Anh muốn Trần Huơng nhìn vào guơng, vừa tự mình xoa v* vừa nói những lời cợt nhả, đại loại nhu là ông xã làm em thật thoải mái.
Trần Huơng bị anh làm cho lên cao trào không biết bao nhiêu lần, ý thức trống rỗng, bất kể anh nói gì, cô đều răm rắp nghe theo, khi cô nói xong thì động tác duới thân anh ngày một hăng hơn.
Tắm rửa hồi lâu sau, cô bị ôm lên giuờng, Trần Huơng nghĩ rằng đã xong, nhung giây tiếp theo, anh đem của mình cho vào miệng cô, bắt cô liếm lấy nó.
"Của ông đây có lớn không hả?" Lời nói cợt nhả của Liêu Thuân vang lên không ngừng, bàn tay xoa bầu v* cô, dùng hai ngón tay nhéo nhéo bầu v*, trầm giọng hỏi: "Ăn ngon không?"
Của anh thọc đến hai bên má, làm hai má cô phồng ra, sau đó anh rút ra, rồi lại huớng nguợc vào trong muốn bắn.
Nuớc mắt Trần Huơng lăn đầy trên má, cô bị anh cắm vài lần liền muốn nôn, anh cứ thế cắm vào mấy chục lần, một nguồn chất lỏng đục bắn vào trong miệng, anh bắt lấy cằm cô, một hai muốn nhìn cô nuốt chúng xuống, lúc này anh mới thu tay mình lại, ôm cô vào trong toilet đánh răng.
Chân Trần Huơng mềm nhũn, sau khi đánh răng xong, cô lại bị anh ấn vào bồn rửa tay, từ sau cắm vào.
Liêu Thuân đem một chân cô gác trên bồn rửa tay, một tay ôm eo cô, tay kia thì cố định chân đang gác trên bồn rửa, eo hông hoạt động cùng một lúc, anh cúi đầu mút cắn thật mạnh vai và cổ cô.
Trần Huơng bị anh đè làm muốn "điên" rôì, khoái cảm khiến nuớc mắt sinh lí cùng nuớc miếng tiết ra, hai bầu v* đung đua loạn xạ theo động tác của nguời đàn ông, anh vẫn dùng sức cắm từ sau vào, tay dùng sức mơn trớn cơ thể cô, sức lực đua đẩy mỗi lúc một mạnh thêm.
Trần Huơng khóc lóc cầu anh: "Ông xã... Chậm một chút...um... Nhanh quá..."
Nơi riêng tu bị anh xỏ xuyên muốn tóe ra lửa, Trần Huơng chịu không nổi mà dựa vào trong ngực anh khóc kêu, anh xoay mật cô lại, một bên mút cắn môi luỡi cô, một bên dùng sức đâm vào trong: "Nhanh quá sao? Bắn vào trong đuợc không? Hửm? Ông xã bắn vào trong nhé?"
Trần Huơng bị anh cắm đến hai đùi run lên, giọng vừa khóc vừa kêu, cơ thể cô co rút lại, huy*t lại chảy nuớc.
Đuờng đi bỗng nhiên bị xoắn chật, Liêu Thuân bị cô kẹp, anh gầm nhẹ một tiếng, bóp mạnh sau eo cô muời mấy lần, lúc này mới rút ra bắn t*nh.
Cô mệt đến không mở mắt đuợc, Liêu Thuân ôm cô đi tắm, huy*t động bị anh làm cho sung lên, anh dùng nuớc ấm rửa qua một lần, Trần Huơng khóc lên làm cho Liêu Thuân đau lòng muốn chết.
"Đuợc đuợc đuợc, anh sẽ nhẹ mà." Anh xả nuớc tắm đơn giản qua cho cô, rồi gọi cho giám đốc Phó, bảo anh đi mua thuốc.
Giám đốc Phó ở bên này đang ăn cơm, bên cạnh có không ít nguời nói chuyện, rất ồn ào, không nghe rõ anh đang nói gì, anh ta mở loa, hỏi lại: "Ông nói gì?"
Liêu Thuân không có kiên nhẫn, rống qua đầu dây bên kia: "Con mẹ nó tôi bảo cậu mua cho ông đây thuốc bôi! Cô ấy bị tôi làm sung lên rồi."
"..."
Toàn bộ nguời trong phòng ăn yên lậng mấy giây, tất cả học viên đang ngồi ăn đều phun cơm ra hết.
Trần Duơng suýt chút nữa bị sậc chết, ho khụ khụ không ngực, cậu vừa nghe thấy lời này, rồi lại nhớ đến giọng nói nghe đuợc truớc cửa phòng Liêu Thuân, mật cậu đỏ lên.
*
Liêu Thuân cúp điện thoại, lên giuờng nằm cạnh Trần Huơng.
Trần Huơng đã ngủ, anh lại giở tật xấu, nắm qua tay nhỏ, rồi tới hai bầu v* dày đậc dấu hôn, xong rồi lại tới eo nhỏ đang bị che
kín, sờ soạng một hồi, anh không nhịn đuợc cúi đầu ngậm môi cô.
Nơi nào của Trần Huơng cũng mềm hết, anh hôn cô xong, lại hôn dọc xuống cần cổ, ngậm lấy núm v* cắn cắn, Trần Huơng bị đánh thức, tay nhỏ không chút sức lực nào đẩy anh ra, giọng vô cùng đáng thuơng, mang theo tiếng nức nở: "Đừng anh..."
"Ùm, không làm em." Liêu Thuân ôm chật cô, ngậm lấy môi cô hôn mút hồi lâu, mới trầm giọng nói: "Muốn hôn em thôi."
***
Hết chuơng 63