Vạn Lý Phong Đao trông giống như một người trung niên ở độ tuổi bốn mươi cũng từng có sự chân thực nhiệt tình, cũng từng sục sôi nhiệt huyết…
Chỉ là kinh nghiệm bị người khác lợi dụng lòng tốt quá nhiều lần trước đây đã khiến hắn không còn dễ tin người, không còn thấy tự nhiên lạc quan về bản chất con người nữa.
Vì không cách nào phân biệt được nỗi đau khổ của người khác là thật hay giả, nên lòng dạ hắn trở nên chai cứng lạnh lùng, thờ ơ.
-Từ góc độ lợi ích thuần túy mà nói, tôi càng có khuynh hướng trực tiếp muốn tiêu diệt cô ta hơn.
Vạn Lý Phong Đao im lặng quét mắt nhìn đồng đội, rồi nói thẳng:
-Vừa rồi cô ta đang nghĩ đến việc giết chúng ta, bây giờ chúng ta đã phát hiện ra hài cốt của cô ta, nắm lấy mạch máu của cô ta, lẽ nào cậu còn muốn tin lời nói một bên của cô ta sao?
Hình Hà Sầu mặt lộ vẻ do dự, Liễu Vô Đãi vẫn không nói gì, Vạn Lý Phong Đao hít sâu một hơi, nhìn về phía tiểu hòa thượng Tuệ Bẩm, ý đồ muốn tìm đồng minh cho bản thân:
-Pháp sư Tuệ Bẩm, người vừa rồi cũng nghe thấy rồi đó, con ma nữ này bị mất mạng là do hòa thượng tác oai tác quái.
-Nhỡ đâu sau khi cô ta chết bị mắc bệnh PTSD* của hòa thượng thì làm sao? Nhỡ đâu trong bảy ngày này cô ta sẽ làm đủ mọi cách để giết người thì làm sao?
*bệnh PTSD: rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
Tuệ Bẩm mặt lộ vẻ cay đắng, miệng niệm A Di Đà Phật, không biết là vì hắn đang lo sợ, hay là bởi vì danh dự của Phật môn đã bị người ta làm bại hoại.
-Liễu cô nương? Hình lão huynh? Nếu còn chần chừ nữa, tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đâu, đêm dài lắm mộng.
Vạn Lý Phong Đao thúc giục nói.
Ánh mắt của Hình Hà Sầu ngưng tụ, như thể đã hạ quyết tâm:
-Chúng ta cứ giả vờ hợp tác với cô ta trước đã, tạm thời qua vài ngày. Đợi đến ngày thứ bảy, dù sơn tiêu đó có đến hay không, chúng ta đều đã chuẩn bị đủ để đối phó với điều có thể xảy ra. Đồng chí Tiểu Lý, cậu nghĩ thế nào?
-Tôi?
Lý Ngang cười khà khà, liếm môi một cái, nhẹ giọng nói:
-Tôi nghĩ giống anh Hình. Giả thuyết tình huống một: Chúng ta không tìm thấy sổ sách, không suy luận ra chùa Cô Hàn đã từng giấu dâm tăng, không phát hiện ra bí mật suy thoái của chùa Cô Hàn, và cũng không thể khai quật được hài cốt của Sài Thúy Kiều.
-Như vậy, hai phe kẻ thù của chúng ta có thể nổi giận lên, không chết không thôi, và chúng ta căn bản sẽ không nói chuyện được với Sài Thúy Kiều.
-Cứ như vậy, nhiệm vụ chính của chúng ta trong bảy ngày này chính là may mắn sống sót sau chuỗi ngày bị Sài Thúy Kiều liên tục lấy mạng.
-Tình huống 2: Chúng ta tìm thấy sổ sách, phát hiện ra bí ẩn suy thoái của chùa Cô Hàn, khai quật được hài cốt của Sài Thúy Kiều, nhưng từ chối hợp tác với cô ta.
Như vậy, hai phe kẻ thù của chúng ta sẽ theo đó mà khai chiến, chúng ta chiếm thế chủ động, có khả năng trực tiếp loại bỏ cô ta, nhưng chúng ta cũng cần phải trả một cái giá thương vong nhất định.
-Tình huống 3: Trước tiên chúng ta lá mặt lá trái với Sài Thúy Kiều, đổi lại nhiều nhất sáu, bảy ngày an toàn. Trong bảy ngày này đủ để chúng ta nghĩ ra biện pháp, tìm thêm nhiều manh mối về chùa Cô Hàn và lựa chọn được phương pháp đúng đắn.
-Nếu sơn tiêu thực sự đến vào ngày thứ bảy, thì chúng ta cũng có thể thay đổi chiến lược của mình bất cứ lúc nào tùy theo sức mạnh của nó, phản bội Sài Thúy Kiều hoặc cùng Sài Thúy Kiều giết sơn tiêu.
Lý Ngang một mặt mỉm cười và vẫy tay với Sài Thúy Kiều ở phía xa, một mặt cân nhắc lợi và hại một cách bình tĩnh và thờ ơ nhất, nói với đồng đội của mình:
-Tổng hợp lại tất cả các tình huống, tôi vẫn đề nghị tạm thời hợp tác với Sài Thúy Kiều, nhưng tốt nhất hài cốt của cô ta phải nằm trong tay chúng ta.
Thiểu số phục tùng đa số, sau khi thống nhất kế hoạch hành động tập thể, mọi người trở về chỗ cũ thương lượng với Sài Thúy Kiều, sẵn sàng hợp tác với ma nữ, với điều kiện xương cốt phải được bọn họ canh giữ.
Ngoài dự liệu, ma nữ không tỏ thái độ bất mãn với việc bộ xương bị người khác canh giữ mà chỉ đưa ra một điều kiện bổ sung cho tiểu đội:
-Bảy ngày sau sẽ là ngày mà sơn tiêu mở tiệc chiêu đãi đám yêu ma, trong bảy ngày này tất cả các loại tiểu quỷ sẽ tập trung ở chùa Cô Hàn, các người chỉ cần giả vờ nhận được giấy mời và trà trộn vào trong đó. Nhưng có nhiều hồn ma trong số những vị khách vãng lai có thể nhìn thấy ta.
Sài Thúy Kiều nâng hai má, cúi đầu mặt ửng đỏ, nói với Lý Ngang:
-Để tránh bị phát hiện, ta hi vọng có thể trốn trong cơ thể Lý công tử.
Chỉ sợ rằng, không chỉ là che giấu thân phận, còn để theo dõi tiểu đội đúng không? Xét cho cùng, Lý Ngang cũng là người yếu nhất trong đội.
Hình Hà Sầu khẽ cau mày, vừa định mở miệng từ chối thì đã nghe Lý Ngang cười khúc khích một cách kỳ quái, bước về phía trước, đến trước chỗ Sài Thúy Kiều ngồi xổm xuống, bày ra tư thế Chư Bát Giới cõng vợ:
-Cũng không sao.
Ma nữ gật đầu, hai chân dính chặt trên mặt đất không nhúc nhích, nhưng nửa thân trên lại không ngừng kéo căng, giống như nhựa cao su dẻo nóng chảy, chậm rãi phủ lên lưng Lý Ngang.
Cuối cùng, khuôn mặt ủ rũ, tái nhợt và buồn bã ấy cũng hòa vào khuôn mặt hắn.
Khuôn mặt của hai người dung hòa, giao thoa với nhau, mắt Lý Ngang mọc ra lỗ tai, lỗ mũi mọc ngón tay, hàm rang bên trong mọc ra một chùm tóc, và từ trong bụng duỗi ra một cái đùi trắng muốt.
Cảnh tượng kỳ lạ và tình huống kinh hoàng khiến cho mấy người Hình Hà Sầu run sợ.
Lâu sau, một người một ma hợp thể thành công, những cơ quan kỳ lạ đó cuối cùng bắt đầu từ từ biến mất.
-Cậu thấy thế nào?
Hình Hà Sầu quan tâm hỏi:
-Có chỗ nào khó chịu không?
Lý Ngang im lặng một lúc, vươn tay ấn cái mũi của Sài Thúy Kiều nhô lên trên má mình, nhếch miệng cười, rồi giơ ngón tay cái lên:
-Cảm giác này, lạnh xuyên tim, tim treo lơ lửng.