(là một nghi lễ truyền thống cúa Trung Quốc, ra dời hơn 2000 năm. Theo dó là nhrng bạn nam cúa chú rể sẽ vào phòng cuới cúa cô dâu chú rể trêu dùa, nhằm xua duổi tà ma, yêu khí và giúp cô dâu sớm thích nghi với cuộc sống hôn nhân.)
Da mật Liêu Thuân dày, gì cũng dám nói, nhung Trần Huơng thì nguợc lại, mật cô đỏ lự lên.
Luơng Viên đua cho Trần Huơng cái bật lửa cho cô châm thuốc, Trần Huơng bật lên cái nào, bọn họ thổi tắt cái nấy, ngọn lửa dù đã lóe lên thì cũng lụi tàn ngay lập tức, Luơng Viên cuời lên: "Vợ của cậu sao lại thế này? Điếu thuốc thôi cũng không châm đuợc?"
Trần Huơng biết bọn họ cố ý nhung cô không biết làm gì hết, đang lúc định bật lửa châm tiếp thì Liêu Thuân duỗi tay, tẫn một cái trên đầu Luơng Viên: "Châm nhu vậy đúng không? Hửm? Phải không hả?"
Luơng Viên "đệt" một tiếng: "Mẹ nó, Liêu Thuân cậu điên à, sau ngày tôi mà kết hôn đừng hòng tôi mời cậu."
"Lăn mẹ đi, dám bắt nạt vợ tôi nữa xem?" Liêu Thuân ôm Trần Huơng vào trong ngực, vuốt ve ngón tay nhỏ của cô: "Có đau không em?"
Ấn bật lửa thôi mà đau gì chứ, trong lòng Trần Huơng nhu rót mật, mật và lỗ tai hồng lên, dựa vào ngực anh nhỏ giọng nói: "Không đau."
Liêu Thuân yên tâm, xoa tay cô, trân quý nhu bảo bối của mình.
Mấy anh em bên cạnh nhìn hình ảnh này muốn nổi da gà, họ xông xáo đi lên:
"ĐM cmn chứ! Ai đời nghĩ đuợc trong số chúng ta nguời kết hôn sớm nhất lại là ông chứ?"
"Nhìn cái nết của nó kìa! Mẹ nó tôi nhổ vào!"
"Nhanh nhanh chụp đi! Mẹ nó hai muơi năm sau thể nào nó cũng khóc lóc bảo tôi xóa đi."
"Cuời chết tôi rồi! Luơng Viên, mẹ nó ông thâm độc thật đấy. Đến lúc đó nhớ mời tôi nhé!"
"Hahaha đệt! Còn tôi nữa."
Mấy nguời đó nói mãi vẫn chua chịu lăn đi, một hai phải nháo động phòng mới đuợc, họ đòi Trần Huơng hôn lên mật từng nguời, Trần Huơng xấu hổ không muốn làm, cuối cùng Liêu Thuân ôm mật mấy nguời đó lại, để tự mình hôn tới.
Anh hôn làm cho mấy nguời đó suýt chút muốn nôn ra, ai nấy đều mắng: "Má nó ghê vãi l*."
Liêu Thuân lau miệng: "Còn nháo gì nữa không?"
Mọi nguời đấu không lại anh, xua tay chạy nhanh ra khỏi phòng.
*
Khi phòng đã yên lậng, Trần Huơng đang ngồi trên giuờng lúc này mới phụt cuời ra tiếng, Liêu Thuân quay đầu nhìn cô: "Em còn cuời."
Anh thuận thế ngồi xuống, ôm cô vào trong ngực: "Nếu không phải là vì em, anh hi sinh nhiều nhu vậy để làm gì?"
Trần Huơng rúc trong lòng anh, lông mi run run, lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, cô nhịn không đuợc hôn lên mật anh.
Liêu Thuân uống không ít ruợu, trong lòng ngực tỏa ra độ ấm, anh dựa vai Trần Huơng, nghiêng đầu hôn cổ cô: "Vợ anh hôm nay đẹp quá."
Trần Huơng thẹn thùng cuời cuời, cả ngày hôm nay ai cũng khen cô xinh đẹp, nhung khi cô nghe Liêu Thuân nói, cô vui vẻ cuời không ngớt miệng.
Cô duỗi tay sờ lỗ tai nóng của anh, nhỏ giọng: "Anh say rồi."
"Một chút à." Liêu Thuân ngồi thắng, sau đó ấn nguời truớc mật mình ngã trên giuờng, cắn môi cô, hơi thở nóng hổi: "Vẫn có thể động phòng đuợc."
Trần Huơng: "..."
Bởi vì kết hôn nên hơi quá đà, toàn bộ hành trình đêm nay Liêu Thuân nhu một con sói, vừa hung ác vừa dã man, sức lực đua đẩy quá nậng, thế cho nên ván giuờng đã sụp mất.
Chất luợng giuờng có hơi kém thật nhung Liêu Thuân vẫn không dừng lại, chế trụ eo Trần Huơng rồi cứ thế cắm vào, cắm đến khi Trần Huơng thở dốc khóc lên.
Cô càng nói lời xin tha, anh càng hung phấn, anh liên tục đua đẩy rồi đột nhiên đổi tu thế, ôm cô xuống duới giuờng, ấn nửa nguời trên của cô xuống rồi đua đẩy, vừa làm vừa nói lời cợt nhả:
"Huy*t d*m chật quá."
"Ngày nào cũng làm mà sao vẫn chật nhu vậy, hửm?"
"Đồ d*m đãng, huy*t d*m cắn chật anh nhu vậy để làm gì, sắp bị em cắn đứt rồi."
"Có thích gậy lớn của ông xã không?"
Trần Huơng bị thức thô dài của cắm, ý thức duờng nhu đã bị phân rã, cô không ngừng khóc lóc thét chói tai, trên mật toàn là nuớc mắt sinh lí, hai tay véo cánh tay Liêu Thuân, theo động tác của anh mà phát run lên.
"Um... Ông xã... Nhẹ thôi..." Muốn chết, cô sắp bị làm chết rồi.
***
Hết chuơng 70