• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Hi, ngươi nói bậy." Dạ Ngữ xấu hổ, tức giận nói. Nói xong, vung roi dài trong tay lên, muốn tấn công Dạ Hi. Năm năm qua, nàng khổ luyện võ công, chính là để một ngày này có thể đánh bại Dạ Hi.

Thấy thế, khóe miệng Dạ Hi nhếch lên một nụ cười lạnh, khinh miệt nói: "Không biết tự lượng sức mình." Ngay sau đó, nàng rút băng ti ra quấn lên roi của Dạ Ngữ, lại tiếp tục kéo nhẹ một cái, roi trong tay Dạ Ngữ đã ở trong tay Dạ Hi.

Dạ Hi vung roi, hai tiếng roi "Bành bạch" vang lên, trên mặt Dạ Ngữ đã có thêm hai vết roi thương.

"Nể mặt mũi lão tổ tông, đến đây bổn vương phi coi như xong. Nếu còn có lần sau, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!" Dạ Hi hừ lạnh một tiếng nói.

"Dạ Hi, có phải ngươi quá phách lối rồi hay không?" Âu Thanh Dao ở bên cạnh thật sự nhìn không đành, bất bình dùm.

"Phách lối? Âu Thanh Dao, ta nói cho ngươi biết, người ngay không làm việc mờ ám. Đừng tưởng rằng ngươi rêu rao khắp nơi về tiểu Tư Mặc, nói hắn là con hoang, nhưng hắn là con trai ruột Hiên vương đấy. Ngươi biết vũ nhục hoàng tộc là tội gì không?" Dạ Hi ngang ngược nói.

Nghe vậy, trong lòng Âu Thanh Dao thầm kinh ngạc, không ngờ Dạ Hi thông minh như vậy, lại có thể đoán được là nàng làm. Chỉ là, không có chứng cớ, nàng cũng sẽ không ngốc đến thừa nhận, vì vậy lên tiếng phản bác, lại bị Dạ Hi ngăn cản.

"Nói cho ngươi biết, Âu Thanh Dao, chỉ cần có bổn vương phi ở đây, ngươi muốn làm Hiên vương phi, đời này cũng đừng diễn trò! Chỉ là, bổn vương phi thích ngươi đến tìm ngược, như vậy sẽ cho cuộc sống nhàm chán của ta thêm rất nhiều niềm vui thú. Hừ!" Dạ Hi phách lối nói.

Nói xong, dẫn Tiểu Mặc Mặc rời đi.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong mắt Âu Thanh Dao hiện vẻ độc ác. Dạ Hi, chờ ngươi trở về vương phủ, sẽ tự có người đối phó ngươi.

"Mẫu thân, người thật lợi hại, động động miệng một chút đã tiêu diệt được hai tình địch." Quân Tư Mặc mặt chân chó nói. Sau này hắn muốn học tập mẫu thân, tranh thủ không động thủ, chỉ nói chuyện là có thể tức chết người.

Dạ Hi liếc Quân Tư Mặc một cái, kéo hắn bước nhanh đi về phía trước. Rất nhanh, hai mẫu tử Dạ Hi đã đến Hiên vương phủ. Khi bọn hắn muốn vào cửa thì lại bị thị vệ giữ cửa cản lại.

"Đứng lại, đây là Hiên vương phủ, những người không liên quan không được đi vào." Một thị vệ kiêu căng nói.

Dạ Hi cau mày, lúc nào thì vương phủ đổi người, ngay cả nàng cũng không nhận ra rồi. "Ta là Hiên vương phi Dạ Hi, biết điều thì tránh ra cho ta."

Nàng vừa nói ra lời này, thị vệ kia cười nói: "Vị phu nhân này, ngài chớ có nói đùa. Quản gia của chúng ta nói rồi, dung mạo vương phi rất bình thường, tuyệt đối không phải là đại mỹ nữ như ngài đây."

Dung mạo của nàng rất bình thường sao? Cũng đúng, thật sự là năm năm trước dung mạo của nàng không có gì đặc biệt, dù sao thì nàng đã dịch dung. Nhưng mà, lúc gần đi, nàng cũng đã lộ ra chân dung. Tại sao những người này lại không biết nàng. Còn quản gia là ai? Không phải là hắn bị Quân Mặc Hiên xử rồi sao?

"Tránh ra, ta thật sự là Hiên vương phi." Dạ Hi tiếp tục giải thích, nói xong liền muốn đi vào trong phủ.

"Đứng lại, mau mau rời đi, tiếp tục gây sự nữa, chúng ta sẽ không khách khí!" Vẻ mặt thị vệ nghiêm túc nói. Trường thương trong tay cản lối đi của Dạ Hi.

"Tốt lắm, bổn vương phi nhớ kỹ các ngươi!" Dạ Hi phất tay, xoay người ngồi ở trên thân Tiểu Bạch. Trong lòng thầm mắng: Chết tiệt, năm năm không trở lại, những người này thật sự cho rằng nàng dễ ức hiếp lắm có phải không?

Quân Tư Mặc ở bên cạnh ngạc nhiên nhìn mẫu thân mình, đây là muốn làm gì? Cưỡi Tiểu Bạch xông vào Vương phủ? Nhưng mà Hiên vương phủ không phải là nhà của bọn họ sao? Còn cần phải xông vào?

Khi vẻ mặt Quân Tư Mặc đang hết sức nghi vấn, Dạ Hi đã ngầm ra hiệu cho Tiểu Bạch xông thẳng vào.

Mà Tiểu Bạch đang hết sức tiếp thu lấy mệnh lệnh của Dạ Hi, ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, dữ tợn xông vào vương phủ. Mấy thị vệ còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Bạch đã xông vào.

Nhất thời, từng trận tiếng thét chói tai vang lên trong vương phủ. Nhất là đám nữ nhân mới tới hậu viện của vương phủ, càng lớn tiếng thét chói tai.

"A...... Súc sinh này ở đâu đến, người đâu, kéo ra ngoài chém cho bổn cung!" Một nữ tử mặc y phục tơ lụa thượng đẳng, giọng bực bội the thé la mắng.

Tự xưng là bổn cung? Trong mắt Dạ Hi hiện vẻ nghi ngờ, những người này là trắc phi của Quân Mặc Hiên? Tốt lắm, vừa trở về, Quân Mặc Hiên đã cho nàng một lễ lớn như vậy, nàng không đáp lễ thật tốt một chút chẳng phải sẽ có lỗi với hắn sao.

Thật ra thì Quân Mặc Hiên oan uổng biết bao, vương phủ đột nhiên có thêm đám nữ nhân, hắn cũng không biết có được hay không?

"Phấn Điệp đang ở đâu?" Dạ Hi tức giận quát.

Giờ phút này, Phấn Điệp đang chờ Vương phi nhà mình ở trong sân nghe tiếng liền vội vội vàng vàng chạy tới, thì lại thấy một đám nữ nhân vô cùng thê thảm nằm trên mặt đất.

Vương phi nhà mình thì ngược lại, vẻ mặt khí phách ngồi ở trên lưng một sủng vật to lớn, tư thế hận không thể đá chết đám nữ nhân kia. Thấy vương phi tức giận như thế, Phấn Điệp run rẩy lên tiếng: "Vương...... Vương phi!"

"Giải thích một chút, chuyện này là thế nào?" Dạ Hi lạnh lùng liếc mắt nhìn Phấn Điệp, ngay cả vẻ mặt Tiểu Tư Mặc đi vào sau cũng tức giận chờ Phấn Điệp giải thích.

Hắn cũng còn chưa nhận tổ quy tông, những người này đã ra oai phủ đầu hắn, quá đáng ghét rồi.

"Hồi vương phi, những nữ nhân này là hoàng thượng đưa tới, vương gia người không hề biết!" Phấn Điệp thận trọng giải thích. Trong lòng yên lặng cầu nguyện: Chủ tử, người mau trở lại đi, Phấn Điệp sắp không chịu nổi cơn giận của Vương phi rồi.

Phấn Điệp giải thích xong, thì những nữ nhân vốn đang nằm trên mặt đất cũng đã biết nữ tử cưỡi sủng vật to lớn này là Hiên vương phi. Trong lòng càng thêm tức giận, không phải đã dặn người ngăn Dạ Hi lại rồi sao? Tại sao còn có thể xuất hiện ở đây, hơn nữa còn lớn lốí như thế.

Nữ tử có dáng dấp xinh đẹp nhất trong đó không ưa Dạ Hi hung hăng càn quấy, vẻ mặt tức giận nói: "Hiên vương phi, dù nói thế nào, chúng ta cũng là nữ nhân của vương gia, vậy mà ngươi lại đối xử với chúng ta như vậy!"

"Nữ nhân của vương gia, bổn vương phi thừa nhận sao? Vương gia thừa nhận sao? Hừ, ta thấy các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Phấn Điệp, đi gọi lão Hoa, chuẩn bị đưa tất cả các nàng đi Yên Vũ các tiếp khách. Ta ngược lại muốn nhìn, một con gà, vương gia có còn muốn hay không." Dạ Hi phách lối nói, hai mắt tức giận nhìn đám người kia.

Dạ Hi vừa nói ra lời này, đám nữ nhân kia càng khóc dữ dội hơn.

Mà bàn chân Phấn Điệp như được bôi dầu, chạy thật nhanh. Hoa công tử tới cũng tốt, ít nhất có thể giúp mình gánh một phần tức giận của Vương phi.

Phấn Điệp vừa mới xuất phát, Quân Mặc Hiên liền trở lại. Nhìn vẻ đồng tình trong mắt Phấn Điệp, Quân Mặc Hiên có chút không hiểu. Nhưng mà, khi hắn đi vào hậu viện thì cuối cùng Quân Mặc Hiên cũng biết vì sao Phấn Điệp lại đồng tình với hắn. Bởi vì, hắn thật sự rất đáng được đồng tình.

"Hi Nhi, nàng nghe vi phu giải thích." Quân Mặc Hiên lo lắng tiến lên. Tại sao vừa rồi vào cung mà phụ hoàng không nói cho hắn chuyện này chứ. Lần này thì xong rồi, Hi Nhi có thể sẽ không tha thứ hắn hay không.

Đám nữ nhân nằm trên đất kia thấy vương gia tới, một nữ tử xinh đẹp kêu khóc lên tiếng: "Vương Gia, ngài cần phải làm chủ cho chúng thiếp, vương phi nàng...... Nàng lại muốn đưa chúng thiếp đi thanh lâu......"

"Im miệng, đưa đi thanh lâu thì thế nào chứ? Chỉ cần Hi Nhi vui lòng, giết chết các ngươi cũng không quá đáng!" Quân Mặc Hiên tức giận nói. Hắn đã tai vạ đến nơi rồi, những nữ nhân này còn dám thêm dầu vào lửa, không phải là muốn chết sao?

Nghe vậy, nữ nhân nằm trên đất cũng không dám lên tiếng nữa. Dạ Hi thì ngược lại, vẻ mặt nhẹ nhàng nói: "Ta đây thiện lương như vậy làm sao có thể giết chết các ngươi chứ. Nhiều nhất chỉ là để cho các ngươi sống không bằng chết mà thôi."

Nàng vừa nói ra lời này, vẻ mặt Tiểu Tư Mặc ở bên cạnh im lặng nhìn mẫu thân mình. Có cần phải tổn thương người như vậy hay không!

Hắn cũng có thể học tập mẫu thân, vì vậy, đáng yêu lên tiếng nói: "Mẫu thân, để các nàng ở lại đây đi, ban ngày nhìn người và phụ thân ân ái, buổi tối tiếp Tiểu Bạch nhà ta đi ngủ, tàn phá thân thể như thế, hành hạ tâm hồn mới đúng là cảnh giới chỉnh người cao nhất nha!"

Nghĩ đến không được ngủ cùng Tiểu Bạch, vẻ mặt tiểu Tư Mặc đau khổ. Nhưng mà một đám mỹ nữ vây quanh Tiểu Bạch, Tiểu Bạch hẳn là sẽ rất cao hứng.

Quân Tư Mặc vừa nói ra lời này, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn đầu sủng vật to lớn gọi là Tiểu Bạch kia. Nếu các nàng không nhìn lầm, trên đầu kia là một chữ Vương thì phải.

Nháy mắt, mọi người hoảng sợ, ngủ cùng hổ, bọn họ không có lá gan này!

Ở bên cạnh, vẻ mặt Quân Mặc Hiên và Dạ Hi cũng im lặng. Tiểu tử này lấy ở đâu ra nhiều thủ đoạn chỉnh người như vậy? Ngủ cùng Tiểu Bạch, chỉ tưởng tượng thôi cũng làm người ta rợn cả tóc gáy rồi.

Vậy mà một giây kế tiếp, lời Dạ Hi nói, lại khiến cho đám nữ nhân kia cuối cùng cũng không gắng gượng được nữa, mà hôn mê.

"Tiểu Tư Mặc nói không sai, đúng lúc Tiểu Bạch cũng đang đến thời kỳ động dục, cần giống cái ngủ cùng!" Dạ Hi nhẹ nhàng nói, không cảm thấy lời này thật đáng đánh đòn chút nào.

Dạ hi vừa nói vậy, thì vẻ mặt Tiểu Tư Mặc bội phục nhìn mẫu thân mình, vẫn là mẫu thân lợi hại, tùy tiện đầu nói một câu là có thể dọa người ngất xỉu. Ài, lúc nào thì hắn mới có thể đến cảnh giới này đây.

Ở bên cạnh, vẻ mặt Quân Mặc Hiên cũng chân chó nhìn nương tử mình, hi vọng nương tử có thể tha thứ cho khuyết điểm của hắn.

"Mặc, có phải ta rất tàn nhẫn không? Có phải bụng dạ rất hẹp hòi hay không?" Dạ Hi cười híp mắt nói.

Thấy thế, Quân Mặc Hiên đột nhiên nuốt nước miếng. Hắn dám đánh cuộc, nếu như hắn dám nói phải một tiếng, hôm nay hắn tuyệt đối sẽ không được vào cửa phòng ngủ. Ngay sau đó, trên mặt Quân Mặc Hiên càng chân chó nói: "Nương tử nàng thiện lương, độ lượng như vậy, sao là tàn nhẫn chứ? Huống hồ, đây là họ tự chuốc lấy, không trách nương tử được."

Nghe vậy, vẻ mặt Dạ Hi cười đến buồn bực. Nàng tiến lên, bàn chân giẫm lên chân Quân Mặc Hiên. Nhất thời, một tiếng hét thảm vang khắp cả Hiên vương phủ.

Đúng lúc đó, Hoa Hồ Điệp vội vã chạy tới, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt đau khổ, bức bách của Quân Mặc Hiên, trong nháy mắt hắn liền vui mừng.

"Mặc, đây là sao? Có Hi Nhi rồi còn chưa đủ, mà vẫn còn tìm một đoàn mỹ nữ. Không sợ buổi tối không chịu nổi, sẽ gãy sống lưng hả?" Hoa Hồ Điệp cười trêu ghẹo.

"Biến, mau bắt bọn họ lấy đi!" Quân Mặc Hiên thúc giục.

Thấy thế, Hoa Hồ Điệp cũng không dám ở lại, vội vàng phân phó người khiêng mấy vị mỹ nữ rời đi. Chỉ là, Hoa Hồ Điệp kia miệng thật sự rộng đã không giữ kín chuyện.

Chưa tới một khắc đồng hồ, chuyện Dạ Hi giận ngất, ngay cả trắc phi của Hiên vương cũng đưa đi Yên Vũ các tiếp khách đã truyền khắp cả Kinh Thành. Đến lúc này, tên tuổi của Dạ Hi sau năm năm trở về lại lần nữa đại chấn.

Đau khổ, bức bách nhất là thị vệ giữ cửa trong vương phủ, mỗi ngày trong lòng đều run sợ, chỉ sợ Dạ Hi sẽ quay lại tìm bọn họ để gây sự.

Rất nhanh, chuyện này đã truyền tới tai Quân Thiên Dịch. Nháy mắt, liền nổi giận dữ dội. Vốn nghe Âu Thanh Dao nói Dạ Hi phách lối, hắn vẫn không tin, nhưng sự thật ngay trước mắt, Dạ Hi hoàn toàn không để vị hoàng đế là hắn này vào trong mắt.

Vì vậy, sáng sớm ngày hôm sau, hoàng thượng liền sai người mời Dạ Hi vào cung. Hắn muốn nhìn một chút, sau năm năm, cuối cùng thì Dạ Hi đã phách lối thành cái dạng người gì.

Sáng sớm, Dạ Hi đã nhận được lệnh của hoàng đế. Nhưng nàng cũng không để ở trong lòng, mà là lật người ngủ tiếp. Mãi đến giữa trưa, nàng mới chậm rãi đi vào hoàng cung.

Mà giờ khắc này, trong điện Dưỡng Tâm, vẻ mặt hoàng thượng đang tức giận chờ Dạ Hi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK