- Không sao ạ! A Nhĩ không đau đâu! Ca ca ăn đi ạ!
Tiểu A Nhĩ vẫn một mực muốn đưa kẹo cho Vĩnh Thái Phi ăn khiến cậu ta có chút cay sống mũi.
- Ai dạy đệ hiểu chuyện như vậy chứ? Đứa ngốc này...
Vĩnh Thái Phi làu bàu nhưng sau cùng vẫn nhận lấy viên kẹo. Trong lòng phút chốc cảm thấy ấm áp đến lạ.
- Hihi, vậy ca ca đừng buồn nữa nha! Mọi người lo cho huynh lắm ạ! An ca ca, Phong ca ca còn có cả...có cả...hừm...ca ca to con nữa!
A Nhĩ không biết tên của Lạc Phù Nghiêm nên chỉ có thể gọi là ca ca to con. Điều đó vô thức chọc cho Vĩnh Thái Phi bật cười.
- A! Huynh cười rồi! Ca ca xinh đẹp cười rồi!
Thấy cậu ta cười như vậy, A Nhĩ liền vui vẻ vỗ tay. Hihi, nhóc làm được rồi nha! Nhóc thực hiện được lời hứa với An ca ca rồi. Ca ca xinh đẹp trước mặt mỉm cười rồi!
- Ân, cảm ơn đệ!
Vĩnh Thái Phi khẽ đưa tay xoa lấy mái tóc của đứa trẻ trước mặt. Tâm trạng thật sự đã có chút thả lỏng. Nói ra cũng là cậu ta làm cho mọi người lo lắng. Quả thật...bản thân đúng là có lỗi với mọi người..
- Hihi, ca ca mau ăn đi! Kẹo ngon lắm ạ!
- Đệ cũng ăn đi! Đây của đệ!
Rồi cứ thế, hai người một lớn một nhỏ vui vẻ ngồi ăn kẹo với nhau. Không khí trong căn phòng lúc đầu âm u lạnh lẽo cuối cùng cũng khởi sắc trở nên hòa hoãn vui vẻ.
Mà ở bên ngoài có ba bóng người đang ngồi đợi. Khóe miệng cũng khẽ cong lên.
- Được rồi, ngươi an tâm rồi chứ? Mau đi mua đồ thôi!
Cao Thừa An nhìn Lạc Phù Nghiêm rồi nói. Ấy thế mà lại thấy tên to xác đó đang rơi nước mắt.
- Cảm...cảm ơn người...cảm ơn người..
Lạc Phù Nghiêm vội vã đưa tay lau nước mắt của chính mình. Hắn ta không muốn khóc đâu, chỉ là kiềm không được thôi. Ân nhi...Ân nhi của hắn ta cuối cùng cũng chịu cười rồi.
- Nam tử hán đại trượng phu có gì mà khóc chứ? Chúng ta đi mua chút đồ đi! Ngươi không định mua gì cho thê tử mình ăn sao?
Cao Thừa An thật hết cách với người bên cạnh. Tên đầu gỗ này đúng là trông bặm trợn ấy. Nhưng lại có chút ngốc nghếch chỉ biết hết lòng bảo vệ thê tử mình. Haiz. hắn ta thật sự là một nam nhân tốt.
- Ân! Ân! Chúng ta...chúng ta mau đi thôi!
Nói xong liền hào hứng đứng phắt dậy.
Bây giờ phải đi mua món ngon cho Ân nhi ăn mới được!
- Thật là...
Cao Thừa An lắc đầu rồi cũng khẽ đứng lên. Kế bên là Triều Thái Phong khẽ nắm lấy tay y kéo dậy.
- Cảm ơn!
- Không cần khách sáo với ta!
Hắn nhìn y nhẹ giọng nói. Thấy tâm trạng y tốt lên, hắn cũng cảm thấy nhẹ lòng.
Kế đó cả ba người cùng rời khỏi Lâm gia để đi mua một vài thứ cần thiết.
................
Mấy ngày sau....
Hiện tại cả bốn người đang trên đường trở về hoàng cung. Tâm trạng của ai cũng có chút rối bời, lo lắng, hồi hợp đến lạ.
Lúc nghe thấy họ phải đi. Tiểu A Nhĩ còn phụng phịu buồn bã. Sau đó liền ôm lấy Cao Thừa An và Vĩnh Thái Phi không buông. Bảo rằng không muốn xa hai người. Muốn chơi chung với hai người khiến cho hai nam nhân kia đen mặt hết cách nói.
Sau cùng cũng là nhờ Lâm A Hương dụ dỗ với lại sự xuất hiện của một người mới khiến cho tiểu tử A Nhĩ ngoan ngoãn không tiếp tục hồ nháo.
Cao Thừa An đưa mắt nhìn hai nữ nhân trước mặt. Tâm trạng không biết là nên vui hay nên lo.
- Hai người có chắc là muốn theo bọn ta không?
Y nghi hoặc lên tiếng. Chuyến đi lần này e là bất trắc rất lớn. Chỉ sợ hai nữ nhân này sẽ gặp nguy hiểm mà thôi. Dẫu sao họ cũng là người vô tội.
- An công tử không cần lo, dù sao đây cũng là điều mà ta muốn...
Kỳ Điệp mỉm cười nói. Khi biết được thân thế của hắn và y nàng đã rất sốc. Không biết nên nói là nhân quả luân hồi hay là trùng hợp mà để nàng gặp được hài tử của người xấu số (Triều Thái Nam) mấy mươi năm trước. Nếu đã gặp, thì nàng nghĩ bản thân cũng nên giúp đỡ họ. Dẫu sao, phụ thân nàng dù không có ý vẫn là nợ họ. Chưa kể đến nếu thành công còn có thể loại bỏ được người đàn bà độc ác kia. Như vậy, hai tỷ đệ nàng cũng sẽ có những tháng ngày an ổn. A Sơn sẽ không còn luôn sống trong lo lắng, sợ hãi.
- Mà Như Ngọc tỷ, quả thật tỷ không cần đi với bọn ta đâu!
Kỳ Điệp nhìn nữ nhân bên cạnh nhu hòa nói. Như Ngọc tỷ rất tốt. Nhưng nàng không mong tỷ ấy sẽ gặp nguy hiểm.
- Ta đã nói rồi, ta sẽ không để muội gặp nguy hiểm!
Đường Như Ngọc cười nhẹ, sau đó khẽ vuốt lấy mu bàn tay của nha đầu bên cạnh.
Kỳ Điệp ngốc này lại đang suy nghĩ vớ vẫn đây mà.
Thấy hai người kiên quyết như vậy y cũng chỉ có thể khẽ cười nhạt. Thôi vậy, coi như là duyên phận đi. Vả lại có thêm đồng minh cũng không tệ lắm. Chỉ là mong y có thể bảo vệ mọi người, không để ai trong số bọn họ phải rơi đầu, đổ máu...