• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành động của Quý Từ khiến Trình Âm hiểu rõ ý định của anh. Anh không chịu nổi khi thấy cô bị những kẻ nhàm chán đơm đặt, liền cố ý hạ mình để nâng cô lên thật cao.

Thế nhưng, trong câu chuyện này tồn tại một lỗ hổng lớn: Không lâu trước đây, anh vừa mới công khai bày tỏ tình yêu sâu sắc với vợ mình trong buổi phát trực tiếp.

Hết "một đời người" lại thêm "một đời người", Sếp Quý không ngại mình trông giống kẻ si tình. Nhưng Trình Âm lại khác, cô có thể làm nũng với Quý Từ, nhưng không muốn anh trở thành đề tài bàn tán của mọi người. Nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng là người rất biết che chở cho anh.

"Đừng trêu mọi người nữa." Cô nhẹ nhàng dùng khuỷu tay đẩy anh một cái.

Quý Từ dừng lại, ánh mắt anh ánh lên chút bất ngờ khi nhìn cô. Đây là lần đầu tiên cô có hành động thân mật như vậy với anh trước mặt mọi người.

Nhưng câu nói tiếp theo của cô như ném một tảng đá xuống mặt nước tĩnh lặng, gây nên sóng lớn khắp căn phòng. Mặc dù Trình Âm nói rất bình thản: "Để tôi giới thiệu, đây là chồng tôi. Chúng tôi là vợ chồng."

Dù cô có nói "chúng tôi là hai con Pokémon", chắc cũng không gây chấn động đến thế.

Người trưởng phòng già ngạc nhiên xác nhận đi xác nhận lại: Hai vợ chồng thật à? Đã đăng ký kết hôn chưa? Tiểu Trình, sao giỏi giấu vậy?

"Không chỉ đăng ký kết hôn," Quý Từ cười khoe mẽ, "Đến mức con cũng sắp biết chạy đi mua nước tương rồi."

Dù không rõ tại sao bỗng dưng được "thưởng" món quà bất ngờ này, Quý Từ cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội mà không tạ ơn "ân điển của trời".

Nói xong, anh còn cố tình liếc nhìn Lưu Nhã Hằng một cái. Thấy nụ cười nhạt của đối phương pha chút buồn bã, trong lòng anh trào lên cảm giác sảng khoái: Đúng rồi, chính là cảm giác bà hoàng chính thất "thắng thế"!

Suốt bữa ăn, Trình Âm được đối xử chẳng khác gì một nữ vương.

Nếu cô thích, thậm chí không cần động tay cầm đũa, đã có người bóc vỏ, lọc xương, gắp những món ngon nhất bỏ vào bát cô.

Có người không chịu nổi "mùi vị chua ngọt" của màn phát cẩu lương này, liền hỏi đùa: "Sếp Quý, anh có phải người Tứ Xuyên không?"

"Sao đoán ra vậy? Tôi đâu có giọng địa phương mà."

Người kia cười lớn: "Đặc sản Tứ Xuyên nổi tiếng khắp cả nước mà, nào là quýt mềm, nào là "tai mềm" (chỉ người sợ vợ)."

"Không còn cách nào khác," Quý Từ lắc đầu, "Người này nhà tôi từ nhỏ đã được nuông chiều lớn lên, hung dữ lắm."

Trình Âm kinh ngạc.

Hồi nhỏ ai mới là người hung dữ? Đúng là lật ngược trắng đen!

Sau bữa ăn, mọi người tiếp tục các hoạt động vui chơi: xem phim ngoài trời, nướng đồ ăn, hoặc tụ tập chơi bài.

Trình Âm không tham gia bất kỳ hoạt động nào. Không phải vì cô không hòa đồng, mà là vì một con sói hoang nào đó không cho cô cơ hội, trực tiếp "tha" cô về lều của mình.

Chiếc lều do Quý Từ tự dựng, nằm ở góc khuất của khu cắm trại. Với tay nghề chuyên nghiệp, bên trong lều rất rộng rãi, thoải mái, còn có cả bàn ghế và giường hơi.

Vào mùa thu, đêm ở vùng núi lạnh hơn dự đoán. Quý Từ dùng đệm mềm và chăn ấm bao quanh Trình Âm, đảm bảo cô ngồi đủ thoải mái, rồi ngồi khoanh chân trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô.

Trên bàn, hai cây nến thơm cháy sáng, trở thành nguồn sáng duy nhất trong lều. Vì vậy, Trình Âm chỉ có thể thấy khuôn mặt anh, còn lại là màn đêm vô tận, như thể họ đang ngồi giữa chốn hoang vu.

"Sao lại nhìn em như thế?" Cô giả vờ thản nhiên quay mặt đi, nghịch ngợm ngọn nến trên bàn.

Thật ra, ánh mắt nồng nàn của anh khiến cô khó lòng chịu nổi.

"Lâu rồi không gặp, rất nhớ em."

Quý Từ cầm tay cô, nhẹ nhàng xoa bóp đầu ngón tay cô. Động tác này không mang theo chút ám muội nào, nhưng lại khiến tai cô nóng bừng.

Phải, đã rất lâu không gặp.

Có lẽ đây là lần đầu tiên sau khi anh tỉnh lại, họ thật sự đối mặt nhau mà không chút che giấu.

"Đã làm em lo lắng, xin lỗi em." Anh nói.

Trình Âm dùng ánh mắt vẽ lại từng đường nét trên khuôn mặt anh. Hai từ "lo lắng" sao đủ để diễn tả? Đó là nỗi sợ hãi khiến cô vô số lần giật mình tỉnh giấc giữa đêm.

Cô không thể nào mất anh được. Tình yêu không thể ngừng lại, dù đôi khi nó đau đớn đến mức còn hơn cả cái chết.

"Em có một vài câu hỏi muốn hỏi." Cô nói.

"Cần anh quỳ xuống trả lời không?" Anh cười.

Trình Âm không nhịn được liếc anh một cái. Từ khi biết mình "được ân xá", Quý Từ rõ ràng càng ngày càng trở nên phiền phức.

Có thể nhận được ánh mắt "trừng yêu" của vợ, Quý Từ cũng cảm thấy là một ân huệ. Anh tranh thủ hôn trộm một cái, rồi bế cô từ ghế lên, cùng nằm xuống giường hơi.

"Thế này, ôm nhau trả lời có được không?"

Cũng được.

Trình Âm nhìn qua cửa sổ nhỏ của lều, nơi ánh lửa trại nhảy múa xa xa.

Tim người đàn ông đập mạnh sau lưng cô, mang đến cảm giác an toàn mà cô luôn cần.

"Anh phát hiện Liễu Thế có vấn đề từ khi nào?"

"Sau khi cô giáo qua đời không lâu, anh tìm thấy nhật ký thử nghiệm thuốc của bà. Không một nhà khoa học nào lại từ bỏ cuộc sống trong giai đoạn quan trọng của thí nghiệm. Đó là một phán đoán cơ bản. Nhưng đó chưa phải lý do quan trọng nhất..."

Quý Từ ôm Trình Âm từ phía sau, khẽ hôn lên đỉnh đầu cô. "Anh không bao giờ tin rằng bà sẽ nỡ lòng bỏ rơi em, lại còn để lại bức thư trách móc em như thế."

"Bức thư là Giang Minh Nguyệt giả mạo, tại sao bà ấy phải làm vậy?"

"Sau này bà ta thú nhận rằng, do Lâm Phi Phi về nhà kể lại đã gửi ảnh em bị bắt nạt cho giáo sư Trình, khiến bà ấy gặp tai nạn khi đang lái xe. Lâm Phi Phi rất hoảng sợ. Vì tình thương của một người mẹ, Giang Minh Nguyệt đã làm giả bức thư tuyệt mệnh ấy."

"Vậy thì thực tế là gì?"

"Triệu Trường Thủy đã động tay động chân vào chiếc xe của giáo sư. Có lẽ đúng lúc ấy bà ấy gặp phải ảo giác, không kiểm soát được tay lái và lao khỏi cầu vượt."

"Vậy nên... tất cả vẫn là tại em..."

"Đừng nói vậy."

Quý Từ xoay người cô lại, hôn lên trán cô. "Tri Tri, anh và bà ấy sẵn sàng tham gia thử nghiệm thuốc không chỉ vì em, mà còn vì rất nhiều người khác giống em. Người ta nói đây là lòng yêu thương vĩ đại, nhưng em phải biết rằng, anh và bà ấy yêu thế giới này, yêu con người trong thế giới này, chỉ vì có một người đặc biệt, vô cùng đáng yêu khiến anh và bà ấy nguyện lòng hi sinh tất cả vì cô ấy."

"Những hậu quả này là do những kẻ xấu gây ra. Người yêu thương không có lỗi, người được yêu thương lại càng không."

"Nhưng... em có xứng đáng để anh và mọi người làm vì em nhiều như vậy không?"

Trình Âm hiếm khi bối rối đến thế, cô cúi đầu, co rụt cổ lại, giọng nói nghẹn ngào.

Quý Từ nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt cô.

"Số phận đối xử với em thật không công bằng, nhưng em chưa từng than phiền một lời. Em biết điều đó tuyệt vời thế nào không?"

"Tuyệt vời gì chứ, ai mà không cố gắng sống tiếp như vậy."

"Anh thì không làm được. Nếu không có em, anh có lẽ đã không còn. Tri Tri là nữ thần, là ánh sáng, là mặt trời của anh."

"Anh nói quá rồi."

"Thật đấy, đừng bỏ rơi anh, anh chỉ còn em thôi."

Quý Từ cố gắng rúc vào lòng Trình Âm, nhưng thân hình anh không cho phép làm nũng, chỉ có thể cúi người, dụi mặt vào ngực cô.

...Tư thế này, có vẻ hơi sai sai.

Trình Âm nghiêng người tránh đi, cố gắng đẩy anh ra, nhưng trong khoảnh khắc đã khơi dậy bản năng săn mồi của sói hoang.

Trong mơ quá nhiều lần, ngoài đời thực cũng không ít lần, không cần suy nghĩ Quý Từ đã đưa tay giữ cô lại, hoàn toàn áp chế cô từ đầu đến chân, hàm răng tự nhiên cắn lấy dái tai cô.

Trình Âm không dám động đậy, nhìn chằm chằm bóng hai người trên vách lều, bình tĩnh nhắc nhở: "Bên ngoài nhiều người."

"Ừ." Anh trả lời bằng giọng khàn khàn, răng hơi nới lỏng, chỉ để đầu lưỡi dễ dàng lướt qua vành tai cô.

Trình Âm suýt không kìm được tiếng rên, giọng run run: "Ngoài kia có thể nhìn thấy..."

"Không nhìn thấy đâu." Lều không xuyên sáng, nhưng Quý Từ không rảnh để giải thích, vì anh đã chờ đợi quá lâu, chẳng thể kiềm chế được nữa.

Trình Âm luôn nghĩ mình có thể chống lại một lúc, nhưng thực tế chưa bao giờ cô là đối thủ của Quý Từ.

Anh giết một con cừu bằng tay không cũng không mất quá nhiều thời gian. Huống hồ đối phó với cô, chỉ vài động tác đã gạt bỏ hết mọi ràng buộc của văn minh – cả quần áo hay sự ngại ngùng đều trở nên thừa thãi.

Trình Âm đỏ mặt đến phát khóc, bên ngoài hình như bộ phim vừa kết thúc, tiếng người ồn ào hơn lúc trước.

Nhưng với Quý Từ, những điều đó lại là sự kích thích ngọt ngào. Lều trại, ánh lửa và tiếng gió rít qua rừng cây, khiến anh cảm thấy như được trở lại nơi hoang dã.

Anh thực sự muốn ngắm nhìn Tri Tri của anh, nhưng đành chiều theo ý cô, thổi tắt ngọn nến.

Dẫu vậy, cô vẫn không cho phép anh tự do, thậm chí còn ra lệnh anh phải bất động, không được phát ra bất kỳ tiếng động nào.

... Tri Tri từ nhỏ đã quen hành hạ người khác.

Quý Từ dù cưỡi ngựa hay làm việc, đều quen với cách mạnh mẽ quyết đoán. Đây là lần đầu tiên bị ép bất động trên giường.

Nhưng cũng có chút thú vị riêng.

Dần dần, điều này trở thành một trận chiến ý chí. Anh cố tình nhẹ nhàng trêu chọc cô, từng chút một phá vỡ tinh thần cô, đánh sập phòng tuyến cô dựng lên.

Cuối cùng, cô đành vứt bỏ lý trí, chủ động cầu xin hết lần này đến lần khác, giúp Quý Từ đạt được một thành tựu mới – khiến cô gọi anh là "anh trai tốt" nhiều lần.

Đến tận đêm khuya, cả khu trại đã chìm vào giấc ngủ, góc lều nhỏ này mới ngừng bão táp mưa sa.

Trình Âm thỏa mãn cả thể xác lẫn tâm hồn, nhưng lại không tài nào ngủ được.

Quý Từ luồn tay vào tóc cô, xoa bóp gáy cô: "Sao vậy?"

"Vụ án... bao giờ ra tòa?"

"Còn trong quá trình điều tra, cần thu thập thêm chứng cứ, tìm kiếm nhân chứng, chắc phải nửa năm nữa."

"Lâm Kiến Văn... có liên quan không?"

Trình Âm do dự rất lâu, cuối cùng mới hỏi.

Trong tất cả những bí ẩn, điều duy nhất khiến cô nặng lòng là: cha cô, liệu có thực sự vô nhân tính?

Quý Từ nhíu mày, cân nhắc đến tâm trạng của Trình Âm, anh cố gắng kể một cách khách quan: "Ngọn lửa là do ông ta châm, nhưng trước đó đã xác nhận giáo sư Trình không ở trong phòng thí nghiệm, coi như ông ta không phải hoàn toàn mất nhân tính."

Trình Âm thở phào nhẹ nhõm. May quá, cô không phải là con của một kẻ quái vật.

"Nhưng ông ta không biết em hôm đó đã chạy đi tìm anh... suýt nữa thì hại chết em. Vẫn nên để ông ta ở trong tù thì hơn." Quý Từ lạnh lùng nói.

"Sẽ bị xử bao nhiêu năm?"

"Chưa rõ, hy vọng lâu một chút, tốt cho ông ta. Bên ngoài còn nhiều chủ nợ đang đợi ông ta trả tiền."

Nói đến đây, Quý Từ dừng lại một lát: "Tri Tri có định giúp ông ta trả nợ không?"

Trình Âm lắc đầu: "Nếu Giang Minh Nguyệt nghèo đến mức không sống nổi, em có thể hỗ trợ một ít."

Cô vẫn nhớ số tiền 8.000 tệ Giang Minh Nguyệt từng đưa cho cô.

"Ừm, chỉ cần bà ấy rời xa người đàn ông đó, có lẽ cũng không đến nỗi quá tệ."

"Còn Liễu Á Bân thì sao?" Trình Âm hỏi câu cuối cùng.

"Hơn chục vụ án mạng, dù Triệu Trường Thủy đã chết vẫn còn nhân chứng khác. Yên tâm, không sống được đâu."

Tất cả những thắc mắc đã được giải đáp, Trình Âm đột nhiên cảm thấy đôi mắt nặng trĩu, cơn buồn ngủ ập đến như sóng lớn.

Cô như chìm vào làn nước sâu, mọi âm thanh xung quanh dần biến mất.

Chỉ còn người đàn ông sau lưng cô và nhịp tim kiên định của anh, luôn đồng hành cùng cô.

"Vất vả rồi, anh trai." Trong cơn ngái ngủ, cô thì thầm.

"Anh yêu em, Tri Tri." Anh ôm cô cả người lẫn chăn.

"Hình như anh không còn nóng như trước nữa." Trình Âm nói, như vừa nhận ra.

"Ừ, giờ anh rất sợ lạnh, phải ôm Tri Tri để sưởi ấm. Mau vứt cái chăn rách nát đó đi."

"Không vứt, lần sau anh còn dám lừa em, em sẽ phạt anh ngủ một mình với cái chăn rách."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK