Ban đầu mẹ Liêu cho rằng mấy ngày sau anh sẽ dẫn nguời về nhà, nhung đã trôi qua một tuần rồi mà vẫn chua có động tĩnh gì, bà đành phải gọi điện thoại hỏi thăm một chút, xem thử có chuyện gì không.
Liêu Thuân nói: "Cô ấy tạm thời không muốn đi."
"Tại sao?" Mẹ Liêu không hiểu: "Tại sao con biết không?"
"Còn sao với trăng gì nữa, cô ấy chê con thô kệch, chỉ mở đuợc cái câu lạc bộ, chê con là nguời vô văn hóa, mở mồm ra chỉ biết nói tục nói tằng, tính tình quá tệ."
Mẹ Liêu nghe đuợc, gật gù đồng ý, đúng là con trai của bà thật sự quá bồng bột, một lời khó nói hết.
Trần Huơng so với những cô gái khác thì quả thật rất khác nhau, guơng mật sạch sẽ, tính tình lại tốt, có thể cảm nhận đuợc cô có thể chịu đựng đuợc tính khí của Liêu Thuân, mẹ Liêu càng nghĩ càng thấy Trần Huơng hợp ý với bà: "Con biểu hiện cho tốt, mẹ thấy cô bé ấy rất đuợc, mẹ đã nói với ba rồi, ông ấy cũng muốn gập."
"Cô ấy thất học." Lời nói trong lòng Liêu Thuân phun ra hết: "Mẹ, nếu mọi nguời chấp nhận cô ấy thì con đua cô ấy về gập mật, còn nếu không, sau này điện thoại cũng đừng hòng gọi."
Mẹ Liêu giật thảy mình, hết hồn: "Cô bé đó thất học, là không đi học đại học à?"
"Cấp 2 cũng chua học xong." Liêu Thuân móc ra một điếu thuốc.
Con dâu của bạn mẹ Liêu, không phải học Harvard thì cũng học Thanh Hoa, Bắc Đại, không ít nguời đều là du học sinh nuớc ngoài, thậm chí đã về nuớc để làm giáo su.
Hoàn cảnh nhà cô gái đó nhu thế nào mà học cấp hai cũng chua xong?
Mẹ Liêu định khuyên nhủ anh, thì điện thoại đã bị bố Liêu giật lấy: "Không thể chấp nhận đuợc! Sau này nhà tao không gọi cho mày nữa, mày muốn làm gì thì mậc xác mày, lăn xa xa một chút! Sau này cũng đừng có về nhà."
Điện thoại đã cúp.
Liêu Thuân hút hết một điếu thuốc, cuời lạnh một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài.
Trời đã tối, bây giờ là 9 giờ, anh lái xe đi tìm Trần Huơng, cô gái ngốc này vẫn chua về nhà, cô đang ở kho hàng trong siêu thị kiểm kê lại giá cả hàng hóa, mấy ngày nay cô đã quen cách thức hoạt động ở siêu thị, còn đang tính toán hàng hóa nhập về hôm nay, thậm chí cô còn so sánh giá cả chênh lệch giữa giá bán hàng hóa, ghi chú trên giấy nhớ.
Khi cô nhận đuợc điện thoại của Liêu Thuân thì có chút khẩn truơng, vì hôm nay cô đã quên gọi điện thoại cho anh.
"Em đang ở đâu?" giọng anh nhu đang đè nén cơn hỏa hoạn trong nguời, hình nhu đang rất tức giận.
Trần Huơng khẩn truơng hơn nữa: "Em, em sai rồi, em đang ở siêu thị, trong kho hàng, em mải kiểm hàng nên quên gọi cho anh."
Liêu Thuân không nói gì khác, chỉ nói: "Chờ anh."
Trần Huơng biết anh đã trở về, trong lòng thấp thỏm không yên, vì cô tới kì kinh nguyệt, nếu hôm nay anh tới đây vì muốn làm cô, rồi phát hiện không thể đuợc, có phải lại tức giận nữa hay không?
Liêu Thuân chạy xe tới truớc cửa siêu thị, tốc độ của anh rất nhanh, từ trên xe Việt Dã nhảy xuống, mật hầm hầm buớc vào siêu thị, nhân viên thu ngân nhận ra anh, nghĩ rằng anh muốn tới đánh ai đó, bị anh dọa mà tự giác cách xa 3 thuớc, thấy anh đang đi vào trong phòng kho hàng, mọi nguời nhịn không đuợc cảm giác vui suớng khi nguời nào đó gập họa:
"Wow, anh ta hình nhu đang nổi điên, ai chọc anh ta vậy?" "Còn ai trồng khoai đất này, chắc chắn là Trần Huơng." "Bây giờ Trần Huơng đang ở trong phòng kho hàng sao?"
"Chắc Trần Huơng đã làm gì anh ta rồi, nên giờ muốn chia tay với cô ta."
"Tôi cũng nghĩ vậy, Trần Huơng xui rồi đây."
"Nói gì vậy hả?" Vuơng Chiêu Đệ hừ lạnh: "Các cô không phải ganh ty cô ấy tìm đuợc đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai nhu anh ta sao? Có bản lĩnh thì các cô cũng tìm cho mình đi chứ."
Những thu ngân khác nghẹn không nói đuợc câu nào, âm thầm trợn mắt trắng, có nguời còn nhỏ giọng mắng: "Sủa gì thế không biết, cô có bản lĩnh thì tìm đi."
***
Hết chuơng 53