Nếu Dạ Hi không nhìn lầm, thì con rắn gầy hơn này là một con rắn đực, đặc thù ở phần dưới đuôi rõ ràng như vậy mà nàng ta lại có thể nhận sai.
Không biết có phải sức tưởng tượng của Dạ Hi quá phong phú hay không, mà nàng thực sự thấy, con rắn gầy hơn này quẫy đuôi kịch liệt, giống như đang nói: Người ta là đực, người ta là đực.
Dạ Hi mắng thầm, nàng đang nghĩ cái quái gì thế này. Lập tức, bỏ qua ý tưởng rối tung trong đầu, tiếp tục quan sát.
Vẻ mặt Quân Mặc Hiên cũng ngưng trọng nhìn cô nương kia, có thể cảm giác được võ công của nàng bình thường, nhưng mà nhiều rắn như vậy, nàng thế nhưng lại không sợ. Quân Mặc Hiên phải để ý nhiều hơn.
Hai người Dạ Hi vẫn chưa hành động, mà là tiếp tục quan sát.
Chẳng biết qua bao lâu, cô nương kia lấy một mảnh lá cây màu xanh lục ra, nhẹ nhàng thổi, mà những con rắn này sau khi nghe thấy thanh âm tất cả đều bò về phía cô nương đó.
Chỉ chốc lát sau, hơn trăm con rắn độc bò đến trước mặt cô nương kia. Thấy thế, cô nương kia cũng không có keo kiết mà lên tiếng tán thưởng: "Các tiểu bảo bối, thật ngoan."
Dạ Hi buồn nôn, trong lúc lơ đãng, ánh mắt nhìn về phía đám cỏ xanh biếc ở trong góc, trong lòng vui sướng. Không nghĩ tới ở đây lại có lọa cỏ này, có nó, bọn chẳng sợ gì rắn độc nữa.
Loại cỏ này có tên là Long Xà Thảo, sinh trưởng ở nơi có đàn rắn tập trung một thời gian gải, hấp thu chất dinh dưỡng dựa vào phân rắn và nước tiểu. Tuy không có tác dụng gì lớn nhưng là thuốc đuổi rắn cực tốt.
Dạ Hi bước đến, nhổ hai gốc cho quân Mặc Hiên, mà cũng để lại một ít cho mình. Lập tức nghênh ngang đi vào, không sợ đàn rắn, võ công của cô nương kia cũng bình thường không có gì lạ, bọn họ vốn không cần phải sợ.
Khi cô nương kia nhìn thấy Dạ Hi cùng Quân Mặc Hiên đi đến, nhanh chóng lướt qua đàn rắn, che chở đàn rắn ở phía sau người. Vẻ mặt phòng bị nhìn hai người nói: "Các ngươi muốn làm gì? Có phải muốn trộm bảo bối của bản cô nương hay không."
Khóe miệng Dạ Hi hung hăng giật giật, giống như không tin, lên tiếng xác nhận lại: "Ngươi nói bảo bối, không phải là đám con vật ở phía sau chứ."
"Không sai, những thứ này đều là bảo bối của ta, không cho phép các ngươi cướp đi!" Cô nương nghĩa chánh ngôn từ nói rằng. Nàng ở chỗ này lâu như vậy, thật vất vả mời cầu xin cô cô đồng ý cho nàng giữ lại những bảo bối này, không thể để cho bọn họ cướp mất.
Lời này vừa nói ra, Dạ Hi thật sự rất muốn cạy đầu của cô nương kia ra xem cuối cùng bên trong được cấu tạo như thế nào, xem rắn độc là bảo bối, chắc trên đời này cũng chỉ có một mình nàng ta.
"Ha ha, cô nương yên tâm, chúng ta không phải đến cướp... ừ... bảo bối của ngươi." Dạ Hi Cố ý dừng lại, đưa tay chỉ chỉ đàn xà phía sau.
Mẹ nó, đầu óc nàng có bệnh mới đi cướp đàn rắn về, trốn còn không kịp nữa?
Nghe thấy Dạ Hi nói như vậy, cô nương vẫn là không yên lòng, vẫn phòng bị nhìn hai người Dạ Hi như trước. Nàng nói không cướp là sẽ không cướp sao? Lời nói lừa gạt tiểu hài tử nàng mới không tin đâu.
Nghe cuộc trò chuyện của hai người, người trong phòng giam biết một nam một nữ này không phải cùng một nhóm với cô nương kia. Trong nháy mắt, kích động, vẻ mặt vốn có bệnh lấp tức có sinh lực, kêu gào: "Cô nương, công tử, cứu lấy chúng ta đi, chúng ta không muốn làm thức ăn."
Trong mắt Quân Mặc Hiên lóe lên, những người này phải làm thức ăn cho đám rắn độc kia. Không nghĩ tới cô nương này lại tàn nhẫn như vậy, thế nhưng lại lấy máu người làm thức ăn đút cho rắn độc.
Nghĩ vậy, trong mắt Quân Mặc Hiên lóe lên vẻ hung ác, cơ thể nhanh chóng né tránh, trực tiếp lướt qua người cô nương kia, vẩy hủ thi độc lên trên người đàn rắn.
Trong nháy mắt, Xà Quần trung phát ra kịch liệt thanh âm ăn mòn, trong lúc mơ hồ, còn có thể nghe đến nhàn nhạt mùi máu tươi.
Tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh, cô nương kia còn chưa phản ứng kịp, vốn mấy trăm con rắn độc đều đã bị ăn mòn sạch sẽ. Nhìn vũng máu trên mặt đấy, cô nương kia thiếu chút nữa khóc thét lên.
Trái lại, vẻ mặt Quân Mặc Hiên bình tĩnh, thứ ác độc như vậy, không để lại cũng được.
Nhưng mà, cô nương kia cũng không thuận theo, hai mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Quân Mặc Hiên, lên án nói: "Đồ quỷ sứ đáng ghét, ngươi giết bảo bối của ta, ngươi phải đền cho ta...."
Nghe vậy, khóe miệng Quân Mặc Hiên hung hăng giật giật, cô nương này là một hài tử vẫn chưa lớn à? Điều ngu ngốc như vậy mà nàng cũng nói thành lời được. Đền, lấy cái gì để đền, ngay cả thi thể cũng không có.
Còn không đợi hai người Quân Mặc Hiên phản ứng lại, cô nương kia chợt bắt đầu khóc lên.
Thấy thế, khóe miệng Dạ Hi hung hăng giật giật, đột nhiên, trong đầu lóe lên linh quang, có thể, nha đầu kia biết cái gì đó? Vì vậy, lên tiếng dụ dỗ: "Tiểu cô nương, muốn chúng ta đền bảo bối lại cho ngươi, thế nhưng đều chết hết sạch rồi? Làm sao bây giờ?"
Nghe vậy, cô nương kia ngừng khóc, vẻ mặt rối rắm, đúng vậy, đều chết sạch phải đền thế nào. Đột nhiên, hai mắt của cô nương kia sáng lên, lớn tiếng nói: "Như vậy đi, các ngươi đi bắt một trăm con rắn độc về đền cho ta, nhớ kỹ màu sắc phải tươi đẹp, thật xinh đẹp."
Cô nương kia giống như có chuyện lạ nói, mà Dạ Hi lại là không biết nói gì, bắt một trăm con, đùa gì thế. Tuy nhiên, Dạ Hi cũng chưa biểu hiện ra vẻ không kiên nhẫn, ngược lại, vẻ mawjy thành thực nói ra: "Đừng nói một trăm con, chính là một nghìn con cũng được, tuy nhiên..."
"Tuy nhiên làm sao?" Cô nương kia kích động nói. Một nghìn con như vậy, thật nhiều bảo bối, nàng có thể chơi thật lâu đây.
Thấy cá đã cắn câu, Dạ Hi tiếp tục dụ dỗ: "Tuy nhiên ngươi phải nói cho ta biết, nơi đây là có chuyện gì xảy ra? Vì sao phía trước có nhiều rắn độc như vậy, mà những người này lại là có chuyện gì xảy ra?"
Nghe vậy, vẻ mặt cô nương kia nhiệt tình nói ra: "A, các ngươi đây cũng không biết, những người này là cô cô bắt đến để làm thức ăn cho bảo bối giúp ta! Còn rắn độc, tất nhiên là do ta đi bắt về. Tuy nhiên, ta bắt đã lâu nuôi cũng rất lâu rồi."
Dạ Hi không biết nói gì, nàng muốn hỏi không phải là cái này có được không? Vì vậy tiếp tục lên tiếng nói: "Ta hỏi chính là ngươi nuôi nhiều rắn độc nhưu vậy để làm gì? Cô cô của ngươi là ai? "
"Đại tỷ tỷ, tỷ thật ngốc, nuôi rắn đương nhiên là để chơi rồi, tỷ không cảm thấy bọn chúng rất đáng yêu sao? Còn cô cô, cô cô chính là cô cô chứ sao. Chắc lẽ còn có thể làm nãi nãi được sao." Cô nương kia khinh bỉ nhìn Dạ Hi.
Lời này vừa nói ra, Dạ Hi thật muốn nói tục, cái này là cái gì đây. Cô nương này ít nhất cũng mười một mười hai tuổi rồi, làm sao lại ngu ngốc như vậy được chứ? Không bằng một góc của nhi tử nhà nàng nữa.
Không muốn nói nhiều với cô nương kia nữa, lúc này hai người định rời đi, bời vì có hỏi cũng không hỏi ra nguyên do gì.
Vì vậy, Quân Mặc Hiên vung Hiên Viên Kiếm lên, chắt đứt xích sắt trên của nhà tù, thả những người đó ra. Thấy lấy lại được tự do, những người đó chạy thoát đi thật nhanh.
Mà cô nương kia mải đắm chìm trong dụ hoặc một nghìn con rắn của Dạ, nên vốn chẳng để ý đến chuyện Quân Mặc Hiên thả người đi.
Ngay lúc hai người chuẩn bị lướt qua tiểu cô nương để rời đi, thì có nương kia lại tốt bụng nhắc nhở: "Các người không thể đi ra ngay được đâu. Hơn nữa, lúc cô cô rời đi, người đã khởi động hết tất cả các trận pháp rồi."
Nghe vậy, Quân Mặc Hiên kinh hãi, tiến lên bắt cô nương kia lại, lạnh lùng nói: "Nói mau, cửa ra ở nơi nào?"
"Ôi, ngươi túm ta đau quá, ta không nói cho ngươi..." Cô nương kia quật cường nói, tuy bị đau như thế nhưng nàng cũng không khuất phục.
"Ngươi...." Quân Mặc Hiên đang chuẩn bị uy hiếp lợi dụ, thì Dạ Hi lại lên tiếng ngăn cản.
"Tiểu muội muội, nếu như chúng ta không ra được thì làm sao bắt được rắn giúp muội. Cô nương này, trước hết, muội phải dẫn chúng ta đi ra ngoài, chúng ta mới có thể bắt rắn giúp muội chứ." Dạ Hi dụ hống, tiếu nha đầu này rất đơn thuần, chỉ cần lấy rắn ra làm mồi dụ, chắc chắn nàng sẽ nghe lời.
Quả nhiên, tiểu cô nương nghe được Dạ Hi nói như vậy, liên tục gật đầu, hoàn toàn chính xác, không đi ra, làm sao có thể bắt rắn được! Vì vậy, tiểu cô nương nhanh chóng chạy đi.
Lúc quay trở lại, trên tay cầm thêm một quyển sách, trên đó có viết bốn chữ lớn: Trận pháp Thiên Linh.
Nhìn quyển sách trên tay tiểu cô nương, trong mắt Dạ Hi lóe lên thật không thể tin, không biết Trận pháp Thiên Linh có phải là những trận pháp ở kinh đô Thiên Linh hay không? Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải hoàng cung Thiên Linh tùy ý bọn họ tự nhiên ra vào hay sao?
Vì vậy, Dạ Hi kích động, đang nghĩ làm cách nào để lừa gạt trận pháp từ trong tay cô nương kia, không nghĩ tới nàng thế nhưng lại chủ động đưa trận pháp cho mình.
"Cái này cho tỷ, tất cả trận pháp nơi này đều có ghi ở bên trong, tuy tất cả trận pháp của nơi này đều có ở bên trong, nhưng muội xem không hiểu, cũng không biết làm sao để đi ra ngoài, đại tỷ tỷ, tỷ có thể xem hiểu chứ." Cô nương kia thành thực nói.
Nghe vậy, Dạ Hi kích động trong lòng, tuy nhiên vẻ mặt lại giả vờ bình tĩnh: "Không phải tỷ cố ý xem trộm sách của muội, là chính muội xem không hiểu, tỷ mới xem giúp muội, hiểu chưa?"
Cô nương kia cái hiểu cái không gật đầu.
Mà Dạ Hi, sau khi nhận lấy quyển sách, đọc nhanh như gió, chăm chú nhớ kỹ từng trận pháp cùng cách phá giải. Không đến một khắc đồng hồ, toàn bộ hơn 90 trận pháp lớn nhỏ đều nằm trong đầu của Dạ Hi.
"Tiểu muội muội, muội bị lừa rồi, sách này vốn chẳng có tác dụng gì cả, hơn nữa, chữ ghi phía trên cũng không phải là trận pháp." Dạ Hi bình tĩnh lên tiếng, phải biết chuyện lừa dối tiểu hài tử là chuyện rất thất đức.
Nghe vậy, trong mắt tiểu cô nương lóe lên vô cùng kinh ngạc, không thể nào, đây chính là nàng nhân lúc cô cô không ở trộm đến? Thì ra vốn là đồ giả. Nàng đã nói mà, làm sao cô cô lại để đồ quạn trọng như vậy ở chỗ này chứ, thì ra là để đồ giả ở chỗ này để cho nàng rút lui đây mà.
Vì vậy, tiểu cô nương tức giận ở trong lòng, ném quyển sách đi, vẻ mặt khó khăn nói: "Sách là giả, vậy chúng ta làm sao có thể đi ra ngoài bắt rắn đây."
Trong lúc tiểu cô nương đang tự hỏi, thì tiếng kêu thảm thiết của đám người chạy đi lúc vừa rồi truyền từ đằng xa đến, chắc là trận pháp khởi động, bị tang thân trong đó.
"Tỷ có thể mang muội ra ngoài, nhưng sau khi đi ra ngoài muội phải đi theo tỷ." Dạ Hi tốt bụng nói.
Sauk hi suy nghĩ nhiều lần, tiểu cô nương đồng ý với yêu cầu của Dạ Hi, theo Dạ Hi cùng rời đi. Lúc này, Quân Mặc Hiên đi theo phía sau lại nhặt quyển sách Trận pháp Thiên Linh bị vứt bỏ kia lên cho vào trong ngực, trong mắt chợt lóe lên ngoan độc.
Lừa dối tiểu hài tử thực sự rất không có đạo đức, Quân Mặc Hiên cảm khái, lấp tức đuổi kịp bước chân của Dạ Hi. Có cách phá giải trận pháp của Thiên Linh, ba người Dạ Hi nhanh chóng đi ra mật đạo. Tuy nhiên, vì có nhiều trận pháp nên khi ba người đi ra đã là một ngày sau.
Nhưng mà làm cho hắn ngoái ý muốn chính là, cửa ra vào của mật đạo này thế nhưng lại ở một chỗ tầm thường của vùng ngoại ô thành Thất Nguyệt. Sau khi ba người đi ra ngoài, tiểu cô nương lập tức ồn ào muốn đi bắt rắn.
Không còn cách nào khác, Dạ Hi không thể làm gì khác ngoài lên tiếng an ủi: "Mông Ngữ, rắn ở xung quanh đây đều bị muội bắt hết rồi, đợi chút nữa tỷ tỷ mang muội đến chỗ khác bắt, đảm bảo đều vừa đẹp vừa đáng yêu."
Mới vừa rồi, lúc đi qua trận pháp, Dạ Hi lại nói bóng nói gió để hỏi thăm thân phận của tiểu cô nương. Biết nàng gọi là Mông Ngữ, cùng cô cô sinh sống ở Thiên Linh đã nhiều năm.
Tuy nhiên, làm cho Dạ Hi kì quái là, nàng nói quê hương của các nàng ở phía tây, thế nhưng chẳng phải kinh đô Thiên Linh nằm ở cực tây của đại lục Long Đằng sao? Nàng lại còn nói Thiên Linh không phải quốc gia của nàng.
Thôi, Dạ Hi cũng không muốn hỏi nhiều, mang theo Mông Ngữ đi gặp nhi tử nhà nàng.
Khi bọn họ đi vào bên trong thành Thất Nguyệt, thế nhưng lại phát hiện xung quanh nơi này đều là nữ nhân, rất hiếm khi thế một nam nhân. Tại sao lại có thể như vậy?
Thành Thất Nguyệt vốn rồng rắn lẫn lộn, nam nhân nhiều hơn. Thế nhưng tại sao lúc này lại không thấy bóng dáng một nam nhân nào? Không tốt, đám Tiểu Tư Mặc gặp nguy hiểm?
Nghĩ vậy, hai người Dạ Hi bước nhanh hơn, ngược lại thì vẻ mặt Mông Ngữ tò mò, hết nhìn đông lại nhìn tây, hoàn toàn giống như người nhà quê mới đi ra từ trong núi.
Tuy nhiên, Dạ Hi lại không có thời gian để ý tới những thứ này. Thầm nghĩ nhanh chóng đi đến chi nhánh của Yên Vũ Các tụ hợp cùng đám người Vân Thanh Phong. Nhưng mà, khi ba người đi qua một góc nhỏ thì phát hiện có một đám tiểu cô nương vây quanh một tiểu nam tử, nhìn chẳng khác gì nữ lưu manh. Bởi vì tiểu nam hài cúi đầu, vốn không nhìn thấy dáng vẻ của hắn.
Tuy nhiên, một màn này, lại làm cho Dạ Hi chủ ý. Vì vậy chậm rãi đi đến.
Cùng lúc đó, trong đám tiểu cô nương kia, có một người có chút lớn tuổi hơn, miệng ngậm một cành cỏ đuôi chó, vẻ mặt vô lại nói: " Này, tiểu tử, cuối cùng ngươi có nguyện ý cưới ta hay không?"
"Không muốn." Vẻ mặt tiểu nam hài đứng ở giữa kiên định nói.
Giọng nói này, là Tiểu Tư Mặc. Trong mắt Dạ Hi lóe lên nghi hoặc, làm sao nó lại ở chỗ này một mình, Tiểu Bạch đâu? Đi chỗ nào.
"Này, ta nói ngươi thực sự là cho mặt mũi mà không cần, lão đại của chúng ta xinh đẹp như vậy, làm con dâu của của người như thế nào, ngươi còn không đồng ý." Một nữ hài trong đó tức giận nói.
Nghe vậy, cuối cùng Quân Tư Mặc cũng ngẩng đầu lến, nhìn một đám nữ lưu manh hung thần ác sát, dũng khí thật vất vả mới ngưng tụ được một chút lại tản đi.
"Không được, các ngươi đây là cường đoạt dân nữ, a, không đúng, là cường đoạt đàng hoàng phụ nam!" Quân Tư Mặc lên án, nếu không phải xem ở việc hắn không đánh nữ nhân, thì hắn sẽ không giảng đạo lý với các nàng. Trực tiếp dùng nắm đấm.
Lời này vừa nói ra, cách đó không xa, Dạ Hi nhịn không được cười to lên. Nàng thật bội phục nhi tử của mình, đến như thể rồi mà vẫn còn khôi hài như vậy.
Mà tiếng cười này Dạ Hi, thành công dẫn đến sự chú ý của Tiểu Tư Mặc. Chưa từng có khoảnh khắc nào mà Quân Tư Mặc lại hi vọng mẫu thân nhà mình và phụ thân đều ở bên cạnh như thế này.
"Phụ thân, mẫu thân, mau cứu con! Hu hu... Trong sạch của Tiểu Tư Mặc đã không còn!" Vẻ mặt Quân Tư Mặc đáng thương nói.
Dạ Hi không nói gì, một tiểu hài tử xấu xa cũng có thuần khiết.
Mà một đám nữ lưu manh nhỏ nhìn thấy ba người Dạ Hi đi đến, thì nhanh chóng chạy mất tăm. Tiểu Tư Mặc lại lấy được tự do, nhấc chân nhỏ chạy đến bên người mẫu thân nhà mình tìm kiếm an ủi.
"Mẫu thân, hu hu, Tiểu Tư Mặc không còn trong sạch nữa!" Quân nghĩ Mặc uất ức lên án. Vừa rồi, cái người nữ lão đại kia thế nhưng lại hôn lên miệng của hắn, hu hu, làm sao bây giờ, nếu như bị nương tử tương lai biết được, hắn còn có mạng để sống sao?
Lời này vừa nói ra, hai người Dạ Hi xạm mặt lại, ngoài Mông Ngữ ra, vẻ mặt nói: "Không còn trong sạch thì đi tìm lại là được."
Nghe vậy, hai mắt Tiểu Tư Mặc tỏa sáng, kêu lên vui sướng: "Thật vậy sao? Thật sự có thể tìm lại trong sạch sao, vừa rồi Tiểu Tư Mặc bị người ta hôn cũng có thể tìm lại được sao."
Vẻ mặt Mông Ngữ nhìn Quân Tư Mặc giống như đang nhìn người ngốc, vấn đề đơn giản như vậy còn cần phải hỏi sao. Thôi, xem ở việc hắn vẫn còn là tiểu hài tử, nàng sẽ đại nhân đại lượng trả lời cho hắn.
"Tiểu ngu ngốc, bị hôn thì ngươi hôn ngược lại là được." Mông Ngữ nghiêm túc nói. Theo như nàng nghĩ thì chắc là như vậy, cô cô từng nói qua, nếu bị bắt nạt thì đánh trả là được. Bây giờ bị hôn, thì hôn trở lại chắc là được.
Lời này vừa nói ra, Dạ Hi chỉ cảm thấy quạ đen trên đầu bay đầy trời. Bị hôn, thân trở về, cái này cũng được sao. Nhưng mà, kỳ quái hơn chính là, tiểu tử Quân Tư Mặc này thê nhưng lại tin tưởng.
"Thế nhưng người nữ lão đại kia đã đi rồi, ta phải hôn ai đây." Quân Tư Mặc rối rắm, đột nhiên, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt kích động nhìn mẫu thân nhà mình: "Mẫu thân, Tiểu Tư Mặc có thể hôn người được không, hu hu... Không còn trong sạch, sau này sẽ không cưới được tức phu, mẫu thân, người hãy giúp con một chút đi."
Dạ Hi không còn cách nào khác, vẻ mặt cười cười nhìn nhi tử nhà mình, lúc chuẩn bị đáp lại, Quân Mặc Hiên lại lạnh lùng lên tiếng.
"Không cho phép, muốn hôn, thì trở về hôn Tiểu Bạch đi." nói xong, Quân Mặc Hiên đưa tay kéo Tiểu Tư Mặc ra khỏi người Dạ Hi ôm vào trong lòng. Tiểu tử thối còn muốn hôn Hi nhi của hắn, như vậy làm sao được, đây chính là thê tử của hắn đấy! Mặc dù là nhi tử của mình cũng không thể hôn.
Thấy thế, Dạ Hi không biết nói gì, nam nhân chết tiệt, có vậy mà cũng ăn dấm chua. Nhìn hai phụ tử rời đi, Dạ Hi cùng Mông Ngữ đi theo sau.
Bốn người đi đên chi nhánh của Yên Vũ các ở thành Thất Nguyệt, nhìn thấy một đám cô nương buồn bã ngồi ở đại sảnh, trong lòng nghi ngờ, chẳng phải sinh ý của Yên Vũ các thực sự không tệ sao.
"Mặc, cuối cùng các ngươi cũng đến, chúng ta mau chóng rời đi thôi." Hoa Hồ Điệp giống như nhìn thấy cứu tinh, kích động nói.
Còn không phải sao? Tuy bọn họ chỉ có ở đây không đến hai ngày, nhưng trong sạch của bọn họ suýt chút nữa là không còn. Nữ nhân ở thành Thất Nguyệt thật hung mãnh, chống đỡ không được.
"Không vội." quân Mặc Hiên lạnh nhạt lên tiếng, Nam Cung Chấn chèn ép Thiên Thần của hắn như vậy, thù này không báo, làm sao hắn có thể yên tâm trở lại Thiên Thần được. Huống chi, cách phá giải toàn bộ trận pháp Thiên Linh đang ở trong tay của hắn, hắn còn sợ hãi cái gì chứ.
"Không vội, Mặc, làm sao huynh lại có thể không vội chứ? Thiên Linh kinh khủng như vậy, chúng ta vẫn nên trở về sớm thì hơn." Hoa Hồ Điệp không có cốt khí nói.
Còn không đi, hắn và Vân Thanh Phong sẽ bị nữ nhân thành Thất Nguyệt ăn sạch sành sanh không thừa một chút căn.
"Làm sao? Ở trong ôn nhu hương cũng sẽ ngán?" Dạ Hi trêu ghẹo nói. Hắn không phải là hái hoa tặc sao? Cả ngày được ở trong đám nữ nhân đáng lẽ hắn phải vui mừng mới đúng chứ.
Hoa Hồ Điệp kêu khổ ở trong lòng, bọn họ ở thành Thất Nguyệt sắp được hai ngày, mà không phát hiện được một nam nhân nào có được không? Nghe tú bà nói, thành Thất Nguyệt không có nam nhân tử lâu lắm rồi.
Hiện tại, tiểu cô nương mới được vài tuồi cũng biết cướp nam nhân rồi. Bọn họ có thể bình an ở hây hai ngày, chính là kỳ tích.
"Tiểu Hi nhi, ngươi cũng đừng nói móc ta. Trên đường đi đến nơi này, chẳng phải các ngươi cũng phát hiện ra, thành Thất Nguyệt xảy ra chuyện." Hoa Hồ Điệp đau khổ nói.
Dạ Hi chau mày, không chỉ mình thành Thất Nguyệt xảy ra chuyện, mà là toàn bộ Thiên Linh đều xảy ra chuyện. Tuy nhiên, việc này có liên quan gì đến bọn họ đâu!
Bỗng nhiên, trong mắt Dạ Hi lóe lên một tia sáng, nàng nhớ Nam Cung Chấn từng làm giao dịch mua bán nam nhân với người khác. Không biết hai chuyện này có liên quan gì đến nhau không đây? Hừ, cho dù không có liên quan thì nàng cũng làm cho nó trở lên có liên quan.
Quân Mặc Hiên cùng Dạ Hi liếc nhìn nhau, hiểu rõ ẩn ý trong mắt, nụ cười trên miệng càng sâu. Hi nhi của hắn quả nhiên có linh thần giao cách cảm với hắn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dạ Hi cải trang giúp hai người Vân Thanh Phong. Trong nháy mắt, hai vị mỹ nam biến thành hai tên khất cái (*).
(*) khất cái: ăn xin
"Hi nhi có thể đổi một tạo hình mới được hay không?" Vẻ mặt Vân Thanh Phong nịnh nọt nói. Lúc này, toàn thân rách rưới, sợi tóc rối tung giống như một ổ gà, trên mặt toàn vết thương giống như bị đâm vào tường. Bộ dạng giống quỷ thế này, lại còn chạy trên đường khóc lóc kể lể, hắn còn biết xấu hổ hay không.
"Không được." Dạ Hi lạnh lùng từ chối, không thê thảm một chút, thì làm sao có thể làm cho người ta tin tưởng bộ họ là người bị bán đi sau đó trốn thoát ra được.
Không còn cách nào khác, hai người không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại. Không thể không nói, Vân Thanh Phong và Hoa Hồ Điệp là diễn viên rất tốt, không đến một khắc đồng hồ, tin tức Hoàng đế Thiên Linh buôn bán nam nhân truyền khắp toàn bộ thành Thất Nguyệt.
Để phối hợp tăng thêm hiệu quả, Dạ Hi tùy ý bịa đặt sự thực, nói dối Nam Cung Chấn vì tiền tài, lén lút buôn bán nam tử Thiên Linh, để cho bọn họ nhận hết khuất nhục. Hơn nữa có hai nhân chứng giả vờ là Vân Thanh Phong cùng Hoa Hồ Điệp xác nhận, bọn họ không muốn tin cũng không được.
Trong lúc này, thành Thất Nguyệt dậy tiếng oán than.
Cùng lúc đó, Dạ Hi lợi dụng thế lực của Yên Vũ Các ở trong Thiên Linh, khuếch đại tin tức lên, không đến ba ngày, tin tức Hoàng đế Thiên Linh phát rồ, buôn bán nam nhân truyền khắp toàn bộ Thiên Linh.