• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rồi cứ thế hai đứa trẻ trốn trong bụi rậm chờ đợi mẫu thân quay lại. Nhưng cuối cùng thứ bọn họ chờ được chỉ là tiếng hét thảm thiết cùng với xác chết đầy máu của mẹ mình...

...........

Kể xong câu chuyện, nước mắt của Kỳ Điệp cũng khẽ rơi xuống. Chuyện đã qua lâu rồi nhưng khi nhắc lại nàng vẫn không kiềm được nước mắt.

Cả đời này nàng cũng sẽ chẳng thể quên lời nói dịu dàng cuối cùng của mẹ. Và càng không thể quên cảnh tượng mẹ nằm trong vũng máu hấp hối.

- Lúc đó, chúng ta vừa nghe thấy tiếng hét liền sợ hãi co rúm người. Đến khi ra ngoài thì mẹ đã...

- Ông trời có lẽ cũng thương tình bọn ta khi láng giềng bên cạnh tới tìm cha mẹ thì phát hiện mọi chuyện. Lúc đó, họ đã giúp chúng ta thưa kiện với quan phủ nhưng...

Nói đến đây, nàng khẽ siết chặt tay. Ánh mắt lộ rõ sự đau đớn, hối hận.

- Cũng vì vậy...mà họ bị giết sạch...

Nghe đến đây cả y và hắn đều không khỏi rùng mình. Rốt cuộc vì lý do gì mà có thể ra tay tàn độc đến mức đó.

- Sau ngày hôm ấy, hai tỷ đệ ta lang thang khắp nơi. Một bên vì sợ sự truy sát của đám người kia. Một bên lại phải kiếm chỗ ăn chỗ ở. Những ngày tháng đó thật sự là địa ngục...

- Người đàn bà mà hai người nhắc đến, cô nương đã đụng mặt rồi phải không?

Cao Thừa An nhớ đến chi tiết ban nãy nàng kể liền vội hỏi.

- Phải, đúng như công tử nói! Lúc người cưu mang chúng ta bị giết, ta trốn sau tủ áo đã nhìn thấy dung mạo của kẻ kia. Khuôn mặt đó ta có chết cũng không quên được!

- Vậy các người có biết vì sao gia đình lại gặp tai hoạ như vậy hay không?

Triều Thái Phong đột nhiên lên tiếng hỏi. Hắn cũng từng trải qua cảm giác của Kỳ Điệp. Hắn hiểu rõ nó đau đớn cỡ nào.

Nghe hắn hỏi, trái tim Cao Thừa An bỗng nặng trĩu đi. Y xém quên mất, chính phụ hoàng khiến hắn nhà tan cửa nát.

- Trước khi bi kịch xảy đến dường như cha ta đã đoán được trước. Vì thế ông ấy có để lại một bức thư nhét vào cái áo cũ để trong tay nãi. Đến khi chúng ta có được chỗ nương tựa ta liền phát hiện bức thư ấy. Hóa ra....cái chết của họ là vì để giữ bí mật cho một tội ác khác...

Kỳ Điệp nói đến đây liền không ngừng run rẩy. Người đàn bà đó thật sự rất đáng sợ. Cứ như giết người với bà ta chẳng có nghĩa lý gì.

- Năm xưa, cha của ta từng là nhóm khiêng kiệu cho quan quân của triều đình. Vài cái ngày ông về trễ ấy đã xảy ra một chuyện....

Đường Như Ngọc thấy nàng run rẩy liền khẽ nắm lấy tay nàng trấn an.

- Không sao rồi!

Nhận được sự ấm áp, Kỳ Điệp hít sâu một hơi rồi tiếp tục câu chuyện.

- Lúc ấy một vài người trong số những kẻ khiêng kiệu bị người đàn bà đó mua chuộc. Mục đích là để giết hai người ngồi trên kiệu ấy. Và phải làm cho mọi chuyện thật giống với một tai nạn bình thường. Cha của ta không tham gia vào kế hoạch nhưng cũng là một trong số những người khiêng kiệu nên ông ấy cũng gián tiếp hại chết hai người nọ. Lúc ông ấy muốn đi báo quan và kêu người cứu giúp hai nạn nhân kia thì đã bị đám người kia bắt lại còn nói rằng nếu khai ra sẽ không tha cho cả nhà ta. Xui xẻo thay, lúc đó kẻ chủ mưu lại xuất hiện. Kẻ đó sợ cha ta lắm lời liền muốn ra tay diệt trừ hậu hoạn. Nhưng lúc đó quan binh của triều đình đến nên ông mới thoát được một kiếp. Ai mà có ngờ....vì sợ cha ta khiến bọn họ bị bắt đám khiêng kiệu ấy liền nói chỗ ở của bọn ta cho người kia biết....

- Cô có còn nhớ năm xảy ra chuyện là năm nào hay không? Mau trả lời ta!

Triều Thái Phong đột nhiên gằn giọng hỏi. Vẻ mặt hắn lại vô cùng phức tạp.

- Chuyện...chuyện đó xảy ra vào năm Mậu Thình, là lúc mười lăm năm trước....

Đột nhiên thấy sắc mặt hắn chuyển tệ cộng thêm ngữ khí có phần cao hơn liền khiến nàng giật bắn mình.

- Ngươi đang dọa sợ muội ấy!

Đường Như Ngọc cau mày nói. Sau đó liền như một thói quen mà nhích lại che chắn cho nàng.

- Ta không sao...

- Ngươi...có biết tên của kẻ chủ mưu hay không?

Triều Thái Phong nhìn nàng. Ánh mắt tịch mịch đến đáng sợ. Cả Cao Thừa An bên cạnh cũng bị hắn làm cho kinh hãi. Nhưng khi nghe nàng nói ra cái năm xảy ra mọi chuyện sắc mặt y liền tái nhợt.

Năm đó là năm Triều thúc thúc gặp nạn qua đời!

Nhưng....không phải là do phụ hoàng y làm ư? Vậy "người đàn bà" trong câu chuyện của nàng là ai?

Cao Thừa An bắt đầu cảm thấy có chuyện gì đó không đúng. Trong lòng y lúc này bỗng len lỏi sự hoài nghi về bức thư mà Lưỡng Nguyệt đã đưa cho mình. Cũng như hoài nghi về sự thật năm đó và sự thật bản thân được kể.

Phải chăng, còn ẩn khuất nào đó mà y chưa biết? Phải chẳng, từ đầu đến cuối, người gây ra tất cả là một người nào đó, với ý định là giá họa cho phụ hoàng của y? Gây ra hiềm khích giữa hoàng tộc y và gia tộc họ Triều? Liệu có phải là như vậy hay không?

Cao Thừa An cau này suy ngẫm thì bỗng chấn động khi nghe thấy cái tên thốt ra từ miệng của Kỳ Điệp.

- Là Lưỡng Nguyệt...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK