Diễn biến đúng như anh dự đoán, nhưng tốc độ phát triển thì hoàn toàn vượt ngoài dự tính... Anh còn chưa tung "chiêu sát thủ" mà.
"Bố mẹ anh ta không đồng ý? Hay là chê em không tốt?" Quý Từ hỏi với vẻ bình thản, nhưng trong lòng đã cân nhắc xem có cần tăng thêm sức nặng cho "chiêu sát thủ" không.
Trình Âm vội lắc đầu, cô chỉ không thể vượt qua rào cản trong lòng mình, đừng để Trần Gia Kỳ bị mang tiếng xấu oan uổng.
Sau này anh ấy còn phải sống dưới quyền của sếp Quý, không thể vì một phút tốt bụng giúp đỡ cô mà bị đưa vào danh sách đen của sếp.
Trình Âm giải thích: "Là vấn đề của tôi. Tôi cảm thấy, chúng tôi vẫn có chút không hợp."
Không giải thích thì thôi, giải thích xong, Quý Từ trực tiếp bùng nổ: "Con cũng sinh rồi, giờ mới thấy không hợp?"
A... suýt quên mất chuyện này. Hai ngày trước cô bịa chuyện, đổ cho Trần Gia Kỳ cái tội danh vô trách nhiệm, giờ hay rồi, không kết hôn nữa thì anh ấy thành kẻ bội bạc.
"Con không phải của anh ấy, là tôi trước đây trong một lần... tình một đêm không cẩn thận mà có." Để minh oan cho người vô tội, cô thậm chí nói ra cả sự thật.
Quý Từ chẳng muốn nghe, đã mặc định rằng cô bị mê muội, đang mù quáng bảo vệ một gã đàn ông không ra gì.
"Giờ em nghĩ thế nào?" Anh đổi hướng, bắt đầu thẩm vấn Trình Âm.
Nghĩ thế nào? Cô chỉ muốn tìm một người để nhanh chóng kết hôn, rồi ly hôn. Nhưng người đó không thể là Trần Gia Kỳ.
Không thể có bất kỳ yếu tố tình cảm nào dính dáng, kể cả tình cảm cha con, cô không chịu nổi. Quan hệ "tiền trao cháo múc" mới là loại lành mạnh nhất trên đời.
"Trước đây chẳng phải em nói, anh ta là lựa chọn tốt nhất hiện tại của em sao?" Anh nhớ rõ từng lời cô đã nói bừa, "Cần anh ra mặt nói chuyện với bố mẹ anh ta không?"
Trình Âm giật bắn mình: "Anh tuyệt đối đừng làm thế!"
Nếu sếp Quý đích thân ra mặt, cô sẽ lập tức nổi tiếng khắp Liễu Thế.
Quý Từ thản nhiên: "Không sao. Nếu em muốn cưới, anh sẽ để em cưới thành công. Không muốn cưới, anh ta tuyệt đối không thể cưới được."
Đúng là kiểu tuyên bố bá đạo... Trình Âm ôm trán.
"Tôi không cưới nữa. Thật đó."
Câu trả lời này dứt khoát, không chút do dự, cũng làm Quý Từ hơi bất ngờ.
Anh vốn tưởng rằng Trình Âm dây dưa với Trần Gia Kỳ lâu như vậy chắc chắn là do còn lưu luyến tình cảm, không muốn dứt, vì thế mà không thể dứt.
Nhưng nhìn vẻ mặt bình thản của cô, hoàn toàn không lộ chút vui buồn nào, như thể đang nói về một vụ làm ăn không thành, nhưng cũng chẳng mấy tiếc nuối.
Điều này lại khiến anh cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Quý Từ vốn luôn giỏi che giấu cảm xúc, nhưng lúc này vẻ xuân phong đắc ý đã hiện rõ trên mặt: "Tốt, vậy thì chúng ta không cưới nữa."
Khi nói câu này, hàng mi anh rủ xuống, giọng trầm thấp, ánh mắt còn mang chút dịu dàng khó phân định, như ẩn chứa ý tứ và cảm xúc mãnh liệt.
Trình Âm ngừng thở.
Chuyện gì vậy, não cô lại hỏng rồi sao, tại sao cô cảm giác giây tiếp theo anh sẽ cúi đầu hôn mình...
Cô lùi lại một bước, quay mặt đi, cố gắng chuyển đề tài: "Đúng rồi, hôm nay lớp trượt băng của Lộc Tuyết thế nào?"
"Rất tốt."
"Có tiếp tục học không?"
"Hai người tự bàn bạc với nhau," Quý Từ quay đầu nhìn Lộc Tuyết, ánh mắt mang theo ý cười, "Nhưng anh lo rằng nếu chúng ta không học tiếp, giáo viên sẽ tức giận. Cô ấy nói Lộc Tuyết là một tài năng hiếm có."
"Nhưng con bé đã sáu tuổi rồi."
"Đúng là hơi muộn, nên mỗi tuần sắp xếp ba buổi học, để kịp tiến độ phát triển."
Mỗi tuần ba buổi học trực tiếp, xét về thực tế, hoàn toàn không thể thực hiện được.
Quý Từ không nuôi con nên mới nói chuyện nhẹ nhàng như vậy. Một gia đình bình thường, nếu cả hai vợ chồng đều đi làm, thì nhà còn phải có ông bà hỗ trợ, hoặc thuê người giúp việc toàn thời gian, mới có thể sắp xếp lớp ngoại khóa như thế.
Như Trình Âm, một bà mẹ đơn thân không đủ khả năng thuê người giúp việc, nếu ngày thường có trường nội trú để gửi đã là may mắn lắm rồi.
"Tôi không có tiền, cũng không có thời gian đưa đón." Cô nói.
"Anh đã thanh toán xong tiền khóa học rồi, cái này không hoàn lại được."
"Sao lại không? Tất cả hợp đồng giáo dục đều có điều khoản hoàn tiền. Nếu không trả, anh gọi 12315 mà khiếu nại."
Quý Từ không nói nên lời. Cô em gái lúc nhỏ quá đỗi ngây thơ, lớn lên lại quá khó lừa.
Anh thở dài: "Không cần lo việc đưa đón, anh có tài xế. Hoặc là, mua một căn nhà gần sân tập, tiện thể cũng gần trường học."
Trình Âm cũng thở dài, anh có biết mình đang nói gì không.
Vẫn nghĩ đây là lúc nhỏ sao? Khi cô muốn ăn một món vặt, mua một chiếc kẹp tóc, Quý Tam nói mua là mua.
Lúc Quý Từ làm anh trai, quả thật anh là người anh trai tốt nhất trên đời. Mặc dù bản thân chỉ là một sinh viên nghèo, nhưng chỉ cần trong túi có mười đồng, anh cũng không ngần ngại tiêu hết chín đồng cho em gái.
Có lẽ thói quen này kéo dài đến giờ, nhưng mọi chuyện đã khác xưa, thời thế đổi thay, cô không thể thản nhiên nhận được nhiều ân huệ như vậy từ anh.
Chưa kể người ngoài sẽ bàn ra tán vào, cô đã quen với việc bị thiên hạ đàm tiếu.
Nhưng cô Mạnh biết thì sẽ nghĩ thế nào?
Nếu vì cô mà ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình của Quý Tam, thì cô thật sự là tội nhân lớn.
"Anh đã giúp tôi rất nhiều rồi. Nhiều hơn nữa, tôi không muốn nhận, vì sẽ khiến tôi không thoải mái."
Lời này nói ra vừa thẳng thắn vừa sâu sắc, mở lòng chia sẻ cảm xúc. Với khả năng của Quý Từ, anh cũng chẳng thể tiếp tục câu chuyện.
"Em vẫn đang trách anh." Cuối cùng, anh chỉ có thể đoán như vậy.
"Tôi thật sự không có. Tam ca, tôi xin anh, giữ lại chút thể diện cho tôi. Trước đây khi anh ở nhờ nhà tôi, những thứ tôi tặng anh, anh cũng đều không chịu nhận mà?" Trình Âm dứt khoát nói thẳng.
Cái đó làm sao giống nhau được? Quý Từ nghĩ. Đó là lòng tự trọng thừa thãi của tuổi trẻ... và chút tự tôn vô nghĩa khi đối diện với cô em gái xinh đẹp.
"Em muốn gì?" Anh cũng thẳng thắn: "Cái gì anh cũng đáp ứng được."
Điều em muốn không thể nói, mà nói ra anh cũng không thể cho... Trình Âm im lặng.
"Cái gì cũng được sao?" Cô không vui nói, "Mỗi tuần giúp tôi trông con nửa ngày được không?"
Lộc Tuyết rất thích Quý Từ, điều này không cần nghi ngờ.
Bác sĩ Hùng từng nói rằng, trong quá trình trưởng thành, trẻ em cần có sự tham gia thích hợp của nam giới trưởng thành. Nếu không có cha, có cậu cũng là một lựa chọn tốt.
"Chỉ là đừng làm lỡ hẹn hò của anh." Cô nhỏ giọng bổ sung một câu.
Quý Từ không nghe rõ, tự cười nói: "Được, giúp em trông cả bảy ngày cũng được."
Tối hôm đó, Trần Gia Kỳ ngủ không ngon.
Anh uống vài ly rượu, nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh, khi ngang qua phòng ngủ của bố mẹ, nghe được cuộc trò chuyện đêm khuya của họ.
Họ lẩm bẩm nói về Trình Âm.
Có khen ngợi: Nói rằng cô đẹp, học vấn cao, nhìn cũng đảm đang, nấu ăn lại ngon, chắc là rất để tâm đến con trai họ.
Nhưng nếu thật sự nói đến chuyện cưới hỏi, họ vẫn cảm thấy gia cảnh cô hơi nghèo khó, đơn độc không người nương tựa, không thể giúp ích cho gia đình.
"Là một cô gái đáng thương, nhưng em vẫn thích con gái của cục trưởng Vương hơn. Bảo nó về Thượng Hải xem mắt có được không."
"Muốn quen thì cứ quen đi, còn hơn là đồng tính. Trước đó làm em sợ chết khiếp."
"Cũng lớn tuổi rồi, không có bạn gái thì ra ngoài tìm bậy tìm bạ à?"
"Quen thử nửa năm, không được thì chia tay. Tết về tạo cơ hội để nó gặp cô chủ nhà họ Vương."
"Nếu không chịu gặp thì cắt luôn thẻ tín dụng. Xem nó chịu khổ nổi không."
Trần Gia Kỳ nghe mà tim đập thình thịch.
Thậm chí cả cụm từ "tìm bậy tìm bạ" cũng được dùng. Nếu để bố mẹ anh biết quá khứ của Trình Âm cũng không rõ ràng...
Xem ra trở ngại cho việc cưới xin của hai người lớn hơn nhiều so với anh tưởng.
Sáng hôm sau, khi Trình Âm đang suy nghĩ cách mở lời để bàn bạc với Trần Gia Kỳ, anh lại nhanh hơn cô một bước, chủ động đề nghị hủy hôn.
"Tối qua anh suy nghĩ cả đêm, thấy em nói đúng. Kết hôn không nên vội vã như vậy. Thái độ của bố mẹ anh, tốt nhất là cân nhắc thêm."
Nói đến đây, tai Trần Gia Kỳ đã bắt đầu đỏ lên. Trình Âm mỉm cười, xem ra thái độ bên bố mẹ anh khá gay gắt.
Cô vốn là một cổ phiếu không được đánh giá cao trên "thị trường hôn nhân."
"Được thôi." Cô đồng ý ngay.
Trần Gia Kỳ đã chuẩn bị cả đống lời giải thích để an ủi, không ngờ cô đồng ý nhanh như vậy, ngược lại khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.
"Em có phải giận không?" Anh thăm dò hỏi.
"Không. Vốn dĩ tôi cũng cảm thấy, chuyện này chúng ta đã nghĩ quá hời hợt. Hôm qua gặp bố mẹ anh, tôi lại càng thấy áy náy hơn."
"Họ thật sự thích em, thật đấy. Còn bảo tối nay em đến ăn cơm."
Là muốn cô đến nấu cơm thì có... Trình Âm cạn lời.
Cô còn có một đứa con phải chăm, anh ta e là quên rồi.
"Lộc Tuyết ở nhà một mình." Cô nhàn nhạt nói.
"À đúng, Lộc Tuyết..." Trần Gia Kỳ chợt tỉnh ra. "À phải, chuyện đi học của con bé, em đừng lo. Sáng nay anh liên hệ một bên môi giới, họ sẽ tìm cách giúp bé nhập hộ khẩu."
"Không phải là môi giới nhà đất chứ?"
"Đúng vậy. Cậu Lưu rất đáng tin... Năm ngoái anh nhờ cậu ấy mua nhà..."
"Không đúng luật lắm." Trình Âm lắc đầu.
Mười mấy năm qua, bất động sản phát triển siêu thịnh, nhiều người mua nhà như mua rau. Những căn nhà giá bảy, tám chữ số bị giới hạn mua, phải bốc thăm. Vì thế, "kết hôn giả" để nhập khẩu đã trở thành một chuỗi ngành công nghiệp xám.
"Sẽ có rủi ro pháp lý." Cô không muốn mạo hiểm chuyện này.
"Anh tìm người đáng tin, chắc chắn hợp pháp, em cứ tin anh."
Trần Gia Kỳ tự tin ôm hết mọi trách nhiệm, không chỉ vì cảm thấy áy náy vì hủy hôn mà còn muốn khiến Trình Âm nợ anh một ân tình.
Dù sao quen biết nhiều năm, anh cũng phần nào hiểu tính cô – không sợ nợ tiền, chỉ sợ nợ ân tình.
Anh lo rằng nếu lúc này không kết hôn, sau này Trình Âm ly hôn, hai người họ cũng khó mà đến được với nhau. Thay vào đó, anh muốn nhanh chóng tham gia vào cuộc sống của cô càng nhiều càng tốt.
Anh có cảm giác, Trình Âm ngoài mặt không nói, nhưng thật ra cô khá khao khát một gia đình hạnh phúc hòa thuận.
"Mẹ anh còn nói muốn hẹn em đi mua sắm. Hay tối nay anh đưa Lộc Tuyết đi ăn một bữa lớn, em đi với mẹ anh đến SKP?" Trần Gia Kỳ nhân cơ hội đề xuất.
SKP – khu mua sắm nổi tiếng đốt tiền?
Lần duy nhất cô tiêu tiền ở tòa nhà đó là mua cơm cà ri gà chiên ở tầng hầm – cũng không nỡ mua hai phần, cô và Lộc Tuyết cùng chia sẻ một suất cơm đơn giá 39 tệ.
"Cuối tuần tôi có kế hoạch khác rồi." Trình Âm từ chối thẳng thừng.
Không phải lấy cớ. Vì gần đến hội nghị cuối năm, sư huynh bận đến tối tăm mặt mũi, cuối tuần cô phải đi hỗ trợ Hi Hòa chuẩn bị triển lãm.
Nghĩ đến đây, việc giao con cho Quý Từ lại khiến cô cảm thấy thoải mái, dù sao cô nhận một phần lương nhưng làm hai phần việc, cũng coi như lao động hợp pháp mà thôi.
Trần Gia Kỳ không hiểu rõ, tưởng Trình Âm thật sự giận, không tránh khỏi lo lắng.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định thay đổi chiến lược, bắt đầu từ các nút thắt quan trọng để tìm kiếm cơ hội mới.
Vì vậy, ngay khi tan làm, anh liền lập tức xuống lầu, chờ ở điểm dừng xe buýt của trường mẫu giáo.
"Đây là gì vậy?" Trình Lộc Tuyết nhận chiếc hộp mà Trần Gia Kỳ đưa, qua lớp giấy bóng nhìn vào bên trong.
"Búp bê Barbie phiên bản sưu tầm, bản giới hạn, chắc chắn sẽ khiến các bạn trong lớp phải ghen tị." Trần Gia Kỳ khoe.
Nghe xong, Lộc Tuyết lập tức trả lại chiếc hộp: "Đắt quá, mẹ cháu không cho nhận."
Trần Gia Kỳ sượng sùng. Anh quên mất bất cứ thứ gì có giá hơn 20 tệ, Trình Âm đều không cho Lộc Tuyết nhận.
"Không đắt đâu, người ta không cần nữa, định vứt đi nên chú mới lấy về." Anh lại nhét chiếc hộp vào tay Lộc Tuyết.
"Ồ." Lộc Tuyết bỏ chiếc hộp vào cặp, thản nhiên gật đầu.
"Không mở ra xem sao? Mấy cô bé không phải đều thích Barbie à?"
"Không phải là không thích," Lộc Tuyết rất lễ phép trả lời, "Chỉ là tỉ lệ cơ thể của nó hơi không cân đối."
Nói xong, cô bé lại nhìn Trần Gia Kỳ, đôi mắt to tròn như hai trái nho đen nhìn chằm chằm không chớp.
"Sao vậy?" Trần Gia Kỳ khó hiểu.
Cô bé này của Trình Âm, vừa xinh đẹp vừa thông minh, nhưng trong đầu toàn những ý tưởng kỳ quặc, không biết giấu cái hố đen nào trong đó.
Cô bé thích những thứ lúc nào cũng khiến người ta giật mình: giải phẫu cơ bắp, bộ xương người, các cơ quan ngâm trong formaldehyde...
Trần Gia Kỳ biết nghĩ vậy là không đúng, nhưng anh không khỏi tò mò, bố ruột không rõ mặt mũi của Lộc Tuyết hẳn phải là một người kỳ lạ.
"Chú Trần, cuối tuần này chú có rảnh không?" "Cô bé hố đen" dường như lại nảy ra một ý tưởng gì đó.
Đừng nói lại muốn đến viện giải phẫu người nữa nhé... Trần Gia Kỳ hơi hoảng.
"Tất nhiên là có. Cháu muốn đi đâu chơi nào?" Anh cười hỏi.
"Chú có thể đi cùng cháu tham gia cái này không?" Lộc Tuyết rút ra từ cặp một tờ thông báo.
Tờ thông báo đầy màu sắc, nhàu nhĩ, tiêu đề ghi rõ: "Ngày hội thể thao cha mẹ và con trẻ của trường mẫu giáo Liễu Thế."
Tờ thông báo đã được phát ba ngày, cũng là ba ngày Lộc Tuyết nhức đầu.
Nếu để Trình Âm dẫn cô bé đi tham gia ngày hội thể thao thì không vấn đề gì. Vấn đề là cô bé lại một lần nữa bị bạn cùng lớp cười nhạo rằng mình không có bố.
Trẻ con chưa được giáo dục xã hội đầy đủ, mỗi cái miệng nhỏ đều như ngâm trong thuốc độc.
Lộc Tuyết bị châm chọc một trận đến mức lý trí sụp đổ, ngay tại chỗ mạnh miệng tuyên bố rằng mình cũng có bố.
Ban đầu, suy nghĩ của Lộc Tuyết rất rõ ràng. Tuy hiện tại cô bé không có bố, nhưng bây giờ đã có cậu.
Là đàn ông, cao ráo, vai rộng, rất phù hợp để tham gia các hoạt động thể thao. Quan trọng nhất – người đàn ông này đối với cô bé luôn chiều chuộng mọi yêu cầu, khác gì bố chứ?
Giả làm bố thì sao nào? Cậu thậm chí còn chơi với cô bé những trò như đuổi chuột, vậy để cô bé cưỡi trên vai ném bóng rổ thì có gì khó khăn?
Cô bé nghĩ rất đơn giản, nhưng không ngờ khi về nói với Trình Âm, cô lại nhận được một lời cảnh cáo nghiêm khắc kéo dài mười phút: "Quý Từ không phải cậu của con, càng không phải bố con. Con thậm chí không được nói với bạn học rằng con quen biết chú Quý."
"Vì chú Quý là nhân vật quan trọng, nếu để người khác biết chúng ta quen chú ấy, sẽ gây phiền phức lớn cho chú."
Trình Âm thấy Lộc Tuyết buồn, cố gắng giải thích.
Lộc Tuyết hoàn toàn không hiểu.
Sao cả việc quen biết cũng không được? Chẳng lẽ cô bé là một đứa trẻ xui xẻo hay sao?
Nhưng cô bé cũng giống Trình Âm, rất sợ gây phiền phức cho người khác, khiến họ ghét mình.
Cậu khó khăn lắm mới có được, cô bé không muốn mạo hiểm.
Vì vậy, cô bé mới nảy ra ý định nhờ Trần Gia Kỳ.
Trần Gia Kỳ dĩ nhiên đồng ý ngay, anh đang đau đầu tìm cách tiếp cận mẹ con Trình Âm một cách tự nhiên, thì cơ hội đến ngay trước mắt.
Anh cẩn thận đọc lại nội dung trên thông báo ngày hội thể thao: "Lần đầu tiên, quy mô lớn, trọng thể..." Có vẻ như công đoàn coi đây là hoạt động trọng điểm trong năm.
Nói cách khác, đây còn là cơ hội để "chính thức công bố" trước toàn thể đồng nghiệp và lãnh đạo, hoàn hảo.
"Cô giáo nói, lần này còn mời đài truyền hình, trước khi thi phải luyện tập. Chú có thời gian không?" Lộc Tuyết hỏi.
"Có chứ, lúc nào chú cũng sẵn sàng. Nhưng chú nghĩ tạm thời đừng nói với mẹ cháu, để đến lúc đó tạo bất ngờ cho cô ấy." Trần Gia Kỳ đề nghị.
Lộc Tuyết hỏi một câu quan trọng: "Chú... là nhân vật lớn trong công ty phải không?"
"Chú..." Anh quan sát biểu cảm của cô bé. "Cháu muốn chú là nhân vật lớn à?"
Lộc Tuyết lắc đầu.
"Haha, tất nhiên là không. Chú chỉ là một nhân viên bình thường thôi."
"Vậy thì được." Lộc Tuyết hài lòng gật đầu, chấp nhận đề nghị của anh.