- Hừ! Yếu đuối!
*M*ột cậu nhóc độ chừng mười hai, mươi ba tuổi nhặc lấy cung tên dưới đất. Sau đó hững hờ liếc mắt nhìn kẻ ngồi gục đang ôm mặt khóc.
Đúng là phiền phức mà...
- Nè, cậu làm vậy là sao hả?
Một thiếu niên khác trông có vẻ lớn tuổi hơn một chút tức giận nhìn người kia. Sau đó khẽ đưa tay kéo người ngồi dưới đất dậy.
- Thì sao? Nếu là trên chiến trường cậu ta đã chết từ lâu rồi!
Người kia tỏ vẻ không có gì sai liền hếch mặt nói. Cái thái độ này thật đáng ghét làm sao!
- Tên này....
- Được rồi Phù Nghiêm...kẻ đó...kẻ đó là hoàng tử của Thủy Quốc. Cậu không nên đụng đến cậu ta đâu!
Người kia kéo nhẹ áo của Lạc Phù Nghiêm. Sau đó lắc đầu nói.
- Chậc, tôi đưa cậu đi băng bó.
Lạc Phù Nghiêm thở dài một cái sau đó trừng mắt kẻ đáng ghét trước mặt rồi dìu bạn của mình đi.
- Hừ!
Vị hoàng tử Thủy Quốc kia cũng hừ một cái. Sau đó xoay lưng không thèm đếm xỉa cả hai người.
Và đó vốn là ần đầu tiên hai vợ chồng họ Lạc tương kiến....
...........
- Nè Thừa An, trong cung của cậu có phải có tên nào đó trong khá to con, mặt lại rất thấy ghét không?
Hoàng tử Thủy Quốc vừa dùng bánh với Cao Thừa An vừa hỏi. Hai người vốn là bằng hữu với nhau. Vả lại tính tình cũng hợp nhau nên không có mấy kiêng kị này nọ.
- Cậu bị ngốc sao Thái Phi?
Cao Thừa An nghệch mặt nói. Diễn tả kiểu này sao mà y biết. Mà thôi thà không biết còn hơn. Chắc chắn cậu ta lại gây chuyện với người ta đây mà. Cái tên kiêu ngạo hết chỗ nói..
- Xi, ta...
Vĩnh Thái Phi còn chưa kịp nói gì thì ngoài của đã có một thiếu niên tiến vào mà cái người này lại là tên khốn kiếp ban nãy!
- Tham kiến thái tử và....
Lạc Phù Nghiêm cúi đầu cung kinh hành lễ sau đó thì nhìn mặt Vĩnh Thái Phi cơ miệng liền đột nhiên đông cứng lại. Sao lại là tên này chứ?
- Ồ! Không cần tìm cũng tự chui đến ha?
Vĩnh Thái Phi thong thả nhai bánh. Ánh mắt lại như kiểu:"Ta băm chết ngươi!"
Thì ra hai người này có thù oán..
Cao Thừa An chống cầm ngáng ngẵm. Thôi vậy, một tên đầu đất với một tên cứng đầu, cứng cổ gây chuyện với nhau. Cuối cùng lại không biết ai sẽ thắng...
".............."
Sau ngày hôm đó cả hai người cứ y như đối thủ cạnh tranh với nhau. Mà trọng tài bất đắc dĩ lại là Cao Thừa An tội nghiệp. Vĩnh Thái Phi vốn háo thắng nên cứ không ngừng tranh đua với Lạc Phù Nghiêm. Còn tên kia muốn chứng minh những kẻ yếu đuối không phải là phế vật. Họ vẫn có thể đấu tranh cho chính mình.
Rồi dần dần, ngày nào cũng thấy hai cái bóng này ganh đua nhau. Mà số lần thắng thì là ngang ngửa nên cuộc chiến cũng kéo dài rất lâu.
Cho đến khi cả hai ngươic quyết định đi săn thú rừng. Mà sau hôm đó thái độ lại khác xa hoàn toàn lúc trước.
Cũng phải nói đến lúc Vĩnh Thái Phi săn heo rừng thì bị nó làm bị thương ngay chân không thể di chuyển được. Cứ tưởng là sắp chết tơi nơi thì được Lạc Phù Nghiêm nhanh tay cứu giúp.
- Không sao chứ?
Lạc Phù Nghiêm vội vã dùng băng có sẵn trong tay nãi rồi giúp cậu ta băng bó. Nhưng Vĩnh Thái Phi vốn cứng miệng nên không chịu nói cảm ơn. Thậm chí còn cảm thấy xấu hổ khi để Lạc Phù Nghiêm giúp đỡ.
Hết cách Lạc Phù Nghiêm cũng không đôi co. Sau đó khụy người xuống bế tên cứng đầu nào đó.
- Ngươi làm gì vậy?
Vĩnh Thái Phi vùng vẫy nói. Đường đường là một hoàng tử sao có thể để một tên nam nhân bế như vậy được? Chưa kể còn là đối thủ truyền kiếp.
- Chân như vậy người muốn ở đây luôn sao?
Lạc Phù Nghiêm nhàn nhạt nói. Hắn ta vốn làm theo cảm tính mà thôi. Vả lại không thể để mặc người ta bị thương mà không cứu.
- Trời cũng tối rồi...chắc là phải đi ở nhờ nhà thôi..
Đường từ đây về cung rất xa. Do đó bọn họ chỉ còn cách xin tá túc. Vĩnh Thái Phi ban đầu còn không muốn sau đó liền khẽ miễn cưỡng chấp nhận. Thôi vậy, giờ chân cậu ta bị thương cũng chẳng thể đi lại nhiều. Cứ làm theo tên to xác này đi.
Rồi sau đó cả hai tá túc tại một ngôi nhà nhỏ. Ở đó có hai bà cháu sống nương tựa nhau. Vốn là người hiền lành nên thấy hai người liền ra tay giúp đỡ mà cho tá túc qua đêm.
Mà khi ấy Vĩnh Thái Phi lại không nói ra tên thật của mình. Cậu ta lại bịa ra một cái tên khác giống như kiểu tên của hoàng tử ta sẽ không để ai biết khiến Lạc Phù Nghiêm cũng không biết làm sao.
- Ta là Lạc Phù Nghiêm, còn đây là...
- Ta là Thái Vĩnh Ân!
.............
Trong đêm đó, cả hai người vốn nằm chung với nhau nên có chút khó chịu. Mà người khó chịu thì khỏi nói cũng biết là ai.
Chỉ là chán quá không có gì làm nên Vĩnh Thái Phi đành ngượng miệng bắt chuyện với Lạc Phù Nghiêm.
- Sao ngươi giúp ta vậy...không phải ngươi ghét ta sao?
Vĩnh Thái Phi nhàn nhạt hỏi.
- Không phải là ghét gì....chỉ là người có chút khinh thường kẻ khác nên ta mới thấy khó chịu thôi. Mà việc cứu giúp thì cũng đâu có gì lạ...là người với nhau thì giúp thôi. Vả lại người cũng như bằng hữu của ta vậy...
- Ta mới không thèm làm bằng hữu với ngươi!
Vĩnh Thái Phi đỏ mặt nói. Không biết là vì giận hay vì xấu hổ.
- Cố chấp thật mà...ta ngủ đây, ngày mai gặp!
Lạc Phù Nghiêm nói xong liền nhắm mắt. Cái người này đúng là hết nói.