Triều Thái Nam ôn nhu vuốt nhẹ lên mái tóc người thương. Bàn tay còn lại đan xen từng ngón với ái nhân trong lòng.
- Tin chứ! Nếu không có số mệnh thì sao chúng ta có thể gặp được nhau?
A Luân kéo nhẹ khóe môi mỉm cười. Gương mặt khả ái mang nét mềm nhẹ khiến người nhìn ưa thích động lòng.
- Nếu vậy, kiếp sau chúng ta cũng phải tìm lấy nhau nhé!
Đặt một nụ hôn khẽ lên trán A Luân. Triều Thái Nam khẽ cười thấp giọng nói.
- Ân, nhưng lỡ như kiếp sau ngươi không cần ta. Chẳng phải ta sẽ thiệt thòi lắm sao?
- Sao có thể không cần được chứ? Ta còn đang sợ người không muốn tìm ta!
Triều Thái Nam ngữ điệu có phần buông thả. Nhưng tình ý lại nghe ra vô cùng rõ ràng.
- Ân, nhất định sẽ tìm ngươi! Có thể nào A Luân ta cũng sẽ tìm Triều Thái Nam ngươi!
Cứ thế họ ngồi đó trò chuyện vui vẻ không để tâm đ ến trời đất. Nếu khoảnh khắc yên bình đó có thể kéo dài thì thật tốt. Nhưng tiếc thay, định mệnh lại trái ngang đến mức đau lòng.
Vốn là yêu nhau, vì nhau không quản gian khó. Nhưng mà hai người vẫn không thể chống lại định mệnh khắc nghiệt. Khiến cho duyên tình không thể đi đến cuối đường cuộc đời.
Nhưng mà đóng một quyển sách lại chẳng phải ta có thể mở ra một quyển sách khác hay sao?
Nếu kiếp này họ bỏ lỡ nhau. Vậy thì ông trời phải chăng sẽ cho họ tìm đến nhau ở kiếp khác? Bởi lẽ trời cao chứng giám an bày. Duyên này của họ là tình trăm năm....
..............
Thế kỉ XXI
Tại một trường mẫu giáo nào đó...
- Hì hì...đáng yêu thật!
Cậu nhóc nhỏ với cái nón màu vàng nhẹ trên đầu ngồi chồm hổm dưới đất. Ánh mắt có màu xám nhẹ chú tâm nhìn con mèo nhỏ đang chơi đùa với cục bông mình đem đến.
Bật mí cho mọi người nha, mèo nhỏ là của cô giáo ấy. Em ấy ngoan lắm. Lại thường hay lon ton đi theo các bé nhỏ để đòi chơi cùng.
- Nè, sữa của cậu!
Thoáng chốc, một bé trai độ chừng bằng tuổi chạy lại phía cậu nhóc. Trên tay đứa trẻ ấy còn đang cầm một hộp sữa dành cho mèo.
- Cảm ơn cậu nha A Nam!
Cậu nhóc vui vẻ cười tít mắt. Sau đó nhận lấy hộp sữa rồi đổ vào cái chén nhỏ trước mắt mình. Kế đó đẩy chén nhỏ về phía mèo con.
- Trắng trắng, mau uống sữa đi!!
Vì bé mèo con là màu trắng như tuyết do đó cậu nhóc liền gọi nó là trắng trắng. Cái tên cũng đáng yêu lắm chứ!
- Nó ngoan thật đó! Mà A Luân, cậu thích mèo như vậy sao lại không nuôi?
Đứa bé được gọi là A Nam khẽ ngồi xuống cạnh cậu bạn của mình. Sau đó tròn xoe mắt nhìn mèo con đang uống sữa.
Cũng không biết từ bao giờ chuyện này trở thành thói quen của hai cậu bé.
- Hôi, tớ hông nuôi đâu! Để lớn một xíu mữa rồi nuôi! Giờ á, tớ nuôi mà mê chơi cũng vậy à!
A Luân lắc nhẹ đầu rồi đáp. Bé sợ mình không có trách nhiệm khiến bé mèo không được chăm sóc tốt.
- Vậy hả? Vậy sau này tớ nuôi mèo với cậu nha! Hừm...đặt tên cho mèo là...là...là Luân Nam được không??
Cậu nhóc A Nam chu chu cái miệng nhỏ khẽ nói. Suy nghĩ dữ lắm mới ra được cái tên đó đó.
- Ừm, cậu không được quên đâu đó!
- Tớ chắc chắn không quên đâu!!
Hai đứa trẻ vui vẻ cười đùa với nhau.
Cô giáo của họ nhìn thấy một màn như vậy trái tim cũng muốn mềm nhũn luôn rồi!
Sao mấy đứa nhỏ có thể đáng yêu như vậy chứ? Thật sự khiến người ta ưa thích không thôi mà!
- Nào hai đứa, mau vào ngủ thôi!!
Cô giáo dịu giọng gọi hai nhóc. Cả hai nghe tiếng cô liền vội vàng quay đầu rồi đáp.
- Dạ!!
Kế đó A Nam đứng lên đưa một tay ra cho A Luân.
- Để tớ kéo cậu dậy!
- Cảm ơn cậu!
A Luân rất vui vẻ mà đưa tay ra cho cậu bạn của mình. Kế đó A Nam khẽ nắm tay cậu kéo một mạch đi lon ton về hướng cô giáo.
Trưa nào cũng vậy. Ở nơi sân trường mầm non luôn có hai cái đầu nhỏ ríu rít ngồi cạnh nhau cười đùa. Kế đó liền cùng cho mèo ăn. Cùng chơi đùa với mèo.
Duyên phận còn chưa trọn vẹn ở tiền kiếp, cũng có thể xem là bắt đầu rồi nha~