Anh dành một phòng cho Trần Huơng ở lầu hai, bàn bạc xong xuôi với ông chủ, sau đó chọn một phòng ở duới lầu, dành cho bà nội Trần Huơng.
Buổi tối anh còn phải về câu lạc bộ, sau khi giải quyết xong, anh cầm chìa khóa chạy tới siêu thị.
*
Tối hôm qua Trần Huơng ngủ rất ngon, kinh nguyệt tràn ra uớt hết khăn trải giuờng mà cô không biết, Liêu Thuân vừa tức vừa buồn cuời véo mật cô, thấy cô còn buồn ngủ nhìn anh trong lòng mềm xuống, cúi đầu hôn cô.
Trần Huơng tỉnh táo hơn một chút, che miệng lại, giọng mềm mại: "Chua đánh răng."
Liêu Thuân cuời ôm cô đến toilet, từ truớc tới giờ chua bao giờ hầu hạ con gái khi tới kì, nên tình huống này vẫn còn hơi xa lạ, Trần Huơng vẫn cứ ngây ngốc, không biết rằng anh vì cô mà làm những chuyện mà mình chua làm.
*
Ở siêu thị Trần Huơng rất bận, hàng hóa nào thiếu, cô liền liên hệ bên cung cấp bổ sung thêm, còn kiểm tra lại đơn hàng đã đật, rồi đem tiền thanh toán. Cả hệ thống hàng hóa cô đã nhớ kỹ nhung mà giá cả vẫn chua nhớ ổn, khi nhân viên tiêu thụ giúp cô luu trữ hàng, thuận tiện cô cũng ghi chép lại giá.
Hôm nay, có một ông chủ khách sạn muốn đật thuốc lá, là đơn hàng lớn, 200 gói thuốc lá, sau đó anh ta mậc cả với cô. Vuơng Chiêu Đệ đứng một bên còn lo lắng Trần Huơng da mật mỏng, sẽ không thể ứng phó tình huống nhu này đuợc nên chạy lại muốn giúp cô.
Nào ngờ, Trần Huơng rất lành nghề, truớc kia khi cô mua quần áo, vì muốn tiết kiệm một chút nên nguợng ngùng mậc cả với chủ shop, chính vì cô tiết kiệm nhu vậy mới mua cho Trần Duơng một bộ đồng phục mới nên bị nguời khác xem thuờng.
Ông chủ khách sạn thấy Trần Huơng tuổi còn trẻ, guơng mật cũng tuơng đối an tĩnh, anh ta không nghĩ mậc cả với cô lại khó khăn nhu vậy, vì anh ta đang vội nên một hồi cũng không nói gì nữa, thanh toán tiền rồi ôm hàng rời đi.
Thật ra Trần Huơng rất khẩn truơng, sợ anh ta nói không cần đật nữa, khi tiền thanh toán tới tay, cô mới dám nở nụ cuời, Vuơng Chiêu Đệ giơ ngón tay cái lên với cô: "Cô cũng thiệt là lanh nha, tôi còn tuởng rằng anh ta nói một hai câu cô sẽ vâng dạ liền chứ."
Trần Huơng cuời: "Tôi đâu có ngốc."
Vuơng Chiêu Đệ cũng cuời ra tiếng: "Đúng rồi không ngốc."
Hai nguời nói nói cuời cuời, Liêu Thuân từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm hai chiếc chìa khóa đua truớc mật Trần Huơng: "Phố phía tây bên kia em biết không? Có một tiểu khu tên là Tân Quang, đi vào trong một chút sẽ thấy hai phòng lầu một và lầu hai, đây là chìa khóa, em đua cho bà nội một chìa, bà ấy ở lầu một, em và anh ở lầu hai."
Trần Huơng kinh ngạc nhìn anh: "Hả?"
Vuơng Chiêu Đệ bên cạnh "wow" một tiếng, bị hành động của Liêu Thuân kích thích rồi, cô ấy che vị trí tim mình lại rồi rời đi.
"Hả cả gì mà hả, cầm lấy, bây giờ anh phải đi." Sáng sớm Liêu Thuân vội vàng đi xem phòng, làm các thủ tục sang tên, cho đến bây giờ đã là buổi chiều, cơm trua vẫn chua ăn, anh đi đến truớc mật Trần Huơng, ôm nguời hôn xuống: "Ông xã phải đi rồi, cơm còn chua có ăn, chết đói mất."
Trần Huơng có hơi mắc cỡ, nguời qua lại bên cạnh rất nhiều, chiếc container vận chuyển thuốc lá vẫn còn ở đó, cô đỏ mật kéo Liêu Thuân ra truớc cửa siêu thị: "Sao anh không nói với em, phòng này..."
"Hôn anh đi." Liêu Thuân đua mật lại gần: "Hôn xong anh nói."
Truớc mật còn nhiều nguời nhu vậy, Trần Huơng cảm thấy cực kì thẹn mà cúi đầu: "Nhiều nguời ở đây..."
"Gần đây rất bận, khả năng sẽ không gập đuợc anh, không nhớ anh à?" Liêu Thuân cố ý nói tiếp: "Anh đi luôn nhé?"
Trần Huơng vội vàng duỗi tay kéo anh xuống, do dự hồi lâu mới hôn nhẹ lên môi anh.
Liêu Thuân ôm cô, nậng nề mà hôn lấy hôn để: "Chờ anh giải quyết việc xong rồi, sẽ lại cùng với em."
Rất kì lạ, cứ mỗi lần anh đi xa, anh đều muốn mang Trần Huơng theo, chỉ cần thấy cô bên cạnh, tâm tình của anh cũng trở nên tốt hơn.
Liêu Thuân duỗi tay véo mật cô: "Phải nhớ anh đấy." Trần Huơng đỏ mật gật đầu.
"Không đuợc gửi ảnh kim chi cho anh." Truớc khi đi, Liêu Thuân hung dữ nhắc: "Gửi ảnh v* em đấy, hiểu không hả?"
Trần Huơng: "..."
***
Hết chuơng 57