- Sơn ca ca, đệ muốn ăn kẹo hồ lô!
- Sơn ca ca, đệ sợ tối, huynh ngủ với đệ nhaa!
- Hức..Sơn ca ca, A Hương tỷ mắng đệ huhu...A Hương tỷ không thương đệ!
- Sơn ca ca...
- Sơn ca ca..
- Sơn ca ca...
"........."
Ngày nào cũng vậy, ở Lâm gia lúc nào cũng nghe được tiếng gọi của A Nhĩ. Phải nói là từ lúc thằng bé nói muốn cưới A Sơn thì y như rằng bám dính lấy A Sơn không khác gì một miếng kẹo dính.
Từ sáng đến tối miễn là thấy A Sơn rãnh rỗi một chút liền không ngần ngại mà lon ton như một cái đuôi nhỏ theo sau. Điều này khiến cho Lâm A Hương cùng Lâm gia gia cũng phải nghệch mặt với tiểu tử nhà mình.
Và hôm nay cũng không ngoại lệ. A Sơn và A Nhĩ sớm đã đi ra ngoài bờ sông dạo chơi. Còn Kỳ Điệp và Đường Như Ngọc thì đi ngao du mấy bữa nay. Cũng nhờ vậy mà A Nhĩ mới có cơ hội bám dính lấy A Sơn.
- Thật là, thằng nhóc kia lại làm phiền tiểu Sơn nữa rồi...
Lâm gia gia nâng tách trà lên miệng sau đó khẽ thở dài một tiếng. Tiểu tử này chỉ được cái giỏi làm nũng. Mà cũng phải nói A Sơn dễ tính. Nếu là người khác có khi đã bị mắng cho té tác rồi!
- Quả thật, A Nhĩ rất thích A Sơn, hai đứa nhìn cũng đáng yêu lắm chứ!
Lâm.A Hương nhoẻn miệng cười nhẹ. Phu quân của nàng đã đi làm cho nên hiện tại chỉ còn có hai ông cháu.
- Ây.... thật là hết nói nỗi..
- Sơn ca ca, về nhà rồi bỏ đệ xuống đi!
Vừa nhắc tào tháo liền thấy tào tháo trở về.
Hai ông cháu họ Lâm đưa mắt nhìn thì thấy A Sơn đang cõng A Nhĩ trên lưng mình.
- Rồi rồi, đệ ngoan đi! Để huynh đi lấy đá chuồm cho!
A Sơn khẽ đặt A Nhĩ lên ghế sau đó cúi đầu chào Lâm gia gia cùng A Hương tỷ. Tiếp đó liền đi vào nhà bếp lấy đồ.
Còn tiểu A Nhĩ được đặt xuống ghế liền chậm rãi mở kẹo ra ăn. Hai chân đung đưa qua lại. Mà cái chân trái lại có một vết đỏ sưng lên rõ to.
- Cái thằng nhóc này đệ đừng có đung nữa!
Lâm A Hương nhìn thấy liền quát khẽ. Thật là, đã sưng như vậy mà còn hồn nhiên như không có gì. Mà tiểu tử này nghịch cỡ nào để bị như vậy chứ? Đúng là không còn cách nào để nói!
- Hì hì, không sao đâu ạ! Không có chảy máu đâu!
A Nhĩ vui vẻ hồn nhiên nói.
Lúc này A Sơn từ trong nhà bếp đi ra. Trên tay là một cái khăn trong đó thì gói lấy một cục đá lạnh vừa phải.
- Ngoan, để ta chuồm cho đệ!
A Sơn dịu dàng nói. Sau đó cầm lấy cái chân của tiểu tử trước mặt rồi nhẹ nhàng chuồm đá. Hành động này thật sự rất ôn nhu nha khiến cho tiểu A Nhĩ không thể rời mắt khỏi mà!
- Sơn ca ca đúng là ôn nhu quá đi, sau này có thế nào đệ cũng sẽ cưới huynh!
A Nhĩ chắc nịch nói. Nhưng mà với cái gương mặt nhóc tì đó thì chỉ khiến người ta trêu chọc thôi. Do đó A Sơn cũng không nghĩ nhiều chỉ cười cười cho qua chuyện.
Mà Lâm A Hương cùng Lâm gia gia thì y như hai cái bóng đèn. Hai người nhìn nhau một cái sau đó không nhịn được mà thở dài. Ài da, tiểu tử trong nhà lại bắt đầu dụ dỗ người ta, bây giờ biết phải làm sao đây??
Cứ thế A Sơn cùng A Nhĩ như hình với bóng từ năm này qua năm khác. Ngặt nỗi A Nhĩ mỗi lần tức giận hay rầu rĩ gì đó cũng chỉ có mình A Sơn mới có thể dỗ dành. Người tỷ tỷ như Lâm A Hương nhìn thấy cũng không khỏi chảy dài hắc tuyến.
Thằng nhóc phản phúc!
Rồi dần dần, trong lòng A Sơn cứ như chớm nở một thứ gì đó. Khi nhìn thấy A Nhĩ đều sẽ không ngăn được bản thân đỏ mặt. Mà nói thì cũng đúng thôi, A Nhĩ càng lớn lại càng có nét nam tính trưởng thành. Cơ thể cân đối cùng gương mặt góc cạnh nhưng không che đi phần ôn nhu vốn có. Thật sự là khiến người khác động lòng. Mà điều đáng nói ở đây là cậu nhóc lùn tịt năm nào bây giờ lại cao hơn cả A Sơn một cái đầu. Nhiều lúc A sơn nghĩ, có phải hồi đó không nghe lời tỷ tỷ uống nhiều sữa nên mới như vậy không?
- Sơn ca ca, huynh đang nghĩ gì vậy?
A Nhĩ ló đầu nhìn người trước mặt đang thơ thẫn. Dạo này Sơn ca ca kỳ lắm nha! Cứ hay thất thần ngồi một chỗ nhìn trời, nhìn mây.
- À không...không có gì! Mà thằng nhóc như đệ không phải đi chơi rồi sao?
A Sơn cười nhẹ cho qua chuyện. Y bây giờ trông khá là mãnh khảnh. Cơ thể không quá mũm mĩm hay gầy gò mà nó khá là trung bình tương ứng. Gương mặt thì không quá hoàn mỹ hay xuất chúng gì. Nhưng ít ra lại có nét mỏng manh khiến người ta không khỏi muốn che chở.
- Đệ không muốn đâu, bọn họ phiền lắm...
A Nhĩ gác tay lên đầu nói. Mấy cô nương đó cứ làm phiền cậu. Thật sự rất phiền!
- Sao vậy? Có bằng hữu thì phải vui chứ?
- Xì, họ lúc nào cũng hỏi đệ mấy chuyện tình cảm! Sau đó còn có người quá đáng mà nói rằng là ý trung nhân của đệ. Thật sự là rãnh quá không có gì làm..
A Sơn một bên nghe tiểu tử than vãn liền không khỏi trầm mặc. A Sơn quả thật được rất nhiều người ưa thích, chưa kể còn là bảo bối được hoàng thượng và nam hậu cưng chiều..còn y thì...
Nhìn lại chính chính mình bình thường đến cực điểm. A Sơn không khỏi có chút nhói lòng. Khoảng cách vốn xa như vậy...
- Vậy...đệ có thích ai không?
Cũng không biết sao A Sơn lại đột ngột hỏi. Chắc là y thất thần đến điên đi.
- Đương nhiên là có rồi!
A Nhĩ chắc nịch nói. Ngữ điệu còn nghe được phần ôn nhu.
- Vậy sao...chúc mừng đệ..
Cũng không hiểu vì lý do gì trong lòng cảm thấy có chút nhói. Y thật sự...hình như thương tiểu tử này rồi..
Nghe thấy ngữ điệu có phần ảm đạm. A Nhĩ xoay mặt nhìn y thì liền bắt gặp sắc mặt có chút buồn bã.
Không nghĩ gì nhiều, A Nhĩ liền chồm người hôn nhẹ lên môi của A Sơn khiến y cả ngươi như đông cứng lại.
- Đ...Đệ...đệ..làm gì vậy???
A Sơn quẫn bách cúi mắt, thật...thật là...đầu y muốn bốc khói đến nơi rồi!!!
- Đệ hôn ý trung nhân của mình thôi mà!
A Nhĩ rất không có liêm sỉ mà nói.
- Đệ...đệ...
Bị tỏ tình bất ngờ. Mặt của A sơn liền càng đỏ hơn bao giờ hết.
- Sơn ca ca, không phải từ nhỏ đệ đã nói rồi sao? Đệ muốn cưới huynh, nhất định đệ sẽ giữ lời!
A Nhĩ nhìn y kiên quyết nói khiến trái tim A sơn không khỏi lệch nhịp. Tiểu...tiểu tử ngốc này...
- Nhưng đệ ưu tú như vậy, còn ta...
Chụt!
Chưa để y nói xong, A Sơn đã hôn chụt lên môi y một cái. Sau đó ánh mắt nhu tình như nước mà nói.
- Không cho huynh xem nhẹ chính mình, đối với A Nhĩ, huynh là tốt tốt tốt nhất trên đời!
- Tiểu tử này...thật..thật là...
A Sơn lắp bắp nhằm che đi sự ngượng nghịu. Thật sự quá bất ngờ mà...
- Gả cho đệ nha!
Bất chợt, A Nhĩ nâng cầm y lên. Sau đó giọng nói như muôn vàn cám dỗ. Mà A Sơn lại như trầm mê vào sự dịu dàng đó. Sự dịu dàng của người y yêu.
- Ân..
- Thật?
- Ân..
Nghe được câu trả lời, A Nhĩ liền nhoẻn miệng cười, sau đó ghé sát tai y thì thầm.
- Gọi tướng công đi nào~
- Đệ...đệ đừng có quậy...
- Mau lên nha~
Khẽ li3m nhẹ vào tai y một cái khiến A Sơn rùng mình mà mấp máy môi.
- Tướn...tướng...công...
- Ân, thê tử!
Dứt lời liền cúi xuống chiếm lấy môi hồng.
Vậy là hành trình chinh phục mỹ nhân của A Sơn cuối cùng cũng đã được đền đáp. A Nhĩ sau bao nhiêu năm vun đắp cuối cùng cũng đã gặt được trái ngọt. Một tình yêu đơm hoa từ nhỏ, một cuộc tình kết tóc nối dây tơ hồng.
Sau này có thế nào đi chăng nữa, A Nhĩ cũng sẽ luôn bên cạnh chăm lo cho ái nhân của chính mình. Bởi lẽ đối với cậu A Sơn là duy độc, là vĩnh cữu không thể thế thay.
Và A Sơn cũng vậy. Từ tình thân biến hóa thành tình yêu. Tiểu tử này thương y như vậy, mà y cũng nguyện lòng cùng cậu trăm năm hạnh phúc.
Kết thúc như vậy thật sự là quá viên mãn nha~