nhưng vì trời mưa nên tuột ra cả. Chưa lên da non nên mưa vào xót lắm.

-Mày đúng là bạn hiền của tao!

Tôi chớp chớp mắt, mặc dù thừa biết là nó không nhìn thấy, nhưng kệ chứ! Nhưng mà, trái lại với tấm lòng của tôi coi nó là bạn hiền, Thái chỉ buông lời tàn nhẫn:

-Thôi đi mày, đừng có tưởng bở. Tao sợ người ta bảo tao ngược đãi trẻ em.

-…

Tôi nghiến răng, đấm nó ba cái thật mạnh. Hận không thể đá một phát cho nó bay xuống mương.

Fourth Rainy Day.

Một tuần sau vụ xui xẻo đầu tiên, tức là tiếp tục vào chủ nhật. Nhưng mà sự kiện quan trọng cần lưu tâm lại xảy ra không phải vào sáng mà là vào buổi chiều.

Buổi chiều, chúng tôi có lớp học thêm anh.

Lần này thì tôi phải tự thân vận động thôi. Thái không học vào chiều chủ nhật, và em tôi không đi học vào chiều chủ nhật, thế thì tôi chẳng có lí do gì để đi nhờ bất cứ ai.

Trời mưa không to lắm, nhưng tóm lại là không thể đi người không được, đến trường nhất định vẫn sẽ ướt như chuột lột.

Tôi lười mặc áo mưa, thế là cứ phăng phăng cầm cái ô của mẹ tôi đến lớp.

Sự việc sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như sau buổi học tôi nhớ là mình đã đem đến lớp một cái ô đỏ.

Kết quả là tôi vứt ô ở lớp và đến lúc nhớ ra thì cửa lớp đã đóng, thế là tôi đành phải ngậm ngùi ra về. Thật may vì mẹ tôi không để ý.

Nhưng rồi mai thể nào trời cũng sẽ nắng, và nếu ngày mai tôi lại tiếp tục không nhớ đem ô về, nhất định đời tôi sẽ tàn…

Buổi tối, Thái có nhắn tin cho tôi. Tôi không hẳn là không có điện thoại, vì bố mẹ lo xa nên chỉ cho tôi cái điện thoại “đập đá” để báo thức thôi. Nhưng tóm lại cứ nhắn tin được là ngon rồi.

Tôi kể cho nó nghe vụ hồi chiều, nó bảo tôi là con gái con đứa vụng về, hậu đậu, vô trách nhiệm.

Ơ, liên quan :]).

Tôi đang cố vẽ ra một viễn cảnh tươi sáng cho tương lai cơ mà, giờ qua lời thằng bạn nói tôi thấy xung quanh mình toàn một màu u ám.

Đúng là thằng bạn đáng ghét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK