• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau...

Lang Kiều nâng mi mắt, hai bên mắt gã lúc này có chút rát. Phải chẳng là vì đêm qua gã đã khóc rất nhiều?

Nhìn lại tình huống bây giờ gã mới phát hiện hóa ra An Lâm đang ôm chặt lấy gã. Tay của cậu vẫn luôn đặt sau lưng gã. Còn gã cũng vậy, cũng ôm lấy cậu. Áp khuôn mặt vào thân hình cậu. Cảm nhận hơi thở đều đặn nhẹ nhàng ấy.

Nhớ lại chuyện hôm qua gã chợt thoáng chau mày. Gã chưa từng tỏ ra như vậy trước bất kỳ ai. Cho dù là Triều Thái Phong bằng hữu tốt của gã. Vậy mà hôm qua...

Gã không hiểu vì sao trong lòng có cảm giác rất lạ. Cứ như An Lâm đã trở thành một thứ gì đó khó có thể thiếu đi trong cuộc đời cùa gã. Khiến gã khao khát, khiến gã muốn giữ lấy cậu. Giam giữ cậu trong cái lồ ng tuyệt mỹ của chính mình. Dẫu cho lúc đầu ý định của gã cũng vốn là vậy nhưng bây giờ nó lại cứ thế mà mãnh liệt hơn. Khiến gã choáng váng không khỏi run rẩy trước cảm xúc cuộn trào trong cõi lòng héo úa của chính mình.

- An Lâm...

Gã khẽ gọi cậu. Nhưng chỉ một tiếng khẽ. Dĩ nhiên nó sẽ không dễ dàng đánh thức cậu.

Cũng không biết An Lâm mơ thấy gì mà chỉ khẽ vỗ lấy lưng gã. Miệng lẩm bẩm nhàn nhạt.

- Ổn rồi...không sao đâu...

Thấy cậu như vậy, tâm gã thoáng chừng đã mềm nhũn. Gã không biết bản thân nghĩ gì mà ôm lấy cậu rồi lại nhắm mắt. Có lẽ....gã đang phát điên cũng không chừng. Nhưng mà....điên như vậy cớ sao lại ấm áp đến mức lưu luyến thế này....

...................

Bên phía Lâm gia...

- Chúng ta vào cung bằng cách nào?

Lạc Phù Nghiêm chau mày nhìn Triều Thái Phong hỏi. Đây là điều làm hắn ta nghi hoặc cả một đêm qua. Bọn họ dẫu sao bây giờ cũng xem là tội phạm truy nã của triều đình đi. Làm sao có thể trở lại hoàng cung được?

- Ta có thể trở về.

Triều Thái Phong nhàn nhạt lên tiếng.

Dẫu cho bây giờ có đang là thù địch với nhau. Nhưng hắn biết rõ tính tình của Lang Kiều. Gã sẽ không bao giờ bỏ mặc bằng hữu của mình. Vả lại, nếu có thể hắn mong rằng sẽ có thể lột được lớp mặt nạ giả tạo kia xuống trước mặt Lang Kiều.

- Sau cuộc tàn sát...

Hắn khẽ liếc mắt nhìn y. Nhưng y vẫn điềm đạm ngồi cạnh Vĩnh Thái Phi không nói gì.

Thấy vậy, hắn mới nói tiếp.

- Sau cuộc tàn sát của Lang Kiều, nhân lực trong cung bị giảm mạnh. Một số quan thần đều cố gắng đưa người nhà của mình vào trong cung mục đích là để củng cố lực lượng. Do đó, các ngươi có thể trà trộn bằng cách đó!

- Đi nhiều người như vậy, châc chắn Lang Kiều đó sẽ nảy sinh nghi ngờ. Vả lại gương mặt của chúng ta gã đều biết. Kế hoạch này e là tỉ lệ thành công không hề cao...

Lạc Phù Nghiêm trầm mặc nói. Tuy đây là một kế sách thích hợp nhưng dẫu sao tỉ lệ rủi ro rất lớn. Trong cung phần lớn lại là người của họ Lang kia. Gã còn đang làm vua cai trị. Nếu sơ sót chỉ có thể mất mạng như chơi.

- Các ngươi có biết người đứng ra lo chuyện tuyển nhân sự là ai hay không?

Triều Thái Phong nâng mắt nhìn bọn họ.

- Chẳng lẽ..

Trong đầu Cao Thừa An bỗng xuất hiện một cái tên. Không lẽ là...

- Ân! Là An Lâm! Hay nói chính xác hơn là nam sủng hiện tại của Lang Kiều.

Lang Kiều đó quả thật đã che giấu rất kỹ con người của mình trong suốt nhiều năm qua. Vậy mà bây giờ khi đã lên ngôi liền không ngại thiên hạ đại loạn. Thừa nhận mình là đoạn tụ. Còn dám công khai nam sủng của mình. Cũng vì vậy mà hắn mới nắm bắt được thông tin.

Cao Thừa An nghe hắn nói ra tên của An Lâm thì không biết nên vui hay buồn. Y quả thật thừa biết Lang Kiều có tình ý với cậu. Nhưng đó là tình cảm chân thành hay thật chất chỉ là được dịp rồi chơi thì y không dám khẳng định...

- Yên tâm, Lang Kiều....không làm hại đến An Lâm đâu!

Biết y lo lắng chuyện gì. Bởi lẽ tất cả đều thể hiện trên gương mặt ấy. Hắn cũng chỉ có thể mở lời trấn an giúp y đỡ phiền lòng.

- Nếu là A Lâm, có lẽ kế hoạch này cũng sẽ có tỉ lệ thành công không ít. Được rồi, vậy khi nào chúng ta bắt đầu kế hoạch đó?

Cao Thừa An gật đầu xem như đồng ý. Thôi vậy, cứ cá một phen. Ván cờ này, tính trước tính sau đều phải đi qua nước tử.

- Ngày mai chúng ta bắt đầu xuất phát về hoàng cung.

- Ngày mai? Nhanh như vậy?

Lạc Phù Nghiêm nghệch mặt hỏi.

- Ân! Nếu không....ta sợ không kịp...

Hắn nhìn vào điểm vô cự trước mắt. Trong lòng bỗng có chút hối thúc lạ thường. Hắn biết hắn đang lo điều gì. Đó là về mẫu...à không là về Lưỡng Nguyệt. Chắc chắn âm mưu của bà ta sẽ sớm thực hiện. Không chỉ thuận lợi vào cung qua việc lợi dụng Lang Kiều còn thành công hợp tác với bên Thủy Quốc. Nếu bọn họ còn không mau chóng trở về cung chỉ sợ khi bà ta nắm được tất cả trong tay, mọi thứ sẽ bắt đầu vượt xa tầm kiểm soát. Mà một khi đã vượt xa quỹ đạo. Chắc chắn sẽ càng khó để có thể đi theo những kế sách ban đầu đã tính sẵn....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK