"Quan tâm đến bọn họ làm gì, để tỷ cho bảo bối nhà tỷ ăn no trước đã." Tâm tư của Mông Ngữ đều đắt hết lên trên người côn trùng màu lam, nên cũng không để ý nhiều đến mọi thứ xung quanh.
Còn tưởng rằng phía trước chỉ có mấy chục người mà thôi.
"Tỷ tỷ thật sự có rất nhiều người!" Quân Tư Mặc ghé vào trên người Tiểu Bạch, túm lông hổ thật chặt. Hiển nhiên bị nhiều người như vậy dọa sợ.
"Ở cái địa phương khỉ ho cò gày nào làm sao có nhiều..." Ít người, hai từ còn chưa nói ra khỏi miệng, Mông Ngữ đã bị cảnh tượng đồ sộ trước mặt dọa sợ, ôi không, quân đội Thiên Linh ở đâu ra đây.
Phía trước, Vân trưởng lão mang theo một tiểu đội người với ngựa chặn trước mặt hai người. Bốn phía cũng bị đầy người vây quanh, hiển nhiên, những người này đến để bắt bọn họ.
"Tiểu Tư Mặc, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Mông Ngữ thu hồi bảo bối của mình lại, nói nhỏ ở bên tai Quân Tư Mặc.
Quân Tư Mặc không nói gì, hắn chỉ là một tiểu hài tử năm tuổi có được không? Đáng lẽ ra phải là hắn hỏi Mông Ngữ phải làm gì bây giờ mới đúng chứ? "Ngữ tỷ tỷ, mẫu thân nói qua, nếu nhìn thấy quần chiến, thì chúng ta nên nhấc chân bỏ chạy!"
"Ừ, có đạo lý, chúng ta đi về phía trước thôi." Mông Ngữ đồng ý nói, vươn tay dịch chuyển cơ thể Tiểu Tư Mặc về phía trước, sau đó xoay người ngồi lên trên lưng của Tiểu Bạch.
"Tiểu Bạch, xông về phía trước." Quân Tư Mặc ra lệnh.
Sau khi nhận lệnh, Tiểu Bạch gầm một tiếng, nhanh chóng lao ra khỏi vòng vây. May mắn những người đó quá mức khinh địch, chỉ với một nữ nhân và một tiểu hài tử thì tuyệt đối sẽ không chạy ra khỏi vòng vây của họ.
Vì vậy, Tiểu Bạch mang theo Mông Ngữ cùng Quân Tư Mặc chạy trốn rất dễ dàng.
"Chết tiệt, đuổi theo cho ta." Vân trưởng lão hét lớn một tiếng. Ra lệnh cho đám lính đuổi theo Quân Tư Mặc cùng Mông Ngữ.
"Mẹ kiếp, dám đuổi theo, bảo bối, cắn bọn chúng." Mông Ngữ quay đầu nhìn lại thấy phía sau đông nghìn nghịt người, lập tức lấy ra một cái bình nhỏ màu đen.
Bị triệu hồi, đám côn trùng màu đen vốn tan biến không còn một chút dấu vết lại xuất hiên giống như có kỳ tích. Tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của Mông Ngữ, công kích về phía bọn lính.
Có đám côn trùng màu đen ngăn cản, Tiểu Bạch có thêm nhiều thời gian để chạy trốn hơn. Tuy nhiên, lúc này, Quân Tư Mặc sẽ không bỏ chạy đâu?
Hừ, chính là những người ở nơi này bắt nạt mẫu thân, hắn muốn bào thù cho mẫu thân, cho nổ tung nơi ở của bọn hắn. Lúc gần đi, Quân Tư Mặc có cầm theo một ít viên cầu màu đen do mẫu thân làm ra, để cho Tiểu Bạch vác, số lượng cũng không nhiều lắm.
"Tiểu Bạch đi sang bên trái." Quân Tư Mặc ra lệnh, phía bên trái có doanh trướng lớn nhất, ít người nhất, đặc biết rất dễ phòng thủ.
Quân Tư Mặc một tay cầm hỏa chiết tử, một tay lấy viên cầu nhỏ màu đen ra, châm lửa, ném đi. Tiếp đó, "Rầm..." Một tiếng nổ mạnh vang lên.
"Chết tiệt, mau đuổi theo cho bản tướng quân, nhanh lên!" Vân trưởng lão hổn hển nói rằng. Nhìn bóng dáng màu trắng ở phía xa, hắn lại có cảm giác muốn giết người.
Tiểu hài tử chết tiệt, mới có chưa được bao nhiêu lâu đã làm cho doanh trướng của bọn họ hỗn loạn thành đoàn. Chờ một chút, đó là... Lương thảo.
Sắc mặt Vân trưởng lão thay đổi, không quan tâm, vận dụng khinh công chạy như bay về phía Quân Tư Mặc. Phải ngăn chặn Quân Tư Mặc lại trước khi hắn phá hủy toàn bộ.
Cảm nhận được cơn gió mạnh mẽ ở phía sau lưng, Mông Ngữ quay đầu lại, quả nhiên thấy Vân trưởng lão bước đi như bay về phía bọn họ.
"Cục cưng, mau qua, cắn hắn ta." Mông Ngữ hét lớn một tiếng, hai tiểu bạch xà đang quấn quýt ở trên cánh tay bay ra ngoài. Tiểu Bạch Sắc rất nhỏ, chỉ lớn bằng một sợi tóc, hơn nữa lại có màu trắng, nên ở trong không trung dường như không nhìn thấy gì.
Chờ đến khi Vân trưởng lão nhận thấy được, hai tiểu bạch sắc đã bám ở trên khuôn mặt hình chữ quốc của hắn. Nói đến cũng thật khéo, tiểu bạch xà cắn ở đâu không cắn, hết lần này đến lần khác cắn trúng hai mắt.
Độc tố ngấm vào da thịt, rất nhanh, hai con mắt của Vân trưởng lão sưng vù lên.
"Ngu ngốc." Mông Ngữ khinh bỉ liếc mắt nhìn Vân trưởng lão, tiện đà, phân phó Quân Tư Mặc: "Tiểu Tư Mặc, tiếp tục đi về phía trước, đi lên đó làm nổ quân kỳ của bọn họ."
"Ha ha ha, nổ quân kỳ sao, đệ thích." Quân Tư Mặc sung sướng nói. Hiện tại, hắn tuyệt đối không sợ, chỉ cần có Ngữ tỷ tỷ ở đây, bọn họ sẽ không bắt được hắn.
Vì vậy, Quân Tư Mặc ra lệnh cho Tiểu Bạch chạy về phía quân kỳ, mà lương thảo vốn là mục tiêu may mắn thoát nạn.
"Rầm rầm rầm..." Mấy viên cầu nhỏ màu đen được ném ra liên tiếp. Ánh lửa bắt đầu lan tràn khắp bốn phía, lương thảo vốn may mắn thoát nạn lại bị lửa lớn tập kích.
"Nhanh, nhanh, nhanh đi cứu hoả." Tướng quân trông coi lương thảo kinh hoảng nói.
Quân Tư Mặc đắc ý cười, tiếp tục chạy về phía quân kỳ, trên đường hắn lại ném thêm vài viên cầu nhỏ màu đen nữa.
"Ha ha ha, thoải mái, sảng khoái." Tiếng cười trẻ con của Quân Tư Mặc vang lên, nhất là lúc quân kỳ ngã xuống, chỉ thiếu một chút nữa là hắn đã nhảy múa ở trên lưng Tiểu Bạch rồi.
Vì hai người, một cưng chiều, một phá hoại, trận pháp vốn được bố trí thật hoàn hảo giờ đã bị biến dạng, quân đội cũng không có cách nào ẩn nấp mà bại lộ trong không khí. Xa xa, quân điều tra của Thiên Thần nghe được động tĩnh, vội vã đi điều tra.
"Báo.... Quỷ Diện đại nhân, quân địch đột nhiên đại loạn, lương thảo bị đốt, quân kỳ bị hủy!" Trong doanh trướng, một binh lính cung kính quỳ ở phía dưới.
"Lời này là thật?" Quỷ Diện không quá tin tưởng. Chẳng phải sáng nay vẫn còn rất tốt sao? Nói không chừng đây chính là mưu kế của quân địch.
"Thật sự, là một cô nương mang theo một tiểu hài và Bạch Hổ gây ra." Binh lính trả lời, hắn chỉ là một con tôm con tép nhỏ, tất nhiên sẽ không biết được nhi tử của hoàng thượng có một sủng vật là Bạch Hổ.
Nghe vậy, hai mắt Quỷ Diện sáng rực, Tiểu Tư Mặc quả nhiên không hổ danh là Tiểu Tư Mặc, luôn luôn làm cho người khác ngoài ý muốn.
Quỷ Diện truyền đạt lại tin tức này cho hai người đang bế quan, nghe binh lính kể lại nhi tử nhà mình trâu bò đến thế nào, Dạ Hi cảm thấy thật tự hào.
"Ừ, không sai, rất có phong phạm của ta năm đó." Quân Mặc Hiên cợt nhả nói, tiếp tục ra lệnh cho Quỷ Diện điều động binh lực bắt đầu tiến công.
Nhi tử đưa cho hắn một đại lễ như vậy, nếu hắn không nhận chẳng phải sẽ rất có lỗi với tấm lòng thành của nhi tử sao.
Quỷ Diện tuân lệnh, lập tức đi vào điều động binh lực phát động công kích, mà Dạ Hi và Quân Mặc Hiên cũng xuất quan, có Mông Ngữ ở, lực uy hiếp của mấy côn trùng đó chẳng đáng là gì.
Mà quân đội của Thiên Linh, dưới sự quấy rối kiên trì và bền bỉ của hai người Mông Ngữ và Tiểu Tư Mặc đã rối loạn, quân lính tan ra. Trận phái mở, quân đội Thiên Thần cũng sắp đi vào.
Đối mặt với quân đội của Thiên Thần đột nhiên đến, trong mắt Phí trưởng lão lóe lên vẻ tức giận, Thiên Thần thế nhưng lại bỏ đá xuống giếng.
Vì vậy, chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị nghênh chiến.
Thế nhưng trải qua một trận nháo loạn như vậy, binh lính Thiên Linh đã sớm hỗn loạn, đối mặt với thế công mãnh liệt của quân đội Thiên Thần, bọn họ vốn không có lực đánh trả.
Rõ ràng, chiến tranh đang nghiêng về phía Thiên Thần, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù quân đội Thiên Linh yếu hơn thì dù sao họ vẫn là quốc gia mạnh nhất đại lục Long Đằng, cũng sẽ có một chút tài năng trong lĩnh vực hành quân tác chiến.
Các chủ tướng nhanh chóng chỉnh đốn đội hình, bởi vì hai mắt của Vân trưởng lão có vấn đề, nên Phí trưởng lão trở thành tổng chỉ huy cuộc chiến. Dần dần, quân đội Thiên Linh không còn rối loạn nữa, năng lực tác chiến cũng được đề cao.
Quân đội hai phe lao vào chém giết, máu văng khắp nơi, nhóm người này vừa ngã xuống, nhóm người khác lại xông lên, cũng chẳng biết người chết ở bên phe nào.
Nói chung, sắc mặt của Dạ Hi và Quân Mặc Hiên rất khó coi.
"Mặc, bắt giặc phải bắt vua trước." Dạ Hi lạnh lùng nói. Vung roi ngựa, xông lên. Cả người mặc chiến bào màu đỏ làm cho khí chất của nàng càng thêm nổi bật, sát phạt quyết đoán, sắc bén mà kiêu ngạo.
Theo sát phía sau, Quân Mặc Hiên mặc một bộ y phục màu đen, tà mị mà ngông cuồng.
Một đỏ một đen, hai bóng người xuyên qua đám người, chạy thẳng về phía Phí trưởng lão. Dạ Hi vung băng ti trong tay, dọn sạch những người chắn đường, mở đường cho Quân Mặc Hiên.
Còn Quân Mặc Hiên thì bảo vệ phía sau cho Dạ Hi, hai người phối hợp không chê vào đâu được.
Ngoài Vân trưởng lão không tham gia vào cuộc chiến ra, vừa vặn, còn lại hai trưởng lão, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên mỗi người một tên.
Cánh tay của Dạ Hi quét ngang, băng ti như gió mạnh quét qua tấm khiên phòng ngự ở trước mặt Phí trưởng lão.
"Rầm rầm rầm...." Tấm khiên (*) phòng ngự bị vỡ vụn.
(*) Khiên: tấm chắn được làm bằng sắt được sử dụng trong chiến tranh ngày xưa.
Quét ngang qua thêm lần nữa, lại một loạt khiên phòng ngự bị vỡ vụn, lần này mạnh hơn, ngay cả người đứng phía sau khiên phòng ngự cũng bị cắt thành hai mảnh. Có thể thấy, tiểu nữ nhân Dạ Hi này bưu hãn đến mức nào.
Không có cản trở, Dạ Hi đi đến trước mặt Phí trưởng lão.
"Không ngờ ngươi còn có chút bản lĩnh." Phí trưởng lão thật lòng tán thưởng.
"Không dám, để mạng lại đi." Dạ Hi quát lạnh một tiếng, vung băng ti trong tay lên. Trong lúc mơ hồ, nàng có thể cảm nhận được dường như nàng đã lấy lại được dị năng của mình.
Tuy vẫn chưa biểu hiện gì ra bên ngoài, nhưng khí lực của nàng hiển nhiên mạnh hơn nhiều so với trước đây. Điều này càng làm cho nàng không phải lo ngại gì mà công kích về phía Phí trưởng lão.
Mà Phí trưởng lão cũng không phải là kẻ yếu đuối, cao thủ trên Hóa cảnh, thực lực hơn Dạ Hi rất nhiều.
Nhưng thắng ở chỗ Dạ Hi xảo trá, linh hoạt, tốc độ lại nhanh, mỗi lần công kích phí trưởng lão, nàng đều có thể trốn thoát rất nhanh.
"Dạ Hi, nếu ngươi có bản lĩnh thì đừng có tránh?" Phí trưởng lão hổn hển nói, nếu cứ tiếp tục như vậy, chờ đến khi nội lực hao hết, chỉ sợ cũng không thể đụng đến một cọng tóc của Dạ Hi.
"Nếu ngươi đứng im cho ta đánh thì ta sẽ không chạy." Dạ Hi nhếch miệng lên, dáng vẻ kia rất xinh xắn.
Thối lắm, chỉ có kẻ ngu mới có thể đứng im cho ngươi đánh? Phí trưởng lão oán thầm trong lòng, bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột với Dạ Hi. Hắn cũng học trộm được cách giở thủ đoạn gián trá, mỗi một lần công kích cũng không thực sự sử dụng nội lực nữa.
Trong ba lần công kích, chỉ có một lần sử dụng nội lực, như vậy vừa có thể tiết kiệm thể lực, vừa có thể làm cho đối phương bị ảo giác. Không thể không nói kế sách này quả nhiên là rất tuyệt.
Có vài lần Dạ Hi suýt chút nữa bị trúng chiêu.
Không có đường chạy trốn, Dạ Hi cũng thay đổi kế sách, chọn cách chủ động tấn công. Tính toán đúng thời cơ, khi Phí trưởng lão sử dụng hư chiêu (*) để công kích, Dạ Hi chủ động nghênh chiến.
(*) Hư chiêu: chiêu thức giả không có thật
Vung băng ti chống lại Phí trưởng lão. Chuyện xảy ra bất ngờ, Phí trưởng lão vốn không ngờ tới Dạ Hi sẽ ra tay, bởi vì lần này không sử dụng nội lực, Phí trưởng lão phải nhận lấy công kích của Dạ Hi.
Băng ti xuyên thấu qua quần áo, đâm thẳng vào xương bả vai của Phí trưởng lão, ngay sau đó, băng ti nhanh chóng đông lạnh, Dạ Hi độc ác lôi kéo.
Một cảm giác đau đớn lan tràn, sắc mặt Phí trưởng lão trắng bệch vì đau.
Thừa dịp Phí trưởng lão không chú ý, Dạ Hi rút băng ti ra quấn lên cổ của hắn, dùng sức lôi kéo, đầu và thân cùng tách ra, Dạ Hi không thèm nhìn Phí trưởng lão đã chết không nhắm mắt, xoay người tiếp tục tham gia vào chiến đấu.
Bên này, Quân Mặc Hiên tiếp tục lợi dụng khinh công lướt qua các tấm khiên phòng ngự, đối chiến với Dung trưởng lão. Quân Mặc Hiên không phải Dạ Hi, phải liều mạng tấn công, hắn có nội lực, tuyệt chiêu của hắn cũng không yếu.
Dạ Hi giải quyết xong Phí trưởng lão, đồng thời, Quân Mặc Hiên cũng sắp giải quyết được Dung trưởng lão.
Các chủ tướng đều chết hết, đại quận tự sụp đổ.
Chỉ là, đám người Dạ Hi còn chưa kịp vui sướng, trên bầu trời, sáu vị nữ tử mặc bạch y khoan thai mà đến, lúc này, trêu bầu trời rơi xuống những hạt mưa màu xanh nhạt.
Nói cho chính xác, là sáu vị nữ tử mặc bạch ý này đã làm mưa giả.
--- ------Hết chương 76---- ----