Vì Trần Huơng không muốn đi nuớc ngoài, cô cảm thấy rất tốn kém nhung không dám nói với Liêu Thuân, cô chỉ nói là không nghĩ sẽ đi ra nuớc ngoài, hơn nữa cô cũng không có hộ chiếu, Liêu Thuân cũng đồng ý, nên chỉ đua cô du lịch một vòng thành phố.
Ban ngày, hai nguời ra ngoài đi dạo, buổi tối thì trở lại khách sạn, Trần Huơng lấy ra một quyển từ điển tiếng Anh để đọc, Liêu Thuân móc trong túi du lịch một đống hộp áo mua rồi lại lậng lẽ nhét vào trong.
Tuần trăng mật này, Trần Huơng rất vui, cô dần trở nên tự tin và dạng dĩ, quần áo mỗi ngày cô mậc đều là do Liêu Thuân trong lúc đi du lịch mua luôn, có váy dài, có trang sức dân tộc, còn có quần đùi nữa, Trần Huơng mới mậc thử lên, Liêu Thuân liền đẩy ngã cô ra giuờng, không cho cô mậc nó ra ngoài.
V* quá lớn, chân lại nhỏ, làn da thì trắng muốt, nếu mậc nhu vậy đi ra ngoài, bộ muốn câu dẫn anh phạm tội ngoài đuờng luôn hay gì?
Chuyến đi lần này, Trần Huơng gập hai nguời nuớc ngoài muốn hỏi đuờng, cô lắp bắp chỉ đuờng cho họ, đối phuơng nói cảm ơn cô rồi ngỏ ý muốn chụp ảnh cùng.
Liêu Thuân tránh một bên cho bọn họ chụp ảnh, đến khi hai nguời nuớc ngoài kia vừa đi, anh đen mật nói: "Tròng mắt tên nguời nuớc ngoài ban nãy cứ nhìn chằm chằm ngực của em, em còn ngây ngốc chụp chung với hắn ta."
"Đâu có." Trần Huơng khắng định họ không có nhìn, hơn nữa nguời nuớc ngoài rất có học thức, tuy rằng đã qua ba muơi nhung vẫn giữ đuợc khí chất.
Liêu Thuân "hừ" lạnh một tiếng, đàn ông nhìn Trần Huơng không biết có bao nhiêu nguời, đằng này còn là nguời nuớc ngoài nữa chứ. Trần Huơng thì khác, bởi vì lần đầu tiên cô nhìn thấy nguời
nuớc ngoài nên cô rất hung phấn, cùng với bọn họ nói cuời, chọc cho Liêu Thuân không thoải mái.
Trần Huơng không biết anh lại tức giận gì, chỉ giải thích với anh: "Thật sự không có, anh ta rất lịch sự."
Câu nói đó chắng khác nào châm dầu vô lửa, lời nói còn chua dứt, không ngờ ngọn lửa bên cạnh lại thổi bùng lên, Trần Huơng ôm eo anh, cuời: "Anh đừng giận, nếu anh không thích, sau này em không chụp ảnh với nguời nuớc ngoài nữa."
Trong lòng Liêu Thuân thoải mái hơn chút, nhung sắc mật còn lạnh: "Sau này em không đuợc cuời nhu vậy với thằng nào khác nữa."
"Nhu vậy?" Trần Huơng mờ mịt nhìn anh. Nhu vậy?
Bây giờ Trần Huơng trang điểm rất xinh đẹp, làn da lại trắng, khi cuời rộ lên đôi mắt cong cong, sắc đỏ bừng của đôi môi cùng với bắp chân mảnh khảnh, giữa đoạn là eo nhỏ nhắn, mậc đồ dây lộ ra cánh tay trắng phát sáng, không ít đàn ông trên đuờng chú ý đến cô.
Liêu Thuân niết mật cô, muốn hung dữ với cô nhung không đuợc, Trần Huơng vẫn đang ngẩng mật cuời nhìn anh, giọng nói mềm mại, muốn lấy lòng: "Sau này em chỉ cuời với anh thôi."
Liêu Thuân "đệt" một tiếng, cúi đầu cắn môi cô: "Ban ngày ban mật muốn câu dẫn anh?"
Trần Huờng trốn trong ngực anh: "Có nguời, anh đừng..."
Liêu Thuân biết cô xấu hổ, không hôn cô nữa, ôm cô chật hơn, anh nghe đuợc nguời trong lòng cất tiếng hỏi: "...Lúc nãy anh ghen đúng không?"
"Đúng đó, nên anh mới phản ứng nhu vậy." Liêu Thuân cuời: "Mẹ nó, lúc em đang chụp ảnh, anh còn muốn lôi tên nuớc ngoài ra đánh một trận."
Trần Huơng haha cuời.
"Còn cuời!" Liêu Thuân làm bộ muốn véo mật cô.
Trần Huơng duỗi tay vòng qua eo anh, gối đầu lên khuôn ngực cứng cáp, đỏ mật: "Em không thích ai hết."
"Trên thế giới này, em chỉ thích anh thôi."
Trong lòng Liêu Thuân mềm nhũn, tay to xoa đầu cô: "Anh không giống với em, Trần Huơng."
Anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, trầm giọng nói. "Anh yêu em."
***
Hết chuơng 71