Cao Thừa An nhìn An Lâm khẽ hỏi. Sao không để bọn họ trà trộn vào đám người kia. Như vậy không phải sẽ tốt hơn sao?
- Người yên tâm hoàng thượng! Lần tuyển chọn này đều hoàn toàn theo nô tài sắp xếp! Không có gì đâu ạ!
An Lâm vẫn như thói quen cũ mà xưng hô khiến Cao Thừa An được một phen nhức đầu. Từ lúc gặp mặt y đã chỉnh cách xưng hô ủa cậu nhưng An Lâm nào có nghe. Cậu lúc này chỉ có sự vui vẻ trong lòng khi được gặp lại y mà thôi.
Vì thế Cao Thừa An chỉ có thể thở dài bảo rằng không được gọi như vậy trước mặt người khác nếu không sẽ có rắc rối. Nghe vậy An Lâm mới vội vã gật đầu. Bởi lẽ cậu nhất định không muốn phải trở thành một cái gai cản trở y.
Cao Thừa An nhìn người trước mặt khóe mặt cũng không nhịn được mà đỏ ửng. Cả hai vợ chồng họ Lạc và hai nữ nhân kia cũng khẽ quan sát cậu.
- Ngươi sống có ổn không?
Y khẽ nắm lấy tay An Lâm rồi hỏi. Giọng nói có phần nghẹn ngào vì đau lòng thay cậu. Lang Kiều gã có máu điên. Thật sự y chỉ sợ An Lâm phải chịu thiệt thòi khi ở bên gã.
- Nô tài ổn mà! Người không cần lo đâu!
An Lâm vui vẻ nói với y. Quả thật cậu cũng không có gì bất trắc cả. Lang Kiều kia thật sự rất tốt với cậu. Dẫu cho cậu nhiều lần làm gã phật ý nhưng vẫn không nỡ quát mắng hay trách phạt.
- Ngươi....có phải vẫn còn động lòng với hắn hay không?
Y nhìn ánh mắt toát lên sự yêu thương kia liền đoán ra gì đó. Cũng phải thôi....đã là ái thì làm sao có thể dễ dàng buông bỏ. Nếu có thể thì đã không có bao nhiêu đôi uyên ương dù bị chia cắt vẫn sống chết không muốn xa rời nhau.
- Lộ liễu lắm sao?
Cậu gãi gãi đầu. Nào có phong thái có một nam sủng mưu mô trong lời đồn đoán. Cậu lúc này trong khá ngốc nghếch lại còn ngây thơ không biết che giấu cảm xúc của mình.
Mấy người còn lại trong phòng nhìn cậu cũng phải cảm thán. Dù cách ăn mặt quý phái và tôn lên nét đẹp trong trẻo của cậu nhưng nhìn sao cậu vẫn không rũ đi được sự chân thành của bản thân. Quả thật, An Lâm không hợp với chốn cung đình thâm sâu khó lường này.
- Hoàng thượng, người yên tâm! Dù ta có ái hắn cỡ nào thì ta vẫn sẽ không phản bội người đâu. Nếu thật sự....
An Lâm rũ mắt. Vẻ mặt có chút trầm xuống.
- Nếu thật sự phải chọn giữa người và hắn. Ta nhất định sẽ chọn về phía người.
Sau đó, nếu Lang Kiều mất. Cậu...sẽ đi theo gã.
Cao Thừa An nhìn một cái liền biết tiểu tử ngốc này đang nghĩ gì. Dẫu sao suy nghĩ của cậu luôn được viết ra hết trên mặt.
Y chỉ khẽ cười nhạt. Sau đó trấn an cậu.
- Nếu có thể ỗn thõa. Mọi chuyện cũng sẽ không tệ lắm đâu.
Hỏi y có hận Lang Kiều không. Đương nhiên là y hận gã. Nhưng điều đó không có nghĩa là y phải ép gã vào đường chết. Vì thế nếu con người kia có thể quay đầu hối cãi y cũng nghĩ sẽ không đếm xỉa đến gã. Dù sao vẫn luôn có một tên ngốc họ An lo lắng vì gã. Thử hỏi, y có thể nhẫn tâm sao?
Vĩnh Thái Phi nhìn hai người họ. Cũng biết trong lòng y đang nghĩ gì. Cao Thừa An là một con người trọng tình cảm. Y sẽ không để người bên cạnh mình chịu đau khổ. Nếu thật sự nằm ở trường hợp như y. Cậu ta cũng sẽ làm như vậy.
Đang suy ngẫm bỗng Vĩnh Thái Phi chợi cười nhạt. Tình huống của cậu ta bây giờ cũng chả tốt đẹp hơn là mấy....
Phụ hoàng....người đừng làm nhi thần thất vọng, có được hay không....
.............
Bên phòng của An Lâm là vậy nhưng bên phòng của Lang Kiều lại là một bầu không khí khác.
- Thái Phong đâu rồi? Ta muốn gặp nó!
Lưỡng Nguyệt một bộ hớn hở nhìn Lang Kiều nói. Ngày hôm qua người của bà ta nghe tin Triều Thái Phong trở về liền lập tức sốt sắng thông báo. Tâm trạng bà ta còn đang cảm thấy lo sợ vì không biết hắn có nói gì cho gã nghe không. Nhưng nhìn thái độ gã đối với mình vẫn không có gì thay đổi liền khẽ nhếch môi cười.
Chậc, nói ra thì sao chứ? Lang Kiều sẽ tin tưởng hắn sao? Sao có thể được? Đối với Lang Kiều, Triều Thái Phong bây giờ không khác gì một đứa nghịch tử vì người dưng mà phản bội phụ mẫu mình. Phản bội ân nhân của gã.
Ha! Bà ta đúng là lo lắng bằng thừa mà!
- Người vẫn muốn gặp hắn sao?
Lang Kiều cau mày, sắc mặt có chút khó nói.
- Dĩ nhiên rồi! Nó là hài nhi của ta! Ta đương nhiên muốn gặp nó!
Ánh mắt Lang Kiều thâm trầm nhưng không gợn sóng. Sau đó gã nhìn bà ta mệt mỏi nói.
- Nhưng trẫm nghĩ....hắn không muốn gặp người đâu...
- Tại sao chứ? Ta là mẫu thân của nó cơ mà!
- Haiz, hắn là tên cố chấp. Sau khi trở về liền hùng hổ kiếm chuyện với trẫm. Kế đó liền bỏ đi mất tâm.
Lang Kiều ngồi trên ngai vàng. Chán chường chóng cằm nhìn Lưỡng Nguyệt.
- Chắc chắn là Cao Thừa An kia xíu giục nó! Phải rồi! Có khi nào, tên đó cũng ở trong cung hay không? Ta nghe nói Thái Phong không trở về một mình!
Lưỡng Nguyệt làm vẻ mặt lo lắng. Giống như bà ta thật sự quan tâm đ ến hài nhi của mình.
- Không cá khả năng, trẫm đã cho người đi xem xét! Đó vốn chỉ là hai cô nương mà thôi!
Cô nương? Chẳng lẽ Triều Thái Phong không còn mê mẫn Cao Thừa An kia nữa?
Lưỡng Nguyệt thầm đánh giá trong lòng. Chốc nữa bà ta nên đến chỗ hắn một chuyến. Dù sao hắn cũng đã đi đâu mất. Cứ coi như là đến thăm dò vậy. Vả lại....kế hoạch của bà ta sắp thành công rồi. Không thể để điều gì phá hỏng được.