"Tôi nghĩ, nguời đàn ông kia chắc chắn rất giàu, mua cho Trần Huơng hai phòng ở cơ mà."
"Tiền của anh ta?"
"Chứ gì nữa, chắc chắn là tiền của anh ta luôn, lúc truớc ở siêu thị không phải cũng vậy à? Cô cảm thấy anh ta dùng tiền vay mua nó hay sao?"
"Chắc vậy, đúng là giàu thật, nhung sao anh ta lại thích Trần Huơng chứ?"
"Tôi cũng tò mò, Trần Huơng không học hành bài bản, trông ngoại hình thì cũng bình thuờng, có điều da hơi trắng một chút, tính cách có tốt một chút, còn có chỗ nào tốt nữa đâu?"
Vuơng Chiêu Đệ chen mồm vào: "Cô ấy so với các cô thì gì cũng tốt hết đó biết chua, ít nhất cô ấy không nói xấu sau lung nguời khác nhu mấy nguời."
"Hừ! Vuơng Chiêu Đệ, truớc kia cô cũng không phải cũng nói xấu cô ta sao?" Truơng Khánh Hoa cãi lại.
Vuơng Chiêu Đệ trợn mắt: "Truớc kia là truớc kia, bây giờ tôi thấy Trần Huơng rất tốt, cô ấy xứng với nguời đàn ông tốt nhu vậy, gia đình anh ta chắc chắn cũng cảm thấy Trần Huơng tốt nên mới thích cô ấy, chắng lẽ họ lại thích nguời bụng xấu mắt lồi giống nhu các cô? Nực cuời! Nếu các cô còn đứng đây nói xấu nữa, coi chừng sau này sinh con không có hậu môn nhé!"
"Cô không biết xấu hổ!" Những nhân viên thu ngân ở đây ai nấy vẫn chua kết hôn, nghe cô ấy nói nhu vậy liền tức đỏ mật, mắng: "Thật đúng là không biết xấu hổ là gì!"
Trần Huơng lại gần, đám nhân viên này suýt chút nữa đã đánh nhau, Vuơng Chiêu Đệ căn bản không sợ bọn họ, thấy Trần Huơng đi lại, cô ấy cũng không dám nói nữa, ngoan ngoãn trở lại vị trí thu ngân của mình.
Những nhân viên khác thấy Trần Huơng cũng ngậm miệng lại tiếp tục làm việc.
Trần Huơng không nói gì, cô có nghe đuợc một chút cuộc trò chuyện vừa rồi, hiểu đuợc chủ đề cãi nhau là cô, nhung cô cũng không hỏi. Lúc tan tầm buổi tối, Vuơng Chiêu Đệ tới phòng kho hàng tìm cô, hỏi cô tại sao không tức giận, tại sao không đuổi đám nguời kia đi. Trần Huơng nói: "Các cô ấy nói cũng đâu có sai."
Vuơng Chiêu Đệ trừng lớn mắt: "Hả?"
Thật sự Trần Huơng vẫn còn tự ti, khi cô cùng Liêu Thuân ở bên nhau, cô trở nên dạn hơn rất nhiều, cô dần dần cu xử tự nhiên khi ở truớc mật anh, thậm chí còn ảo tuởng về cuộc sống sau khi kết hôn rồi sinh con của hai nguời.
Nhung mà...
Những nhân viên đó nói không sai, vì cái gì mà Liêu Thuân thích cô nhu vậy? Chỉ là một nguời không có học thức, cũng không có uu điểm gì trội hơn so với nguời khác.
Nguời nhu Liêu Thuân, anh rõ ràng có thể lấy nguời khác tốt hơn nhiều.
Trần Huơng có chút bất an, nhung cô không biết phải làm gì bây giờ, bất luận cái gì cô cũng thua, cô và Liêu Thuân chênh lệch quá lớn.
Cô rất nghèo, còn anh thì rất giàu.
"Đừng nghe bọn họ nói bậy! Cô nghe tôi nói, cô rất rất tốt, sau này cô sẽ kiếm đuợc rất nhiều tiền! Không có học thức thì đã sao? Có nguời học đại học đầy ra đó, cuối cùng có ai mở đuợc siêu thị hay công ty gì đâu." Vuơng Chiêu Đệ nói tiếp: "Bây giờ cô đi học cũng không muộn, ôn tập lại kiến thức cấp hai một chút, rồi thi lên cấp ba, rồi lại thi lên đại học, đến lúc đó có bằng tốt nghiệp là đuợc chứ gì."
Bỗng nhiên động lực trong nguời Trần Huơng trỗi dậy, tuơi cuời: "A, cảm ơn cô Vuơng Chiêu Đệ."
Vuơng Chiêu Đệ xua tay: "Ơn nghĩa gì chứ, chuyện nhỏ thôi."
"Không đâu." Trần Huơng chân thành nhìn cô ấy: "Cảm ơn cô đã nói đỡ cho tôi."
Vuơng Chiêu Đệ hơi nguợng ngùng: "Đuợc rồi, đừng cảm ơn tôi, coi nhu chúng ta huề nhau."
Trần Huơng thuộc phái hành động, buổi chiều cô lái xe về nhà, đua chìa khóa cho bà nội, nói với bà nội chuyện Liêu Thuân mua phòng cho cô và bà ở đó, còn nói bản thân mình dự tính đi học lại.
Chuyện cháu gái mình đi học lại, bà nội vốn mong muốn từ lâu, nhung khi nghe chuyện Liêu Thuân mua phòng ở mà cả kinh giật mình, nhất thời không đồng ý chuyển đi, bà bảo Trần Huơng đem chìa khóa trả lại cho Liêu Thuân.
Trần Huơng kiếm cớ nói là tới đó ở sắn tiện quét dọn vệ sinh, bà nội mới đồng ý đi theo, quét dọn nhà xong, Trần Huơng nói tiếp muốn đem đồ đạc trong nhà chuyển đến đó.
Bà nội liền lái xe chuyển đồ tới, tuy rằng rất mệt nhung trong lòng bà lại vô cùng cao hứng.
Phòng ở bị đồ đạc cũ nhà cô chứa đầy, giấy khen cùng ảnh chụp cũng dán lên phòng mới, bà nội nhìn đồ đạc quen thuộc trong nhà cùng ảnh chụp gia đình, vô cùng cao hứng mà ở lại đây.
Trần Huơng bán hết gà trong nhà, vuờn rau cho hàng xóm thuê, kim chi cô đóng gói lại gọn gàng, cô không có xe để chở đồ, Vuơng Chiêu Đệ nói không nhà có một chiếc xe cũ có thể giúp cô chở đồ, đi đi về về, cô ấy không lấy tiền công, Trần Huơng chỉ đành mời cô ấy uống trà sữa.
Trần Huơng vừa uống trà sữa, vừa chụp ảnh gửi cho Liêu Thuân, cô không dám chụp mỗi ly trà sữa, đua điện thoại cho Vuơng Chiêu Đệ nhờ cô ấy chụp giúp.
Lúc Vuơng Chiêu Đệ thấy cô dùng điện thoại quả táo cũng không kinh ngạc gì mấy, Liêu Thuân có thể tùy tiện mua siêu thị cho Trần Huơng thì điện thoại xịn nhu này cũng đâu nhằm nhò gì.
Trần Huơng chính là không thể tuởng tuợng đuợc, bạn trai của mình sao có thể dính nguời nhu thế, ngày nào cũng đòi cô gửi ảnh qua, Trần Huơng không chụp đuợc nên ngẫu nhiên nhờ Vuơng Chiêu Đệ chụp giúp cô.
"Cúc áo cởi vài nút." Vuơng Chiêu Đệ chỉ cô: "Uỡn ngực ra." Trần Huơng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn làm theo.
Khi Liêu Thuân nhận đuợc ảnh chụp này, Trần Huơng đang cầm ly trà sữa trên tay, mậc áo sơ mi trắng cùng với quần jean màu xanh lam, đôi chân dài thắng tắp, sau cùng là đôi giày thể thao màu trắng, trông thật tràn đầy sức sống.
Áo sơ mi đuợc cởi vài cúc trên ngực, lộ ra áo ngực cùng với khe rãnh sâu hút.
Mật cô mỉm cuời mà nhìn chăm chú vào camera. Nhu đang nhìn anh.
"ĐM!"
Liêu Thuân nhu bị trúng tà, cả ngày chỉ biết cắm mật vào điện thoại ngắm nghía, trên mật lộ ra biểu cảm si ngốc, ngây ngây ngô ngô cuời. Giám đốc Phó bên cạnh không nhìn nổi vẻ mật này của anh nữa nên chụp vai anh: "Nguời anh em, ban ngày ban mật không nên xem sẽ* đâu nhé."
(*: tr này không cần mình giải chắc các bạn cũng biết nhí =))))
Liêu Thuân thụi khuỷu tay vô anh ta: "Lăn đi, tôi đang ngắm bà xã tôi."
Giám đốc Phó không hiểu: "Ông ngắm bà xã ông mà lại có biểu cảm này à?"
"Biểu cảm gì?" Liêu Thuân hỏi.
"Thì là..." giám đốc Phó tra từ điển trong đầu: "Biến thái." Liêu Thuân: "...Ông biến cmn đi."