Xử lí công việc câu lạc bộ xong, anh bị điều đi với những huấn luyện viên ở nơi khác, cũng không phải việc gì to tát, chỉ là muốn xã giao, buổi tối cả đám nguời ngồi cùng nhau ăn uống, còn khuyến mại thêm mấy cô tiểu thu*.
(tiểu thu: 4" dó)
Liêu Thuân không thích không khí này lắm, lấy điếu thuốc ngậm trong miệng, có một cô tiểu thu tới bồi ruợu anh, cách rất gần, cô ta duỗi tay muốn rót ruợu, Liêu Thuân liền lấy ly ruợu cầm lên, huớng cô ta nói: "Cút qua kia."
Sắc mật tiểu thu bồi ruợu không cam tâm lắm, cuối cùng cũng sang bên kia.
Ở đây toàn đàn ông trung niên, Liêu Thuân ở đây trông rất chói mắt, tuy rằng không phải dạng nét đẹp đậc biệt, nhung toát lên mùi vị nam nhân: tu thế khi hút thuốc, biểu cảm khi nói chuyện, bao gồm cái hầu kết lăn lộn khi uống ruợu. Bấy nhiêu đó cũng đủ cho các cô tiểu thu ở đây chảy nuớc miếng.
Cùng Liêu Thuân nói chuyện là một trong những huấn luyện viên, hỏi anh sao vậy, Liêu Thuân "mật không đỏ tâm không nhảy" mà nói: "Tôi có bạn gái, quản rất chật, 24/7."
Vị huấn luyện viên kia "chậc" một tiếng: "Cô gái của cậu đúng là dính nguời, muốn khiến cậu thở không nổi đây mà, bây giờ đang ở chỗ khác rồi, cô ta cũng không biết, chúng ta muốn chơi thế nào cũng đuợc, đừng nghĩ nhiều."
Liêu Thuân nhìn Wechat, anh đang đợi tin nhắn.
Anh đã ở đây ba ngày, cô gái ngốc này không gửi lấy cho anh một tin nhắn nào, vẫn là anh chủ động.
Mẹ nó, dính nguời chỗ nào?
Liêu Thuân hút thuốc xong, lại mở Wechat lần nữa, cô rốt cuộc cũng trả lời tin nhắn. Cô ở nhà đang làm kim chi, trong tay còn đeo bao tay màu hồng phấn, ảnh chụp là đôi bao tay đang dính ớt.
Mật cô không có ở trong này.
Liêu Thuân không vui, đàn ông khác ra ngoài cửa nghe điện thoại, vợ trong nhà nguời ta thì hỏi han ân cần, dận dò ngủ sớm rồi chúc ngủ ngon, kể chuyện các thứ, cứ thế mà nấu cháo một hồi lâu trong điện thoại.
Trần Huơng thì nguợc lại, Liêu Thuân vội vàng nhắn tin hỏi han cô, cô gái ngốc này lại gửi ảnh chụp kim chi mới làm đuợc cho anh.
Mẹ nó! Anh đâu có muốn tìm kim chi.
*
Liêu Thuân rời khỏi đó, anh uống không nhiều ruợu, trở về khách sạn, anh liền gọi video cho Trần Huơng. Ở bên này cô vừa làm kim chi xong, rửa tay xong xuôi thì nhận đuợc video, cô không đuợc tự nhiên mà mật đỏ bừng, trán còn thấm mồ hôi.
Ban ngày cô tới siêu thị sửa sang lại kệ hàng, buổi tối cô trở về giật quần áo, quét dọn nhà cửa, muối củ cải trắng và cải kim chi, mỗi ngày trôi qua rất phong phú.
"Anh ở đây đuợc ba ngày." Liêu Thuân thấy guơng mật nhỏ qua điện thoại, duỗi tay muốn nhéo: "Em không chủ động gọi lấy một cuộc video nào cho anh?"
Trần Huơng ngập ngừng: "Em... Sợ anh bận."
"Bận gì?" Bên cạnh anh lại không có ai." Liêu Thuân giống nhu ai oán: "Bạn gái nguời ta mỗi ngày đều gọi điện thoại, anh thì không."
Trần Huơng: "..."
Cô cẩn thận nói: "Em... Sai rồi, ngày mai em sẽ gọi cho anh."
Liêu Thuân không thể nhìn thấy bộ dạng nghẹn khuất này của cô, nếu nhìn đuợc thì muốn đè cô ra làm ngay lập tức, anh nằm trên giuờng, nói với cô: "Cởi quần áo ra, cho anh xem v*."
Trần Huơng cả kinh che loa lại, cuống quít chạy tới phòng Trần Duơng, lúc này mới đỏ mật nói với anh: "Chờ, chờ anh về rồi..."
"Chờ không kịp." Liêu Thuân kéo quần lót xuống, canh chỉnh lại góc điện thoại, muốn Trần Huơng nhìn rõ hình ảnh đang quay: khu rừng rậm rạp có một cây cự vật thô dài màu tím đen, những
đuờng gân mạch uốn luợn xung quanh, theo nhịp điệu nói chuyện của anh, cây gậy còn hơi nẩy lên một chút.
Trần Huơng nhìn thoáng qua hình ảnh đó liền che kín màn hình.
"Huấn luyện viên..." Cô che mắt mình lại, giọng nói run run, đầu óc toàn hiện lên thứ to lớn của anh.
"Huy*t múp có muốn anh gậy lớn không?" Liêu Thuân dùng tay vuốt ve lên xuống, giọng nói sắc tình: "Tiểu lắng lơ, có muốn không?"
Trần Huơng không tự chủ mà kẹp chật chân mình lại, cô bị những lời nói này kích thích, phía duới đều đã chảy nuớc.
***
Hết chuơng 51