• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng, tới khi bọn họ thật sự ở ngoài đường, Quân Mặc Hiên lập tức hối hận, rốt cuộc hắn cũng nhận ra ý nghĩ của hắn ngây thơ biết bao, cho rằng bị ngược một chút thì có thể được tha thứ. May mắn khi hắn xuất môn, hắn đã cho Vân Thanh Phong lăn đi, nếu không, hình tượng thê nô hôm nay của hắn thế nào cũng sẽ bị truyền khắp đại lục Long Đằng.

Nhưng mà, Quân Mặc Hiên không biết, cho dù không có Vân Thanh Phong thì hình tượng của hắn cũng không giữ được.

Chỉ thấy giữa đường phố náo nhiệt, Dạ Hi cầm một cây gậy nhỏ, nghênh ngang đi ở phía trước, mà ở phía sau Quân Mặc Hiên như một tiểu người hầu dè dặt cẩn trọng hầu hạ.

“Quân Mặc Hiên, mua kẹo hồ lô cho ta.” Dạ Hi lớn tiếng quát.

Nghe vậy, Quân Mặc Hiên nhanh chóng hành động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngu ngốc còn mang theo nụ cười vô cùng cao hứng đi mua kẹo hồ lô. Nhưng hắn còn chưa kịp đưa đồ cho Dạ Hi thì lại có mệnh lệnh khác tới.

“Quân Mặc Hiên, ta không ăn kẹo hồ lô, mua bánh bao cho ta đi.” Nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Quân Mặc Hiên, không cần phải nói trong lòng Dạ Hi vô cùng thoải mái rồi.

Cứ như vậy, tới tới lui lui không biết bao nhiêu thứ, dù sao Quân Mặc Hiên cũng đã mệt không thể nói rõ được rồi. Chỉ có thể bày vẻ mặt chờ mong nhìn Dạ Hi, trong lòng hy vọng: Ngược đủ rồi, có thể về nhà không.

Nhưng Quân Mặc Hiên không biết, đây chỉ mới là bắt đầu. Lúc hắn đang chìm trong ngẩn ngơ, tới khi định thần lại, trên tay trên cổ đã đeo đủ thứ đồ gì đó.

Vì thế, trên mặt Quân Mặc Hiên tràn đầy đau khổ, yên lặng đi theo phía sau Dạ Hi.

Nhìn Quân Mặc Hiên phía sau, khóe miệng Dạ Hi giương lên một nụ cười tà ác. Nhất là nhìn thấy bốn người đi theo cách đó không xa, ý cười trên mặt Dạ Hi càng sâu.

Hừ, Quân Mặc Hiên, lần này để xem môn chủ Long Môn như ngươi mà còn giữ được nét mặt già nua ấy nữa, ta liền theo họ ngươi.

“Quân Mặc Hiên, nhìn xem phía sau ngươi là ai?” Dạ Hi vui sướng khi người gặp họa nói.

Quân Mặc Hiên vô cùng khó khăn quay đầu lại vừa thấy, nhất thời, ánh mắt càng thêm u ám, đó là tứ đại hộ pháp Long Môn.

Bốn người thấy Quân Mặc Hiên nhì qua rốt cuộc nhịn không được, cất tiếng cười to. Bọn họ có thể không cười sao? Đường đường là môn chủ Long Môn nhưng lại chịu làm người hầu cho một nữ nhân. Hơn nữa bộ dạng này của vương phi chính là muốn chỉnh Quân Mặc Hiên. Môn chủ bị chỉnh chính là kỳ văn ngàn năm khó gặp, bọn họ sao có thể không cười cho đã chứ.

Nhìn bốn người cười to không ngừng, Quân Mặc Hiên hung hăng trừng mắt nhìn bốn người, ý bảo bọn họ nhanh chóng rời đi, thì bị Dạ Hi cản lại.

“Quân Mặc Hiên, ngươi đừng hòng nghĩ muốn đuổi bọn họ đi? Nếu ngươi dám, đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.” Dạ Hi uy hiếp nói.

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Mặc Hiên nhăn lại, lập tức ngưng bặt, sau đó, ủy khuất nhìn thoáng qua Dạ Hi, trong lòng lên án: Có thể lưu cho hắn chút mặt mũi hay không.

Thấy tình cảnh này, bốn người lại cất tiếng cười to, vốn dĩ nội lực của bốn người vô cùng tốt, tiếng cười kia cứ như muốn phá vỡ toàn bộ không gian chợ.

Dạ Hi tiếp tục dẫn Quân Mặc Hiên đi dạo chung quanh, sau khi đã dạo hết một vòng chợ ở kinh thành, nàng mới để cho tứ đại hộ vệ rời đi.

Lúc gần đi, Dạ Hi còn cười tủm tỉm nhắc nhở: “Bốn vị soái ca, đừng quên mang những chuyện hôm nay đã thấy nói cho các huynh đệ tỷ muội khác.”

Nghe vậy, vẻ mặt Quân Mặc Hiên càng đau khổ, hình tượng thê nô này của hắn đã bị truyền khắp đại lục Long Đằng rồi. Lập tức, vẻ mặt cầu xin nhìn Dạ Hi, hy vọng nàng có thể thu hồi mệnh lệnh, ai ngờ, Dạ Hi không thèm để ý hắn.

Mà bốn người này cũng vậy, ngẩng đầu nhìn trời, không nhìn uy hiếp của chủ tử nhà bọn họ.

“Còn không cút đi? Muốn đến luyện ngục của Long Môn báo danh?” Quân Mặc Hiên hung hăng trừng mắt nhìn bốn người, đe dọa bốn người nhanh chóng rời đi.

Cảm nhận được sự đe dọa của chủ tử, bốn người bàn chân như được bôi dầu, quyết đoán chuồn đi.

Sau khi bốn người đi rồi, Quân Mặc Hiên mới thu hồi vẻ mặt ủy khuất, hung tợn trừng mắt nhìn Dạ Hi, hắn cảm thấy, chịu thua không phải là tác phong của hắn, vẫn nên cứng rắn thì tốt hơn, với nữ nhân dạy dỗ trên giường thì mới có thể tương đối nghe lời được.

Ngược lại Dạ Hi, nhìn thấy biểu cảm này của Quân Mặc Hiên, lửa giận vốn đã tan biến lại bùng lên, nam nhân chết tiệt, như vậy đã chịu không được, còn muốn mạnh bạo với nàng, hừ, nàng còn chưa có chân chính chỉnh hắn đâu, hắn đã không chịu được, thì làm sao đây.

Vì vậy, vẻ mặt Dạ Hi thay đổi, vô tội nhìn Quân Mặc Hiên: “Tiểu Mặc Mặc, theo ta thấy ngươi cả đời cứ ngủ ở thư phòng đi.”

Nghe vậy, biểu tình trên khuôn mặt của Quân Mặc Hiên thay đổi, lại nghĩ tới thứ đề phòng trộm trên giường Dạ Hi, vẻ mặt của hắn càng khó coi hơn. Trong lòng bi ai, hắn vẫn nên yên ổn cầu xin Dạ Hi tha thứ thôi, hắn cũng nhanh chóng kết thúc cuộc sống hòa thượng của hắn.

Dạ Hi thật vừa lòng với biểu hiện của quân Mặc Hiên, đồng thời, mắt sắc của Dạ Hi phát hiện có người đi theo. Đột nhiên, trong mắt lóe lên tia sáng, Quân Mặc Hiên, coi như vận khí của ngươi không tốt.

Mà Quân Mặc Hiên đang chìm trong đau thương vì cuộc sống bức bách không thể tả của mình nên căn bản không nhìn thấy được tính toán trong mắt của Dạ Hi.

Dạ Hi lại mang Quân Mặc Hiên đi dạo một vòng chợ, lúc này trên người Quân Mặc Hiên đã chất đầy các thứ này nọ, đi xiêu xiêu vẹo vẹo, sợ làm rơi hết đồ. Cảnh tượng như vậy trông rất buồn cười.

Thấy cũng đã tương đối Dạ Hi cố tình dẫn người phía sau vào trong ngõ cụt.

Bỗng nhiên, Dạ Hi quát to một tiếng: “tiểu Mặc Mặc, nương tử đau bụng, phải đi nhà xí. Ngươi ngoan ngoãn đứng ở đây nha. Đúng rồi, mấy thứ này đều là vật nương tử yêu thích, ngươi phải bảo vệ cho tốt. Nói xong, không để ý tới mắt ngây ngốc của Quân Mặc Hiên, xoay người rời đi.

Dạ Hi vừa đi, Quân Mặc Hiên liền bị hơn mười cao thủ hắc y bao vây, củng lúc đó, ngõ cụt vốn yên tĩnh lại xuất hiện vài người tới xem náo nhiệt.

Thấy vậy, khóe miệng Quân Mặc Hiên hung hăng co giật, cuối cũng hắn cũng biết hôm nay sao Dạ Hi lại kỳ lạ như vậy, đơn giản là muốn xem người đần độn như hắn làm thế nào để tránh được ma trảo của đám hắc y cao thủ này.

“Lên.” Hắc y cao thủ ra lệnh một tiếng, hơn mười người áo đen liền công kích về hướng Quân Mặc Hiên.

“Đợi một lát, để ta cất kỹ những thứ này đã rồi đánh, nương tử nói mấy thứ này rất quan trọng, nếu làm hỏng nàng ấy sẽ tức giận.” Quân Mặc Hiên khả ái nói, nói xong, không quan tâm tới vẻ mặt ngu ngơ của bọn người áo đen, liền vui vẻ chạy đi để những thứ đồ này vào một góc.

Tới khi hắn lại đứng tại chỗ, mọi người mới kịp phản ứng. Nhất thời, trong lòng có một loại cảm giác bị tên ngốc đùa giỡn trào lên.

Bởi vì muốn giả ngu, Quân Mặc Hiên chỉ có thể đánh loạn không kết cấu, tìm cơ hội cho kẻ địch một kích trí mạng. Nhưng dù sao cũng là tuyệt đỉnh cao thủ, cho dù đang giả ngu, đối phó với vài người thế này cũng không thành vấn đề.

Bởi vậy không quá bao lâu, người áo đen đã ngã xuống.

Thấy thế, Dạ Hi từ chỗ bí mật đi ra, trong lòng oán thầm: Những người này sao lại yếu thế, còn chưa có bắt đầu thì đã ngã xuống hết.

“Nương tử, Hiên nhi biểu diễn đẹp mắt không?” Quân Mặc Hiên giương lên ánh mắt ngu ngốc, ngây ngô nhìn Dạ Hi.

Trong mắt Dạ Hi lóe lên tia xấu hổ, nghiêm mặt nói: “Đẹp mắt, rất tốt, Tiểu Mặc Mặc tiếp tục diễn đi, nương tử ta còn có 36 kế ngược phu còn chưa có sử dụng đâu.”

36 kế ngược phu? Mẹ nó, rốt cuộc là tên nào đã nghĩ ra! Có cái đồ chơi này hắn không thể không bị mất hai tầng da rồi. Vì vậy, Quân Mặc Hiên mang vẻ mặt đau khổ đi theo Dạ Hi.

Nhưng mà, sau khi ai người Dạ Hi rời đi, từ một chỗ khuất, Quân Mặc Dực đi ra, trong mắt chứa đầy hàm ý nhìn theo hướng hai người rời đi, khóe miệng lộ ra nụ cười ngoan độc. Thì ra hắn định hướng sai lầm rồi, Quân Mặc Hiên mới là con cá lớn chân chính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK