Thật không biết xấu hổ, Dạ Hi mắng thầm trong lòng.
Tuy nhiên, dưới sự hướng dẫn của Quân Mặc Hiên, dần dần Dạ Hi quên mất chính mình, quên luôn chuyện bọn họ không ở trong phòng mà đang ở phía sau một hòn núi giả.
Từng nụ hôn giống như cuồng phong rơi xuống khuôn mặt của Dạ Hi, mắt, mũi, cuối cùng dừng lại ở trên cánh môi hồng nhạt, chậm rãi di chuyển xuống dưới, đầu lưỡi miêu tả đôi môi của Dạ Hi, đầu lưỡi cạy hàm răng ra, luồn lách, đảo qua mọi ngóc ngách trong khoang miệng.
"Ưm...." Dạ Hi sắp không thở nổi, trong hơi thở, tất cả đều là mùi của Quân Mặc Hiên, làm cho nàng đỏ mặt, tim đập nhanh.
Một tiếng này, giống như chất kích thích vậy, làm ngọn lửa nhiệt tình trong người Quân Mặc Hiên thiêu đốt mãnh liệt hơn, trong chốc lát, toàn bộ núi giả bị bao quanh bằng một bầu không khí mập mờ, cảnh xuân vô hạn.
Chẳng biết thanh âm mập mờ kéo dài bao lâu, chỉ biết được kết thúc bằng một tiếng gầm nhẹ của Quân Mặc Hiên. Sau khi hoan ái xong, Quân Mặc Hiên ôm Dạ Hi vào trong ngực, còn hắn thì ngồi trên tảng đá, hai tay vòng lên phía trước ôm chặt lấy Dạ Hi.
Trên người hai người toàn là mồ hôi, sợi tóc đan vào nhau, cả hai đều im lặng cảm nhận dư vị tốt đẹp này.
"Hi nhi, thỏa mãn sao?" Khuôn mặt anh tuấn của Quân Mặc Hiên cọ cọ lên gương mặt đỏ hồng của Dạ Hi, hai tay đặt ở hông của nàng, nhẹ nhành vuốt ve.
Dạ Hi không biết nói gì, người này có thể không cần phải sắc như vậy được hay không, nàng có thỏa mãn hay không thỏa mãn, hắn còn không biết sao. Trong phút giây đó, chính mình giống như muốn chết, hắn còn không cảm nhận được sao?
"Quân Mặc Hiên, chàng câm miệng!" Dạ Hi hơi giận nhìn hắn, đưa tay nhéo hông hắn.
Cơn đau ở bên hông càng kích thích Quân Mặc Hiên hơn, con ngươi dần dần tối lại: " Được, ta không nói lời nào, trực tiếp làm vậy!" Quân Mặc Hiên vô sỉ nói.
Vừa dứt lời, cánh tay lại bắt đầu châm lửa khắp người Dạ Hi, mới một lần làm sao có thể thỏa mãn đuovự hắn, ít nhất phải đú ba bốn lần thì mới tận hứng.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, đã lâu rồi hắn và Hi nhi không có trao đổi tình cảm, sau khi đánh hạ được Lâm thành, tảng đá lớn trong lòng cũng được đặt xuống, chính mình phải thả lỏng một chút.
Không biết qua bao lâu mãi cho đến khi người ở tiền viện ra về gần hết, hai người vẫn còn chưa kết thúc.
Lúc này, ba người Quỷ Diện, Mông Ngữ, Quân Tư Mặc vừa vặn đi qua cây cầu được làm bằng đá ở gần núi giả. Bỗng nhiên, một tiếng kêu vừa giống như thống khổ, lại vừa giống như sung sướng vang lên.
Ở trong ban đêm yên tĩnh này lại có vẻ rất quỷ dị.
"Đầu gỗ, ngươi có nghe được tiếng gì kỳ quái hay không?" Mông Ngư có chút sợ hãi cầm lấy tay Quỷ Diện, trời ạ, chẳng lẽ có ma.
Có người đến, Dạ Hi căng thẳng, thân thể không tự chủ co thắt lại.
"Ừm!" Quân Mặc Hiên kêu lên một tiếng đau đớn, không có ý định dừng lại.
Dừng lại, chàng mau dừng lại, Dạ Hi dùng ánh mắt ra hiệu cho Quân Mặc Hiên. Nhưng mà Quân Mặc Hiên không những không có dừng lại, ngược lại còn vận động nhanh hơn: "Yên tâm, bọn họ sẽ không đên đâu." Quân Mặc Hiên cúi đầu nói nhỏ ở bên tai Dạ Hi.
Không tới mới là lạ, Dạ Hi oán thầm trong lòng, há miệng cắn vào vai của Quân Mặc Hiên, không để cho mình phát ra tiếng kêu kỳ quái.
Cảm giác đau đớn ở trên vai càng thêm kích thích Quân Mặc Hiên, trong loại tình cảnh này làm sao hắn có thể dừng lại được: "Ta sẽ cố gắng nhanh hơn một chút." Quả nhiên, sau đó tốc độ của Quân Mặc Hiên nhanh hơn.
"Quỷ Diện thúc thúc, ta cũng nghe được, tiếng vừa rồi giống như là của mẫu thân, ôi không, chẳng lẽ là mẫu thân gặp phải nguy hiểm? Quỷ Diện thúc thúc chúng ta nhanh đi cứu mẫu thân đi!" Quân Tư Mặc vội nói, lôi ống quần Quỷ Diện đi về phía núi giả.
Khuôn mặt anh tuấn của Quỷ Diện đỏ bừng, thật xấu hổ, Tiểu Tư Mặc không hiểu tiếng kêu kia là gì không có nghĩa là hắn không biết, Hoàng thượng và Hoàng hậu thực sự rất có nhã hứng, ở trong sân người khác mà cũng dám làm xằng bậy.
"Tiểu Tư Mặc, ngươi nghe lầm rồi, chúng ta mau rời đi." Quỷ Diện nói không lưu loát.
"Tiểu Tư Mặc sẽ không nghe lầm đâu!" Quân Tư Mặc dựa vào lí lẽ biện luận, đáng tiếc hắn kéo không nổi Quỷ Diện. "Quỷ Diện thúc thúc không mang ta đi, ta tự đi qua." Quân Tư Mặc tức giận nói, bỏ qua Quỷ Diện chạy về phía núi giả.
Vừa chạy, còn vừa nói: "Mẫu thân, không phải sợ, Tiểu Tư Mặc tới cứu người đây."
Quỷ Diện đau đầu nhin Quân Tư Mặc, nhận mệnh đi lên nhấc hắn lên, nhanh chóng đi trở về.
"A... Quỷ Diện, ngươi buông ra ta, buông ra ta! Ta muốn đi cứu mẫu thân." Quân Tư Mặc dùng sức giãy dụa, thế nhưng sức lực của Quỷ Diện quá lớn, hắn vốn không thoát được.
Mông Ngữ nghi ngờ liếc mắt nhìn về phía núi giả, đuổi theo Quỷ Diện.
"Này, đầu gỗ, ngươi chờ ta một chút, ta cũng nghe thấy, đó là tiếng kêu của Dạ Hi tỷ tỷ, chúng ta thực sự không đi cứu sao?" Mông Ngữ dò hỏi nhìn Quỷ Diện, vuốt vuốt con rắn nhỏ trong tay, chỉ chờ Quỷ Diện nói một tiếng cứu, nàng sẽ cho rắn cắn chết kẻ kia.
"Câm miệng, tiểu hài tử thì biết cái gì, mau về nhà ngủ." Sắc mặt Quỷ Diện không thay đổi nói. Hắn thực sự không muốn tiếp tục đề tài này. Quả thực rất khong được tự nhiên.
"Này, làm sao ta lại thành tiểu hài tử, ta đã mười ba tuổi rồi, mười ba tuổi người có biết không, đợi lớn hơn một chút nữa là có thể lập gia đình rồi." Mông Ngữ tiến lên kéo Quỷ Diện, lý luận với hắn.
Quỷ Diện không nói gì, nha đầu kia thật sự không biết nhìn sắc mặt của người khác, chẳng lẽ nàng không phát hiện ra gió lạnh đang thổi từng cơn ở gần đó sao? Nếu như còn không đi, có lẽ hoàng đế của bọn họ sẽ xông ra đánh người mất.
"Ngữ tỷ tỷ, tỷ đến thật đúng lúc, nhanh, mau đi cứu mẫu thân giúp đệ, vừa rồi đệ nghe thấy mẫu thân kêu lên thật thảm thương." Quân Tư Mặc kích động nói, ở trong sự nhận thức của hắn, không có gì mà Mông Ngữ không thể làm được, có nàng hỗ trợ, chắc chắn mẫu thân sẽ không gặp nguy hiển.
Thảm thương, không phải là thoải mái sao?
"Được, ta lập tức đi qua." Vừa vặn, nàng cũng muốn biết cuối cùng Dạ Hi đang làm cái gì ở sau núi giả, vừa nghe Tiểu Tư Mặc như vậy, nàng càng thêm khẳng định người vừa phát ra tiếng kêu đó chính là Dạ Hi.
Ha ha, dường như trước đây nàng có nghe được tiếng kêu như thế này ở ngoài cửa phòng của cô cô, vừa rồi lo lắng quá nên không nghe ra. Một lần, trong lúc vô tình đi ngang qua phòng của cô cô, khi nghe được tiếng kêu như vậy nàng cũng rất lo lắng, thế nhưng cô cô lại không để cho nàng đi vào phòng mà còn tức giận mắng nàng nữa.
"Mông Ngữ, đứng lại, ngươi.... Ngươi không thể đi." Quỷ Diện vôi vàng lên tiếng quát lớn.
"Vì sao?" Mông Ngữ xoay người nghi ngờ nhìn Quỷ Diện.
Vẻ mặt Quỷ Diện không biết làm sao, chủ nhân thật sự biết tìm chuyện khó cho hắn. "Ngạch, vấn đề này sau này ngươi đi hỏi Hoa Hồ Điệp đi, nhớ kỹ, phải diễn tả lại tiếng kêu mà ngươi nghe được cho hắn nghe."
Hoa Hồ Điệp à, đừng trách huynh đệ không trượng nghĩa, ai bảo ngươi là cao thủ trong loại chuyện này, những chuyện như thế này nên hỏi ngươi là tốt nhất.
Mông Ngữ nhíu mày có chút hiểu lại giống như không hiểu, nhưng cũng không tiếp tục đi lên, chắc là tiếp nhận ý kiến của Quỷ Diện, chờ Hoa Hồ Điệp đến rồi hỏi hắn.
"Tiểu Tư Mặc, nếu đầu gỗ nói Dạ Hi tỷ tỷ không có nguy hiểm thì chắc chắn sẽ không có, yên tâm đi." Mông Ngữ nhẹ nhàng nói.
Tuy Quân Tư Mặc vẫn còn rất lo lắng, thế nhưng Mông Ngữ lên tiếng cam đoan, hắn cũng không tiếp tục rối rắm, rời đi cùng Quỷ Diện.
Cuối cùng ba người cũng rời đi, Dạ Hi cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi thật nguy hiểm.
"Hi nhi, chúng ta tiếp tục." Quân Mặc Hiên dụ dỗ.
"Tiếp tục em gái ngươi, nhanh chóng trở về đi." Dạ Hi đánh một cái thật mạnh lên vai của Quân Mặc Hiên, vừa rồi mạo hiểm như vậy, nàng không có dũng khí tiếp tục ở lại nơi này làm chuyện xấu.
Quân Mặc Hiên suy nghĩ một lúc lâu nói, nói: "Ừ, trở về nhà rồi làm tiếp."
Dạ Hi không biết nói gì, nam nhân chết tiệt, lúc nào cũng muốn ăn thịt.
Sau khi trở lại phòng, Quân Mặc Hiên ôm Dạ Hi đặt lên giường, lại bắt đầu một vòng nghiền ép mới, đợi kích tình qua đi, Quân Mặc Hiên đứng dậy chuận bị tắm rửa.
Dạ Hi bị ép buộc nhiều lần, mệt mỏi đến mức ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy nổi, may mà, để Quân Mặc Hiên phục vụ nàng, sau khi Quân Mặc Hiên chuẩn bị xong thì đi qua ôm lấy Dạ Hi bước vào thùng tắm.
Nước ấm bao bọc lấy cơ thể, " Ừ..." Dạ Hi rên rỉ một tiếng thoải mái, tùy ý Quân Mặc Hiên xoa bóp cho nàng.
Biết Dạ Hi mệt, Quân Mặc Hiên cũng không có làm xằng bậy, chăm chú xoa bóp cho Dạ Hi, trong chốc lát, Dạ Hi ngủ thiếp đi. Quân Mặc Hiên cố nhịn, hãy nhịn một chút, chờ lúc lâu, thấy Dạ Hi ngủ say rồi, cánh tay bắt đầu châm lửa.
Cái miệng nhỏ nhắn bị chà đạp, Dạ Hi rất không tình nguyện mở mắt ra, đập vào mắt là một cái đầu to bự. Sau khi ngủ một giấc, cả người thanh tỉnh không ít, lập tức phản ứng kịp, hắn đang làm gì.
Trong nháy mắt, Dạ Hi nổi giận, người này không biết tiết chế chút nào à.
Dạ Hi dùng sức đầy Quân Mặc Hiên ra, vẻ mặt chân thành nói: "Mặc, chàng có biết cái gì là ăn uống quá độ sẽ gây chết người không, vì suy nghĩ cho hạnh phúc cả đời, ta thành thật đề nghị chàng tuân theo để phát triển, chớ có rượu chè, ăn uống quá độ, sẽ bị tiêu hóa kém."
Quân Mặc Hiên sững sờ, phải tuân theo để phát triển, những từ ngữ này dùng thật là chính xác, thế nhưng rượu chè, ăn uống quá độ, hắn không có mà, chỉ ăn bữa sáng hơi nhiều một chút mà thôi.
"Hi nhi, ta cũng hiểu được rượu chè ăn uống quá độ không là tốt, thế nên ta quyết định…" Quân Mặc Hiên cố ý dừng lại.
Hai mắt Dạ Hi tỏa sáng, ý của Quân Mặc Hiên là sẽ buông tha cho nàng sao? Nhưng mà tâm trạng kích động của nàng còn chưa kịp duy trì được một giây, thì những lời nói tiếp theo của Quân Mặc Hiên làm cho nàng phát điên.
"Từ nay về sau vị phu sẽ ăn thịt mỗi ngày, mỗi ngày ba lần là đủ, cân bằng ẩm thực tốt cho sức khỏe, phải biết rằng, vật kia bị nghẹn lâu sẽ hỏng." Quân Mặc Hiên vô sỉ nói, thực ra hắn muốn nói là mỗi ngày năm lần cơ, tuy nhiên, nếu nói ra chắc Hi Nhi sẽ giết hắn mất.
Dạ Hi cười xấu hổ, mỗi ngày ba lần, hông của nàng vẫn còn sao. "Ha ha, Mặc, ta cảm thấy rượu chè ăn uống quá độ cũng còn tốt, đương nhiên, nếu như chàng nguyện ý thì ăn chay cũng được."
Vẻ mặt Dạ Hi chân chó cười, trong lòng mặc niệm: Ăn chay đi, ăn chay có ích cho thân thể và tinh thần khỏe mạnh.
"Ngạch, Hi nhi, vi phu ăn chay hơn hai mươi năm rồi, nàng nhẫn tâm để cho ta tiếp tục ăn chay nữa sao?" Quân Mặc Hiên giả vờ uất ức nói, đầu năm nay, ngay cả thân thiết với thê tử cũng cần phải cò kè mặc cả.
Ngươi nói, làm sao hắn lại có thể bi kịch như vậy chứ?
Chuyện này hình như không liên quan đến chuyện của nàng, thế nhưng vì sao lại cảm thấy khó chịu thể này?
Thấy chiêu này có tác dụng, Quân Mặc Hiên tiếp tục giả vở uất ức, cuối cùng, sau không biết bao nhiêu lần giả vờ đáng thương, Quân Mặc Hiên lại được ăn miếng thịt Dạ Hi thơm ngon này.
Sự thật cho thấy, nam nhân phải xấu bụng, mặt dày thì mới có thịt ăn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quân Mặc Hiên thần thanh khí sảng đi chỉnh đốn đại quân, lúc Dạ Hi tỉnh lại lần nữa đã là chạng vạng tối. Có thể thấy được, nàng bị Quân Mặc Hiên nghiền ép thê thảm đến mức nào.
Lại thêm mấy ngày nữa, đại quân chỉnh đốn không sai biệt lắm, thực ra là Quân Mặc Hiên được ăn thịt không sai biệt lắm, lập tức bàn kế hoạch với Dạ Hi làm sao có thể đánh hạ được một nửa giang sơn còn lại của Thiên Linh.
Từ sau khi đánh hạ thành công Lâm thành, quân đội Thiên Lình hầu như bị tan ra, hệ thống phòng thủ của các thành trì rất lơ lỏng, không đến một tháng, đại quân của Thiên Thần đã đến gần kinh đô của Thiên Linh.
Lãnh thổ Thiên Linh chỉ còn lại một thành trì cuối cùng.
"Mặc, chàng có cảm thấy con đường đi đến nơi này quá mức thuận lời không?" Dạ Hi lên tiếng nói ra sự nghi ngờ của mình. Bọn họ đã đến vùng ngoại ô của kinh đô rất nhiều ngày rồi.