• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Càng tới gần bãi săn hoàng gia, sắc mặt Dạ Hi lại càng khó coi, chỉ thấy Vân Thanh Phong và đám người Kim Đại che chở Quân Thiên dịch, chạy trốn khắp nơi, tránh né tập kích của địch nhân. Mà quân Mặc Hiên, đơn thương độc mã một mình đối chiến mấy trăm hắc y nhân. Dạ Hi âm thầm kinh hãi: Chẳng lẽ nàng tính sai thế lực của thái tử rồi, trận thế như vậy không phải quân Mặc Lâm có thể làm được.

Không kịp suy nghĩ nữa, Dạ Hi lôi súng lục ra, tận lực ngắm bắn. Lúc này, trên người nàng không còn nhiều đạn lắm, phải đảm bảo mỗi một viên cũng không lãng phí. Dạ Hi đứng trên lưng ngựa, con ngựa xóc nảy kịch liệt làm ảnh hưởng tới độ chính xác của nàng, mà khoảng cách từ chỗ nàng tới chỗ Quân Thiên dịch cũng gần một trăm thước, muốn không lãng phí nói dễ hơn làm.

Nhưng dạ Hi lại làm được, thành công mở ra một được máu cho đám người Vân Thanh Phong.

Nhìn thấy viên đạn bắn vào cơ thể, đám người Kim Đại biết cứu viện đã đến. Vì vậy, mang theo mọi người dựa theo lộ tuyến của Dạ Hi rút lui.

Có Dạ Hi trợ giúp, đám người Vân Thanh Phong rất nhanh rút lui khỏi. Thấy có người hỗ trợ, Vân Thanh Phong biết cứu viện đã đến, nên không có quay lại trợ gúp Quân Mặc Hiên, mà lựa chọn hộ tống Quân Thiên Dịch đến khu an toàn.

Nhưng, Vân Thanh Phong không biết, viện binh của bọn họ căn bản chưa tới. Lúc này vẫn chỉ có Quân Mặc Hiên một mình đối địch.

Dạ Hi thấy Quân Thiên Dịch đã an toàn rời khỏi, liền ra roi thúc ngựa, tiến đến trợ giúp Quân Mặc Hiên.

Mà lúc này, trên đỉnh núi cách đó không xa, Quân Mặc Dực vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Quân Mặc Hiên, vốn cho là kế hoặc chắc chắn không có sai sót nào, lại quên mất thực lực của Quân Mặc Hiên, không nghĩ tới hắn không chỉ không ngốc, hơn nữa còn là Môn chủ Long Môn.

Vì vậy, hắn liền bắn một quả pháo hoa lên trời. Nháy mắt, xung quanh quân Mặc Hiên lại xuất hiện thêm nhiều người áo đen.

Mắt thấy lại có thêm đám người áo đen, trong mắt Quân Mặc Hiên lóe qua tia ngưng trọng. Dựa theo tiếng bước chân, những người này không phải binh lính bình thường, mà vừa có binh lính chặt chẽ vừa có sát thủ huyết tinh. Có hơi giống binh lình đã trải qua huấn luyện đặc biệt, hơn nữa còn cùng một loại binh lính đặc chiến của Long Môn.

Sau khi phân tích đơn giản, Quân Mặc Hiên thay đổi chiến thuật, một mình hắn đối đầu với hơn ngàn người dùng cứng đối cứng tuyệt đối không đucợ, phải dùng trí.

Vì vậy Quân Mặc Hiên chiếm lấy chiến mã của địch nhân, vận nội lực ngưng tụ giữa hai tay, mượn lực một cái, chiến mã bị nổ tung ra, nháy mắt đánh bại được một phần lớn bọn người áo đen. Tiếp theo, chiến mã thứ hai, thứ ba bị nổ tung, rất nhanh, đám người áo đen đã ngã xuống hơn một nửa.

Quân Mặc Hiên biết, ngã xuống chỉ là một đám tiểu lâu la, cường giả chân chính là phía sau những người này. Mà những người áo đen còn lại cũng nhận thức được cường hãn của Quân Mặc Hiên, bắt đầu thay đồi chiến thuật.

Khi Dạ Hi chạy tới nơi, vừa vặn thấy Quân MẶc Hiên bị một đám người áo đen thay phiên công kích. Hơn nữa, theo tình hình chiến đấu biến hóa thất thường, phương pháp tác chiến của bọn người áo đen cũng đang khogn6 ngừng biến hóa.

Truyện được edit bởi Hồng Nhung - Diễn đàn

Cho dù nàng chưa từng đánh trận, cũng biết nhóm người này là binh lính, nhưng không phải quân lính của Thiên Thần. Theo thân hình, những người này cũng không phải là người của Tề quốc.

Không nhịn được, Dạ Hi cưới lạnh, Quân Mặc Hiên là một tên ngốc, nhưng lại phái ra đội quân tinh anh. Hơn nữa còn là quân đội tinh anh của nước khác, xem ra thế lực mà Quân Mặc Lâm hợp tác cũng không hề nhỏ.

Nàng rất hiếu kì, nếu Quân Mặc Lâm đoạt vị thành công, cuối cùng vương triều Thiên Thần sẽ còn lại bao nhiêu quốc thổ. Tình hình chiến diễn ra càng kịch liệt, không kịp ngẫm nghĩ nữa, Dạ Hi nhanh chóng rút ra băng ti, gia nhập chiến đấu bên trong.

Khi Quân Mặc Hiên nhìn thấy Dạ Hi, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, nhưng rất nhanh, hắn đã trấn định lại, cố ý trầm giọng nói: ‘Nàng tới làm gì? Còn không mau rời khỏi.”

Nghe vậy, trong lòng Dạ Hi ấm áp, hắn lo lắng cho mình, mình lám sao không lo cho hắn được chứ! Sống chết trước mắt, chuyện Quân Mặc Hiên lừa gạt lại có vẻ chẳng quan trọng như vậy.

“Đừng hòng đuổi ta đi, ta nói rồi, người của ta ta bảo vệ đến cùng.” Dạ Hi khí phách nói. Nói xong, mặc kệ phản ứng của Quân Mặc Hiên, liền tiến vào trạng thái chiến đấu.

Thấ vậy, Quân Mặc Hiên cũng không nói gì nữa, Dạ Hi đã không đi, vậy hắn phải bảo vệ tốt nữ nhân của mình, cho dù phải trả giá bằng sinh mệnh. Vì thế, công kích của Quân Mặc Hiên càng thêm mãnh liệt, càng không muốn sống.

Cảm nhận được sự khác thường của quân Mặc Hiên, băng ti trong tay Dạ Hi nhanh chóng giải quyết xong người xung quanh, bước nhanh tiến lên, nắm cổ áo Quân Mặc Hiên, tức giận quát: “Quân Mặc Hiên chàng không muốn sống nữa phải không? Chàng đã không muốn sống, chàng nói thẳng ra, lão nương tuyệt đối một phát bắn chết chàng. Mẹ nó...”

Dạ Hi đùng đùng nói một chuỗi dài, trong lòng vừa tức lại đau lòng, hắn làm soa có thể, làm sao có thể làm như vậy? Cho rằng liều mạng bảo hộ nàng, nàng sẽ cảm kích sao? Không, nàng sẽ không.

Nghe vậy, trong lòng Quân Mặc Hiên cảm động, hắn hiểu tâm tình của Dạ Hi, nhưng hắn không biết, tình yêu của nàng mãnh liệt như vậy, cường thế như vậy. Nhưng mà hắn thích.

“Thực xin lỗi, ta sai rồi.” Một tay Quân Mặc Hiên giữ ở khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Hi, thâm tình nói. Mà tay kia lại phát ra công kích về phía địch nhân.

“Nhớ kĩ cho ta, không có lần sau, mạng của chàng là của ta, không có sự cho phép của ta, ngay cả quyền lợi tự sát chàng cũng không có, biết chưa?” Dạ Hi bá đạo như trước nói, giống như chỉ có như vậy, nàng mới có thể cảm nhận được tồn tại của Quân Mặc Hiên.

Lời này vừa nói ra, Quân Mặc Hiên đưa tay ra ôm Dạ Hi vào lòng, cúi người hôn Dạ Hi một cái thật sâu.

“Cùng nhau giết ra ngoài.” Quân Mặc Hiên nhìn Dạ Hi, ôn nhu nói.

“Ừm, cùng nhau.” Dạ Hi dịu dàng phụ họa nói.

Hành động của coi thường người khác của hai người hoàn toàn chọc giận bọn hắc y nhân. Đối đầu kẻ địch mạnh, hai người còn có tâm trạng tình chàng ý thiếp, rốt cục bọn họ có bao nhiều cuồng vọng? Là co1 nhiều tới đâu mà không để bọn hắn vào trong mắt.

Nhưng, một giây sau, đám người áo đen đã biết, hai người này hợp tác, rốt cục có bao nhiêu lợi hại.

Chỉ thấy hai người đứng đưa lưng đối nhau, Dạ Hi không ngừng vung băng ti trong tay, đồng thời Quân Mặc Hiên cũng vung cây Hiên Viên kiếm trong tay lên. Hai người giống như xây lên một lớp phòng ngự cứng rắn, cho dù địch nhân công kích thế nào cũng không phá được.

Tuy không cách nào đánh phá, người áo đen cũng không phải kẻ ngốc, biết vây hai người lại, chỉ cần không phá vòng vây, bọn họ luôn có thể thời khắc thể hao lực hết. Mà người áo đen chờ đợi chính là một khắc này.

Dù sao cũng không phải là quân đội thông thường, Dạ Hi và quân Mặc Hiên vài lần phá vòng vậy, cũng không thể thành công thoát đi. Mỗi lần mắt thấy sắp phá được vòng vây, đám người áo đen lại thay đổi chiến thuật.

Thấy vậy, Quân Mặc Hiên nổi giận, nhưng trôi qua mấy hiệp, hắn vẫn đang thăm dò phương pháp tác chiến của đám người áo đen. Toàn bộ chiến lược đều được bố trí xuất phát từ một tên tiểu binh tầm thường, cho nên vừa rồi Quân Mặc Hiên giết vài tên tướng lĩnh, cũng không thể đánh tan vòng vây của bọn họ.

Cùng lúc đó, Dạ Hi cũng phát hiện tên tiểu binh tầm thường kia.

Hai người liếc nhau, nhanh chóng công kích về phía tên tiểu binh. Quả nhiên, sau khi tên tiểu binh ngã xuống, đội hình của đám người áo đen trở nên hỗn loạn, càng về sau quân lính trực tiếp tan rã.

Dạ Hi thấy vậy, trong lòng vui vẻ. Rất nhanh phát động công kích, cùng lúc đó, Quân Mặc Hiên cũng vận nội lực, công kích về phía đám người áo đen.

Không có tiểu binh chỉ huy, đám người áo đen dần dần không địch lại, người ngã xuống càng ngày càng nhiều. Hai người cũng không ham chiến, sau khi phá vòng vây liền trực tiếp rời đi, bỏ lại đám người áo đen lại phía sau.

Cách đó không xa, Quân Mặc Lâm nhìn thấy Quân Mặc Hiên cường hãn như thế, trong lòng khó chịu như nuốt ruồi bọ, làm thế nào hắn cũng không nghĩ ra Quân Mặc Hiên không phải là kẻ ngốc. Lúc hắn nhìn thấy Quân Mặc Hiên và Dạ Hi hai người chạy thoát khỏi vòng vây chặt chẽ cẩn thận như vậy, trong lòng càng không bình tĩnh được nữa.

“Người đâu, đuổi theo cho bản thái tử, giết quân Mặc Hiên, bản thái tử có thưởng lớn.” Quân Mặc Lâm chỉ huy những tên áo đen còn lại. Kỳ thực hắn cũng cảm nhận được, có một nhóm người không thuộc thế lực của hắn. Nhưng hiện tại mục đích của bọn họ giống nhau, chỉ cần giết được Quân Mặc Hiên, hắn không quan tâm bọn hắn là ai.

Hai người Quân Mặc Hiên một đường chạy như điên, sức của đôi chân cũng không đánh lại tốc độ chiến mã, mắt thấy địch nhân càng ngày càng gần, sắc mặt Dạ Hi càng ngày càng khó coi.

“Hi, đi bên này.” Quân Mặc Hiên kéo Dạ Hi chạy vào con đường nhỏ. Nơi này là rừng rậm, chiến mã không thể tiến lên được.

Hai người nhanh chóng chui vào trong rừng rậm, nhưng, bọn họ không ngờ, ở sâu trong rừng rậm đang có người chờ bọn họ. Khi bọn họ định rút lui khỏi đó thì đã không kịp.

Cũng may, người mai phục ở rừng cây cũng không nhiều lắm, chỉ có mười mấy, mặc lục y, vây quanh hai người Dạ Hi.

Quân Mặc Hiên nhíu mày, rốt cuộc có bao nhiêu thế lực tham dự vào vụ truy sát lần này, mục đích của họ thật sự là mình sao? Chỉ sợ không phải đơn giản như vậy đâu.

Hắn chưa bao giờ biết một người đần độn lại có mặt mũi lớn như vậy, lại xuất động tinh anh của các nước đến vây diệt, giết hắn là chuyện nhỏ? Muốn tiêu diệt vương triều Thiên Thần mới là thật đi.

“Mẹ kiếp, Quân Mặc Lâm tên ngốc này.” Dạ Hi khẽ rủa một tiếng, huy động Lợi kiếm trong tay công kích về phía lục y nhân.

Đồng thời Quân Mặc Hiên cũng ra tay, mười mấy người không nhiều lắm, hai người rất nhanh đã giải quyết xong. Nhưng ngay lúc này, xa xa truy binh cũng đã đuổi tới.

Hai người lại một trận chạy như điên, không biết tiếp theo sẽ gặp nguy hiểm gì nữa đây, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên chỉ có thể tận lực bảo tồn thể lực, hy vọng có thể đợi được viện binh đến.

Không biết chạy bao lâu, hai người tới một chỗ vách núi đen.

“Làm sao bây giờ?” Dạ Hi lên tiếng hỏi quân Mặc Hiên.

“Giết...” Quân Mặc Hiên lạnh lùng phun ra một chữ.

Ngay sau đó, hai người nhanh chóng chạy trở lại, ngăn chặn truy binh, bắt đầu đại sát tứ phương.

Không đợi cứu binh tới, hai người kiều mạng được một lúc, ở trong thời gian ngắn nhất, tiêu diệt toàn bộ địch nhân thì bọn họ mới có cơ hội cứu mạng.

Tốc độ nhanh một phần, bọn họ sẽ có nhiều hơn một phần cơ hội.

Không biết qua bao lâu, giờ phút này quần áo vốn sáng màu của Dạ Hi bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn qua khát máu mà mê hoặc. Ở trong đầu óc nàng, đã không còn gì khác, tất cả đều là giết chóc.

Đồng dạng, Quân Mặc Hiên cũng không khác mấy, cả người đều vùi vào bên trong giết chóc, trên tay càng ngày càng nhiều máu tươi, ước số khát máu trong cơ thể hắn càng ngày càng mãnh liệt.

Khi Quỷ Diên và Hoa Hồ Điệp dẫn người tới thì thấy một màn khiếp sợ như vậy.

Hai người giống như một cỗ máy giết người, trên người sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn Dạ Hi và Quân Mặc Hiên, đám người Hoa Hồ điệp có cảm giác không rét mà run.

Nếu đổi thành bất cứ người nào trong bọn họ sợ cũng không làm được như vậy.

Như là bị đám người Quân Mặc Hiên cảm hóa, đám người Hoa Hồ Điệp ào ào gia nhập chiến đấu. Có bọn họ gia nhập, địch nhân rất nhanh bị tiêu diệt.

Khi tên hắc y nhân cuối cùng ngã xuống, thấp thỏm trong lòng Dạ Hi cũng được bỏ xuống.

“Sao lại đến trễ như vậy?” Quân Mặc Hiên lên tiếng hỏi, giống như còn chưa thoát khỏi cuộc giết chóc vừa rồi. Trong giọng nói còn mang theo loại cảm giác khiến người ta kinh hồn bạt vía.

“Gặp mai phục, nhưng ta cảm giác không giống người của thái tử.” Hoa Hồ Điệp lên tiếng giải thích. Vài ngày trước đó, khi Quân Mặc Hiên để bọn họ cướp đoạt thế lực của thái tử, cũng không phát hiện ra thế lực này.

Hơn nữa, phần lớn thế lực của thái tử đều về dưới trướng Huyết Sát, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ra nhiều thế lực như vậy.

“Quả thực không phải là người của thái tử, cũng không phải người của Tề quốc, các người đều quên sự tồn tại của một người!” Dạ Hi lạnh lùng nói, cấu kết với Tề quốc, Quân Mặc Lâm cũng đã suy nghĩ tới vắt óc rồi. Hiện tại xuất hiện nhiều thế lực như vậy, trừ người kia ra nàng không nghĩ ra còn có ai.

“Ai?” Mọi người đồng thanh hỏi.

Dạ Hi cười lạnh, chậm rãi lên tiếng: “Quân Mặc Dực”

Lời này vừa được nói ra, mọi người liên tưởng tới nhị hoàng tử dột nhiên biến mất khói bãi săn bắn, tất cả mọi nghi hoặc đều được giải quyết rõ ràng.

Nhưng, đúng lúc này, thống lĩnh cấm vệ quân Tiếu Hằng luôn duy trì trầm mặc đột nhiên ra tay, công kích về phía Quân Mặc Hiên, bởi vì cự li quá gần, Quân Mặc Hiên không có cách nào tránh được, chỉ có thể cường bạo chống đỡ một chưởng này.

Cùng lúc đó, Quân Mặc Hiên nhanh chóng vận nội lực, công kích về phía Tiếu Hằng.

Nội lực mạnh mẽ công kích xé hắn ta thành nhiều mảnh nhỏ. Mà, Quân Mặc Hiên cũng bị ngoại lực đánh thẳng vào, bước chân lùi nhanh về phía sau, ngã vào vách núi đen.

Chuyện xảy ra đột ngột, Dạ Hi không kịp suy nghĩ nữa, đi theo Quân Mặc Hiên cùng nhảy xuống vách núi.

Khi Quỷ Diện và Hoa Hồ Điệp định thần lại thì Dạ Hi đã nhảy xuống rồi. Ngay sau đó, Quỷ Diện muốn nhảy xuống theo lại bị Hoa Hồ Điệp ngăn cản.

“Ngươi điên rồi, đây là vực sâu vạn trượng, nhảy xuống sẽ chết.” Hoa Hồ Điệp gầm thét.

“Nếu ngươi sợ chết thì có thể lựa chọn không nhảy.” Quỷ Diện hừ lạnh, không biết vì sao, hắn chính là muốn nhảy theo xuống đó.

“Ta không sợ chết, ngươi muốn tìm chết có thể, nhưng trước bồi bản thiếu gia giết sạch những người này rồi nói.” Hoa Hồ Điệp lau vết máu nơi khóe miệng, vẻ mặt âm ngoan nhìn cấm vệ quân.

Lúc này bọn họ mới phát hiện, những người này đâu phải là cấm vệ quân, căn bản đều là thích khách do Tiếu Hằng mang tới.

Mà bên này, Quân Mặc Hiên nhìn Dạ Hi nhảy xuống theo, tuy rất cảm động, nhưng cũng hung hăng trách cứ nói: “Nàng điên rồi.”

“Ta không điên.” Dạ Hi lạnh lùng nói, hai mắt nhanh chóng nhìn xung quanh. Cuối cùng, phát hiện ở vách đá bên kia có một sơn động, vì thế rút băng ti ra, quấn lấy vách đá, mượn lực băng ti, đưa hai người an toàn vào trong sơn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK