"Ai! Nghe nói! Đêm hôm ấy tiểu tử nhà ta muốn đi tiểu đêm, nghe phía bên ngoài có tiếng động khác thường, hắn liền mở cửa nhìn ra phía ngoài, ngươi nói thấy cái gì a? Kiệu hồng của Bạch gia đem Cảnh đại tiểu trả lại, lúc trời còn rất sớm!” Trương đại thẩm răng nanh sắc bén, giải thích sinh động như thật, trong miệng chậc chậc ra tiếng, không biết hả hê khi người khác gặp họa hay là tiếc hận thở dài cho Cảnh đại tiểu thư
"Ai! Ngươi nói gia tài Cảnh gia bạc vạn, sau khi Cảnh lão gia sinh Cảnh đại tiểu thư đã xây cho nàng một tòa Tú Lâu, Cảnh đại tiểu thư cho tới bây giờ ‘cửa lớn không ra, cửa sau không gần’, năm tháng dài thâm cư khêu các, làm sao sẽ.. . . . . ?" đại thẩm trước kia đầy bụng nghi ngờ, trăm mối vẫn không có cách giải thích
"Ồ! Hai thím đang nói chuyện của Bạch gia và Cảnh gia à?” Một vị tiểu tức phụ bộ dáng thiếu nữ cười nhẹ nhàng đi tới đây, không đợi hai người đáp lời liền nhỏ giọng nói: "Ta có người bác chồng làm công tại nhà Bạch lão gia, nghe nói là đêm hôm trước lúc Bạch đại thiếu gia động phòng với Cảnh đại tiểu thư không có lạc hồng, cho nên trong đêm đó đã bị trả về Cảnh gia rồi.”
"A! Cảnh đại tiểu thư này làm sao có thể? Một ngày một đêm đã bị trả về, không biết lúc này Cảnh đại tiểu thư. . . . . ." đại thẩm trước kia là người tương đối hiền hậu, hình như không đành lòng phỏng đoán số mạng thê thảm của cảnh đại tiểu thư, nữ nhân gặp phải chuyện như vậy thì không còn gì khác ngoài một chữ “Thảm”a!
Mặc dù Cảnh gia ở thành Cổ Ngọc tài cao thế lớn, nhưng vợ chồng Cảnh lão gia là người rất nhiệt tình, thích làm người khác vui, luôn luôn chân thành không xem trọng tiền bạc, rất được lòng mọi người. Có thể nói Cảnh gia gia giáo nghiêm ngặt, đối với mấy người con đều nuôi dạy nghiêm khắc, ngay cả Cảnh đại tiểu thư bình thường vẫn luôn luôn khiêm tốn lễ độ, đối đãi với mọi người cũng rất ôn hòa, chuyện như vậy tại sao lại rơi vào Cảnh gia đây?
Tiểu tức phụ kia hếch cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi lên, nắm khăn che miệng cười khẽ: "Chuyện như vậy ai mà biết được? Tri nhân tri diện bất tri tâm, nói không chừng Cảnh đại tiểu thư kia âm thầm có tình nhân….Hai người đã sớm….. khanh khách" Nói còn chưa dứt lời liền ý vị sâu xa cười duyên, chỉ là lông mày nàng ta hướng lên trên, mắt quăng xuống dưới, đương nhiên là một bộ dạng khinh bỉ
Trên đường phố một chiếc xe ngựa bình thường chạy tới, có một vị công tử tuấn mỹ thoải mái điều khiển xe ngựa, con ngươi trong suốt quét qua đám người trên đường phố. Màn xe ngựa màu xanh lẳng lặng buông xuống, đem lời nói của mọi người thu hết vào trong xe.
Mỹ nhân cuốn bức rèm che mặt, ngồi nhíu mày ngài. Nhưng nước mắt ẩm ướt, không biết lòng đang hận người nào?
Trong xe ngựa, Cảnh Mộng Hạm đã thay xuống hỉ phục đỏ thẫm chói mắt, mắt sưng đỏ không chịu nổi đã khóc không ra một giọt nước mắt, chỉ là khô khóc chua chát đau đớn. Lúc xuất giá trong lòng nàng tràn đầy vui mừng, vốn cho là mình tìm được một lang quân như ý, từ nay về sau hai vợ chồng sát cánh bên nhau đến răng long đầu bạc, ai ngờ trời không cho người toại nguyện. . . . . .
Sính Đình ngồi trong xe ngựa, cảm thông vuốt ve mái tóc thật dài của Cảnh Mộng Hạm, thật muốn thay nàng ta che lỗ tai lại, ngăn chặn những lời lẽ đả thương người ở bên ngoài kia. Kể từ sau khi tiến vào thành Cổ Ngọc, dọc theo đường đi đều là những tiếng nghị luận như vậy, cuộc sống yên tĩnh của mọi người giống như bởi vì chuyện này mà hứng khởi, trong lúc này tự dưng mọi người bùng lên cuộc sống nhiệt tình
Nếu có một vài người có thể hiểu được cảm xúc bất hạnh của người khác thì cuộc sống tốt đẹp đến dường nào a! Quả nhiên muốn sống hạnh phúc thì phải biết chịu đựng.
Nghĩ đến kết cục thê thảm của nàng và Hiên Viên Húc, nàng giả chết kết thúc tất cả, nói đi nói lại, chỉ vì thân phận nàng thấp kém, không có gia thế hiển hách, tất cả mọi người cảm thấy nàng không xứng với hắn, từng người một không nhục nhã nàng thì cũng cười nhạo nàng si tâm vọng tưởng, chỉ kém khoác tấm da cáo lên người nàng nói nàng là hồ ly tinh, xã hội này chính là như thế, nữ nhân đi sai một chút liền sai, liền vình viễn không thể trở mình, tất cả mọi người sẽ chỉ trích ngươi, chửi rủa ngươi.
Mới đầu Sính Đình vẫn còn rất sợ Cảnh Mộng Hạm mảnh mai không chịu nổi đả kích như thế, bộ dạng của nàng ta ở trong rừng cây khắc sâu vào đầu ba người, giống như sức nặng của cọng lông vũ nhỏ xíu đặt lên trên người nàng ta cũng có thể làm cho nàng ta sụp đổ trong nháy mắt. Nhưng sau khi cô gái tự sát không thành này được các nàng cứu, biểu hiện dũng cảm kiên cường khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, nàng ta mắt điếc tai ngơ đối với những lời nói xấu sau lưng, chỉ là tỉnh táo trầm mặc, có lẽ yên lặng khóc lóc trong lòng không muốn cho người nào biết!
Thẩm Y Nhân phong thái tự nhiên dừng xe trước cửa một khách điếm, một mình đi vào chuẩn bị gian phòng tốt, một lát sau ra ngoài, bảo Sính Đình và Thính vũ đỡ Cảnh Mộng Hạm đeo mũ che mặt xuống, bọn họ không chớp mắt đi thẳng lên phòng đã đặt trên lầu hai
Cảnh Mộng Hạm vào phòng mới gở mũ che mặt trên đầu xuống, tất nhiên nàng trở lại là muốn điều tra manh mối của sự việc, sợ hãi cũng vô ích
Trời sinh voi sinh cỏ. Nghĩ tới đây nàng không khỏi hít một hơi thật sâu, thấy bọn họ có chút lo lắng và thân thiết nhìn nàng, trên gương mặt buồn bã của nàng lộ ra một nụ cười thống khổ làm người ta chua xót, từ khi nàng gặp chuyện không may đến bây giờ đều quên cả tươi cười. Mà ba người Thẩm Y Nhân cũng không chút nào vì dư luận bên ngoài mà chê cười nàng, điều này làm cho nàng đang không còn chút hy vọng thở phào nhẹ nhõm, đã có dũng khí đối mắt với những thứ cực kỳ nhếch nhác kia. Một cỗ cảm động cùng ấm áp xông lên trong lòng nàng.
Ba người Sính Đình không khỏi cảm thấy an ủi, không kìm hãm được cười lại một tiếng. Cảnh tiểu thư này khí chất cao quý, chẳng những trẻ tuổi xinh đẹp lại tri thư đạt lễ, thực không giống lời nói của những người kia, là một cô gái không tuân thủ trinh tiết. Mà theo như lời nàng nói lúc ở trong rừng cây, sau nàng còn có hai muội muội chưa lập gia đình, bất kỳ giá nào cũng không muốn làm hại danh dự của cha mẹ và các huynh đệ tỷ muội
Chỉ là ba người bọn họ cũng là nữ tử chưa lập gia đình, đối với chuyện này thật sự không có kinh nghiệm gì để bàn bạc. Ngay cả Thẩm Y Nhân thông minh tuyệt đỉnh, võ công cao cường cũng nhất thời cứng họng, mặt đỏ tới mang tai.
Bọn họ hết đường xoay sở, có cảm giác hết cách giống như miệng con chó cắn con nhím
"Trời đất bao la, ăn cơm là quan trọng nhất! Cảnh tiểu thư nhất định cô cũng đối bụng rồi, đợi sau khi rửa mặt chải đầu xong chúng ta lại thương lượng tiếp, ba thối thợ giày vẫn còn hơn một Gia Cát Lượng! Tệ nhất cũng phải như thế chứ.” Sính Đình giống như cười, lôi kéo Cảnh tiểu thư ngồi ở bên cạnh bàn, về sau không chút để ý tăng thêm một câu: "Cô chết cũng chẳng có ích gì, cùng lắm thì cô cùng chúng ta đi lưu lạc khắp nơi."
"Phốc!" Thẩm Y Nhân đang uống trà không đề phòng, một ngụm trà không hề hình tượng phun ra ngoài, liền ho vài một tiếng, mới vừa bực mình vừa buồn cười chỉ nàng nói: “Muội xem muội như bọn buôn người a! Muội vớ vẩn như vậy, đi ra ngoài bị người ta bán còn giúp người ta đếm bạc đấy!”
Sính Đình mắt đẹp rạng rỡ phát sáng, ý chí chiến đấu sục sôi nắm lên quả đấm nói: "Có tỷ làm kim bài vệ sĩ, xem ai dám đến, đánh chết cả nhà của hắn, Hừ! Hừ!" Nghe lời nói nàng vô cùng hả hê, nhìn bộ dáng nhỏ bé kiêu ngạo của nàng, Thẩm Y Nhân và Thính Vũ đều nở nụ cười, ngay cả Cảnh Mộng Hạm cũng giãn mặt ra mà cười
"Đốc, đốc!" Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhè nhẹ, sau đó một âm thanh kỳ dị vang lên: "Khách quan, món ăn của ngài tới rồi!”
Thẩm Y Nhân thu hồi nụ cười, mặt nghiêm nghị nói: "Nhanh như vậy? Ta đi mở cửa!"
Cảnh Mộng Hạm vội vàng đeo mũ che mặt lên, Sính Đình và Thính Vũ cũng đứng ngăn cản ở trước người của nàng.
"Ken két" một tiếng, cửa vừa mở ra, Thẩm Y Nhân cảnh giác đưa chân dài ra nhanh chóng cản trở người đi tới
Người tới cũng không chút nào sợ hãi, thân thể mập mạp nhẹ như chim yến, không chút do dự xông vào trong, Thẩm Y Nhân nhanh nhẹn lùi chân về, nhanh như tia chớp vươn một tay ra, nhưng người nọ giống như con cá trạch, trơn tuột, từ tay của nàng trốn vào trong phòng
"Ha ha! Cuối cùng bị ta tìm được rồi, Hừ! Trả kim kê và trứng vàng cho ta, mấy đứa trẻ hư hỏng.” Người tới sau khi vào nhà chính là chống nạnh ngửa mặt lên trời, phách lối cười ha ha.
Đám người Sính Đình trên trán toát ra mồ hôi lạnh, vị kim kê đại gia này sao giống thuốc cao bôi trên da chó vậy, vứt bỏ không được a? Cười như vậy không sợ dẫn sói đến sao!
Thẩm Y Nhân thở hổn hển muốn đóng cửa, như vậy để cho người khác nghe được còn tưởng rằng mấy người bọn họ là cường đạo, tại sao rách lão đầu tìm tới nhanh như vậy a?
Cùng lúc đó, một người tay áo bồng bềnh đi qua trước cửa, người nọ đã đi qua vài bước, rồi lại kỳ quái đột ngột quay đầu lại: "Ah, tại sao là các vị! Thật sự là ‘nhân sinh hà xử bất tương phùng’ a!”
Tay đang đóng cửa của Thẩm Y Nhân không thể làm gì khác hơn là vô lực để xuống, tâm bất cam tình bất nguyện hai tay ôm quyền nói: "Minh huynh!"
Hôm nay Minh Thượng Vân một thân áo lam tinh xảo hoa lệ, tóc búi cao, áo bào rộng dài, càng giống như tiên nhân. Vẻ mặt hắn tuấn tú thần thái phấn khởi, vô cùng tự nhiên ôm quyền hoàn lễ, khẽ mỉm cười: "Thẩm huynh!" Ngay sau đó lại hướng hành lễ với Cốc lão đầu bên trong phòng, “Cốc lão gia tử, lại gặp mặt!” Sao đó mắt phượng hẹp dài mê người của hắn thâm sâu nhìn chăm chú Sính Đình một cái, khách khí gật đầu với hai người kia đang ở trong phòng một cái.
Cảnh Hạm Mộng luôn luôn nuôi dưỡng ở Tú Lâu, chưa từng qua lại với nam nhân bên ngoài, lúc này hơi khẩn trương lo lắng. Sính Đình giống như biết tâm ý, lôi kéo tay của nàng ta, thản nhiên cười với nàng ta. Minh Thượng Vân đang nhiệt tình cùng Cốc lão nhân ôn chuyện đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, ánh mắt sáng ngời của hắn hơi lóe lóe, đáy mắt hình như hiện lên một ánh lửa u ám.
Thẩm Y Nhân khinh bỉ nhìn một già một trẻ ở trong phòng trò chuyện với nhau thật vui, quả thật muốn phát điên, trong lòng tức giận hộc ba lít máu cũng không đủ!
Có cái gì tốt mà ôn chuyện? Mới không gặp nhau có bao lâu đâu, làm như là mấy trăm năm rồi không gặp vậy, cũng không phải là ông cháu thất lạc nhiều năm, chỉ kém ôm nhau ôm đầu khóc rống thôi! Không thấy đây là phòng của bọn họ sao? Nàng giận dữ muốn dùng ánh mắt để giết chết hai người này, chỉ tiếc đôi mắt quyến rũ vứt cho người mù nhìn, da mặt hai người này làm bằng tường đồng vách sắt, không chút nào để ý tới ánh mắt đằng đằng sát khí của nàng
Đợi mấy cô nương rửa mặt ăn uống xong, hai người Cốc lão đầu và Minh Thượng Vân sảng khoái tinh thần kết bạn mà đến, còn mang đến không ít điểm tâm ngon cho bọn họ
Bởi vì từng ở chung một chỗ đánh bọn người xấu trong hắc điếm, mọi người coi như là có cảm tình cách mạng cùng chung kẻ thù, Sính Đình cũng không phản cảm điểm tâm mà bọn họ mang đến. Cốc lão đầu và Minh Thượng Vân rất cẩn thận, đem theo rất nhiều loại điểm tâm mà nữ hài tử thích ăn. Nàng bảo Thình Vũ phân một chút cho ba người Cốc lão nhân, lôi kéo Cảnh Mộng Hạm và Thính Vũ ngồi xuống một cái bàn nhỏ, bắt đầu nếm thử từng món điểm tâm, ăn vào cảm thấy rất thích, nàng liền vui vẻ cười rộ lên, thủy mâu rực rỡ, làm cho Minh thượng Vân ở bên kia liên tiếp ghé mắt nhìn nàng
Thẩm Y Nhân rất nhức đầu, nàng cũng là một cô nương a, chỉ là hành tẩu giang hồ nàng thích mặc nam trang, nhưng nàng cũng không thích cùng nam nhân ngồi chung uống rượu nói chuyện phiếm a, nàng vẫn thích cùng tiểu cô nương ở chung một chỗ ăn điểm tâm uống trà kiêm nói chuyện phiếm a! Nhưng Sính Đình cảm thấy các nàng thật sự không tiện nhúng tay vào chuyện của Cảnh đại tiểu thư, không ngại để cho Cốc lão nhân tới xử lý việc này. Cốc lão nhân này mặc dù thoạt nhìn bề ngoài không đáng tin cậy, nhưng bọn họ đã sớm cảm giác ông cụ này xuất quỷ nhập thần không hề đơn giản.
Nếu như Cốc lão đầu biết mấy vị tiểu cô nương này coi trọng hắn như vậy, không phải lại tự biên tự diễn khen ngợi mình thành một đóa hoa loa kèn a!
Đang lúc ấy thì ngoài cửa truyền đến một trận bước chân có vẻ hơi vội vàng, chợt bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Thính Vũ liền vội vàng đứng lên đi mở cửa, lập tức từ ngoài cửa đi tới ba người mang mũ che mặt, sau khi nhìn thấy Cảnh Mộng Hạm dường như vẻ mặt rất kích động, một người quay lại đóng cửa liền vén mũ che mặt lên: "Hạm nhi!"
"Đại muội!"
"Đại tỷ!"
Cảnh Mộng Hạm ngơ ngác kinh ngạc nhìn ba người vào phòng, đôi môi mím chặt so với lúc trước còn tái nhợt hơn mấy phần, nước mắt nàng cuồn cuộn rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp động lòng người, đôi môi nàng run run khóc không thành tiếng: "Phụ thân. . . . . . Đại ca, tiểu muội!"
"Đại tỷ!" một tiểu cô nương mười ba tuổi kích động bổ nhào vào trong ngực của nàng, nước mắt không kìm được nữa rào rào rơi xuống, "Đại tỷ tại sao tỷ lén lút trốn đi? Chúng ta tìm tỷ thật khổ sở . . . . . Ô!"
Cảnh lão gia tiều tụy đi tới, đau lòng nhìn con gái lớn bị hành hạ, trong ánh mắt ướt át tràn đầy ân cần từ ái, đôi môi run rẩy khàn giọng nói: “Hài tử, cha mẹ, ca ca và muội muội đều tin tưởng rằng con……con không thể làm chuyện điên rồ a! Để cho cha mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh a! Có thể tìm được con trở về nhất định là ông trời đã phù hộ, cha cũng không cầu xin nhiều nữa!” Nói xong ông cụ không khỏi tung hoành rơi lệ, ôm lấy hai nữ nhi khóc không thành tiếng, ba người khóc thành một đoàn.
Người thanh niên kia vui mừng nhìn muội muội hoàn hảo không có tổn thương gì, lặng lẽ lau khóe mắt một cái, đi mau đến trước ba người Thẩm Y Nhân, hai chân định gập xuống cúi lạy: "Cám ơn ân nhân! Đại ân đại đức cứu đại muội của ta trở về, tốt bụng tới báo tin, cả nhà chúng ta vô cùng cảm kích."
Thẩm Y Nhân cuống quít đứng dậy lấy tay nâng hắn lên, thanh niên kia chỉ cảm thấy dưới gối có một nguồn sức mạnh khiến cho hắn quỳ xuống không được
Minh Thượng Vân vội vàng kéo hắn đứng dậy, gương mặt trắng trẻo mập mạp của Cốc Chi Thông lóe lên hứng thú, mắt sáng long lanh có chút hăng hái nhìn mọi người xung quanh. Thẩm Y Nhân thấy bọn họ một nhà đoàn tụ thật vui mừng, cũng có chút hâm mộ, tươi cười rạng rỡ nói: "Là lệnh ái bảo tại hạ báo tin, các vị không nên khách khí, một cái nhấc tay mà thôi."
Lúc này mọi người Cảnh gia đều đối với bọn họ thiên ân vạn tạ, lòng biết ơn, tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả được.
Ngày hôm trước Bạch gia phái người đưa Cảnh Mộng Hạm vẻ mặt đờ đẫn, thất hồn lạc phách trở về, sau đó liền giận đùng đùng xoay người rời đi. Người nhà Cảnh gia bị đánh lén phen này, không khác nào thiên tháp địa hãm, cả nhà nhất thời đổ mồ hôi hột, đều sợ ngây người.
Cảnh gia là một đại gia tộc bản địa, nếu như trong tộc có cô gái không đức hạnh, sẽ liên lụy đến hôn sự của toàn bộ con gái trong tộc, mọi người sẽ hoài nghi tất cả các cô gái trong gia tộc này đều không đức hạnh, đến lúc đó gia tộc bị áp lực của người đời, bọn họ chỉ có thể âm thầm xử tử hoặc là dìm chết Cảnh Mộng Hạm.
Có ai không phục (3)
Nhưng vợ chồng Cảnh lão gia luôn luôn tin tưởng ái nữ của mình, nguyện ý dùng tánh mạng bảo đảm con gái mình là trong sạch, tuyệt đối không thiếu đức hạnh. Đặc biệt hai muội muội càng thêm không tin đại tỷ nhã nhặn lịch sự trinh nhã sẽ làm ra cái chuyện trái trinh tiết. Cảnh gia người nào cũng uể oải không có tinh thần, cũng không có người nào oán than quở trách Cảnh Mộng Hạm, chỉ là không ngủ không nghỉ thay phiên làm bạn nản lòng thoái chí bên người nàng.
Cảnh Mộng Hạm nghĩ đến bởi vì một mình nàng mà liên lụy đến danh tiếng của Cảnh gia, đau lòng khổ sở mấy lần muốn liều mạng. Muội muội nhỏ nhất ở cùng với nàng, bởi vì quá mệt mỏi ngủ gật, nhất thời không đề phòng, nàng lại dùng tóc thật dài của mình treo ngược lên, mặc dù tự tử không thành, nhưng Cảnh mẹ bởi vì tức giận công tâm, nhất thời té xỉu, thừa dịp cả nhà kinh hoàng luống cuống, luống cuống tay chân, nàng len lén chạy ra ngoài, chỉ muốn tìm một nơi không ai biết nàng, tìm đủ mọi cách để chết!
Sau khi người nhà Cảnh gia không thấy nàng đâu nữa cũng không dám lộ ra trước mặt Cảnh mẹ đang bị bệnh, chỉ có thể lo âu len lén tìm kiếm khắp mọi nơi. Trước bởi vì nàng sống chết chưa biết, cả nhà đau lòng muốn chết, Cảnh lão gia hai ngày nay tâm lực quá độ, lập tức giống như già đi mười mấy tuổi.
Sau khi nghe xong chuyện đã xảy ra, Cốc Chi Thông có chút nhức đầu, gãi gãi đầu, càng không ngừng xoa cái mặt bánh bao của hắn
Vẻ mặt Minh Thượng Vân hơi đỏ nhạt ở một bên vuốt cằm, trầm ngâm không nói.
Cốc lão đầu trù trừ một hồi, thấy ba người Sính Đình đang nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng tin tưởng, Thẩm Y Nhân ánh mắt "Coi trọng ngươi nha", hắn chợt cảm thấy trong lồng ngực có hào khí vạn trượng kích động, trở lại thời niên thiếu. Vung tay mập lên, mang theo Cảnh lão gia đi vào phòng Minh Thượng Vân, để lại mấy thanh niên nam nữ tương đối xấu hổ
Phố Phú Quý trong thành Cổ Ngọc đều tập trung những gia đình có tiền có thế, phủ đệ của Bạch viên ngoại Bạch lão gia cũng tọa lạc ở con phố này. Cửa chính Bạch phủ vừa cao quý vừa khí thế, chữ “Hỉ” trên cửa bị người ta xé tan tác, lồng đèn màu đỏ vốn treo ở hai bên cũng bị lấy xuống từ lâu
Tại khu chợ cách cửa chính Bạch phủ không xa, một chiếc xe ngựa bề ngoài xấu xí đậu lại. Mặc dù xe không đẹp nhưng không dìm hàng được người đẹp trai, hai nam tử tuấn tú khí chất bất đồng, một áo trắng bồng bềnh, thiếu niên ngồi quỳ gối ở đầu xe, một tay chống cằm, không nói hết có bao nhiêu phóng khoáng ngông ngênh; một áo lam hoa phục, tà tà tựa dựa bên cạnh xe ngựa, rảnh rang cúi đầu vuốt vuốt một khối ngọc bội, bộ dáng phong lưu
Hai phong cảnh tịnh lệ làm cho những người đi đường liên tiếp vòng vo ở xung quanh. Có không ít cô gái đi qua, không khỏi đều nhìn thẳng mắt, hơi đỏ mặt, ở đâu ra hai oan gia tuấn tú như vậy? Không biết trong nhà có thê có thiếp chưa? Die endan leequy don
Sính Đình ngồi trong xe chờ đợi có phần hơi sốt ruột, vén rèm xe lên nhỏ giọng hỏi Thẩm Y Nhân: "Tại sao còn không ra ngoài? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?” Âm thanh của nàng giống như tiếng chim hoàng oanh líu lo, Dương Dương bên tai. Thật ra thì Cảnh lão gia và Cốc Chi Thông cũng mới vào Bạch phủ một hồi, chỉ là gần đây nàng ở bên ngoài quen phóng túng rồi, không muốn giống như đại gia tiểu thư ngồi ngớ ngẩn ở trong xe
Trên mặt tùy ý lạnh nhạt, thật ra thì Minh Thượng Vân ở một bên dựng lỗ tai lên lắng nghe, rất muốn làm cho nàng nói nhiều hơn, không khỏi khẽ cười dụ dỗ: "Nếu không nàng cũng xuống xe đến đây đi, dù sao ngồi trong xe như vậy cũng ngột ngạt.
Sính Đình bị hắn mỉm cười mê người bị sợ đến mức ngẩn ra, chưa kịp trả lời hắn, liền "Bá" một tiếng để rèm xuống lui về trong xe. Một lát sau nàng liền ảo não cắn môi, hiện tại nàng là đã dịch dung, có gì phải sợ, cũng không phải là chưa từng thấy qua mỹ nam, không có tiền đồ! Hiên Viên Húc chính là một mỹ nam tử làm cho người ta tự ti mặc cảm, chỉ là tên kia tính khí làm cho người ta không dám khen tặng, bá đạo muốn chết.
Minh Thượng Vân thấy nàng lùi về trong xe, trong lòng xông lên nồng nặc thất vọng, tao nhã trên mặt không giảm, vẫn thản nhiên dựa người vào xe ngựa như cũ, chỉ cười không nói. Nhưng bề ngoài hắn tuấn tú ưu nhã, bộ dáng Di Thế độc lập lại làm cho người ta nhìn không rời mắt.
Vừa lúc này có một vị cô nương trẻ tuổi, dáng điệu không tệ màu sắc rực rỡ đi qua, vừa nhìn thấy hắn liền nở nụ cười vô cùng quyến rũ, trái tim không ủ rũ nữa, từ từ đi tới "Ai nha!" Một tiếng đột ngột đụng vào trên tường.
Thẩm Y Nhân đứng bên ngoài quan sát thật sự nhìn không nổi nữa, rất không phúc hậu đem đầu tựa lên đầu gối cong "Xích xích" nở nụ cười. Sau khi cười xong, nàng tự nhiên linh hoạt bắn ra chân dài, nhẹ nhàng từ trên xe nhảy xuống, một tay cầm màn xe vén lên: "Muội, xuống, chúng ta cũng vào xem một chút!"
"Ai!" Sính Đình cười nói lông mày cong cong, vịn cổ tay của nàng nhảy xuống xe.
Thính Vũ lại kiên quyết khoát tay không đi, nàng muốn xem xe ngựa, chiếc xe ngựa mua lần trước lúc chạy trốn đã ném ở trấn Bảo Bình rồi, tim nàng đau, thịt nàng đau, toàn thân đều đau. Đây không phải vứt xe, vứt bạc tỷ a! dien,đa nle quy don
Minh Thượng Vân đi theo các nàng mới vừa đi tới bậc thang cửa Bạch phủ, cửa chính "Ken két" một tiếng vang dội bị người ta mạnh mẽ mở ra, bên trong tiếng ồn ào không ngừng, một nhóm người nhốn nháo đẩy đẩy ra ngoài, đứng mũi chịu sào chính là Cảnh lão gia và Cốc Chi Thông thảm bại
Một người trung niên mặc phục sức viên ngoại, phất tay chống nạnh tức giận bất bình chửi mắng: "Họ Cảnh, người khác sợ ngươi, Bạch Nhân Đào ta không sợ ngươi, trước kia thấy ngươi phẩm chất thành thật mới cùng ngươi làm bằng hữu, ngươi hại Bạch gia của ta còn chưa đủ? Lại còn mang một kẻ điên chạy tới nhà ta nói lung tung, ngươi là ông Thọ chán sống rồi thắt cổ có phải không?"
Cốc lão đầu nóng nảy đỏ bừng cả khuôn mặt, ngươi mới kẻ điên, cả nhà ngươi mới là kẻ điên!
Ba người trước cửa sững sờ, Minh Thượng Vân lập tức vung vạt áo lên, tiến lên mấy bước, vịn lấy Cảnh lão gia trượt chân ở bậc cửa. Thẩm Y Nhân vịn Cốc Chi Thông đầu đầy bụi đất, đồng tình nhìn hắn.
Sính Đình nhìn một đống rối nùi, chỉ hận không biết võ công không giúp được chút việc gì, nhanh chóng thẳng nhéo vành tai, đem vành tai bạch ngọc nhéo đến hồng hồng.
Bạch lão gia hình như bị tức giận không nhẹ, sắc mặt đỏ lên, thân thể gầy teo tức giận lúc lên lúc xuống, giống như là chịu vô cùng nhục nhã, hắn chỉ vào sắc mặt tái nhợt của Cảnh lão gia trước mọi người chửi rủa: “Mấy năm nay ta có điểm nào có lỗi với ngươi? Ta thực lòng thực tâm cùng ngươi kết thân, ngươi chế giễu, dùng cái…..Tới làm nhục gia phong Bạch gia ta, ta cũng xấu hổ dùm ngươi, nói không nên lời! Con ta ở thành Cổ Ngọc này luôn luôn có tài danh, phẩm cách xuất chúng, bao nhiêu người nôn nóng muốn cùng Bạch gia ta kết thân, nếu không phải ta thường nghe ngươi nhắc tới đại nữ nhi của mình nhã nhặn lịch sự dịu dàng như thế nào, chững chạc đứng đắn như thế nào, tội gì ta phải mang con trai thành tâm thành ý tới nhà ngươi cầu hôn, ngươi đánh má trái ta không nói, còn nghĩ tới đánh má phải của ta, thật là buồn cười, Cảnh Sơn ngươi chớ khinh người quá đáng!"
Cảnh lão gia sắc mặt tái nhợt tiều tụy, nhưng lưng dày rộng vẫn cố gắng đứng thẳng như một ngọn núi. Bị Bạch lão gia tức miệng mắng to như vậy, hắn vẫn kiên cường đứng ở cửa chính của Bạch gia, như mọc rể, không rời đi nửa bước.
Bàn tay có lực của hắn ôm chặt lấy cửa chính vừa dày vừa nặng, mặc cho người làm của Bạch gia đẩy hắn đánh hắn, gắt gao không buông tay. Ánh mắt của hắn kiên định nhìn chằm chằm Bạch lão gia: "Bạch huynh, những câu ta nói đều là thật, tuyệt đối không có ý đánh vào mặt của huynh, ta chỉ muốn trả lại cho nữ nhi chịu uất ức một cái công đạo!”
"Công đạo! Ai tới trả Bạch gia ta một cái công đạo? Bởi vì chuyện này con ta không mặt mũi gặp người khác, đến bây giờ cũng không rõ tung tích, ta còn không tìm ngươi tính sổ? Người tới, trục xuất đi, từ nay về sau Bạch gia ta và Cảnh gia ngươi kiều quy kiều lộ quy lộ! Ngươi đi Dương quan đạo của ngươi, ta qua Độc Mộc kiều của ta!” Bạch lão gia nhảy xếch tức giận kêu to, chợt nghiêng đầu vung tay lên, mấy người làm tiến lên đẩy Cảnh lão gia và Cốc Chi Thông.
Có ai không phục (4)
"Chậm đã!" một tiếng hét lớn trong trẻo êm tai vang lên, Thẩm Y Nhân đỡ Cốc lão đầu “Thở phì phò phì phò”, rất có khí thế hô một tiếng.
Mọi người đang lúc xô đẩy không khỏi ngừng lại, không hẹn mà cùng nhìn mỹ thiếu niên xinh đẹp trống mái khó phân.
"Ngươi là củ hành trắng?" Một gã sai vặt trẻ tuổi trên mặt có mấy phần không phục hỏi, không phải chỉ là bộ dạng tuấn tú một chút thôi sao? Ăn mặc xinh đẹp một chút thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người, một tên tiểu bạch kiểm, có gì đáng xem! “Chuyện này mắc mớ gì đến ngươi?”
Sính Đình nhìn củ hành trắng, "Vèo" một tiếng bật cười, thật lòng thay vị tiểu tử kia lo lắng.
"Đi đi đi! Đều đi! Đều đi! Mau phái người đi tìm đại thiếu gia trở lại, đừng dây dưa nữa!” Bạch lão gia càng phát ra tâm phiền ý loạn, vẫy tay để cho mọi người thức thời một chút nhanh rời đi. Thê tử của hắn cũng qua đời mấy năm, Bạch gia đại nghiệp, nhưng bên trong ngay cả một quản gia chủ mẫu cũng không có, vốn định cưới Cảnh đại tiểu thư danh tiếng lẫy lừng về trông nom gia đình, không ngờ lại là một cô gái bất trinh bất khiết. Gia môn bất hạnh, làm người ta hổ thẹn mất mặt còn chưa đủ, con trai trưởng cũng rời nhà, đến bây giờ không biết tung tích? Hắn còn tâm tư đâu mà để ý những người này!
Cả đám người Bạch phủ cùng với vũ sư hộ viện người cao ngựa lớn nghe được lão gia ra lệnh, lúc này mạnh mẽ xông lên xô đẩy, Thẩm Y Nhân nhìn thoáng qua, cúi thấp đầu trêu tức Cốc lão đầu: “Coi ta đây!”
Nàng cười như không cười vỗ vỗ Cảnh lão gia, khiến Cảnh lão gia buông tay lui về phía sau, gật đầu một cái với Minh Thượng Vân. Sau một khắc, ánh mắt trầm tĩnh của nàng bất chợt thay đổi bén nhọn vô cùng, thân hình nhẹ nhàng bay lên, "Lốp bốp bá bá" đưa tay nhổ râu bọn họ, đám người làm và đám hộ viện của Bạch gia đều trúng một chưởng của nàng, chóng váng đầu óc, thân thể xoay vài vòng mới ngừng lại được
"Mọi người cầm vũ khí! Đánh chết tiểu tử này!" Vũ sư hộ viện của Bạch gia cũng không phải là ngồi không, bản lĩnh không tệ sau khi bị đánh rất nhanh tỉnh táo lại, lập tức cầm lên cây gậy đập nện về hướng Thẩm Y Nhân
Minh Thượng Vân mặt lộ ý cười, đỡ Cảnh lão gia chỉ kém vỗ tay Thẩm Y Nhân đứng bên cạnh Sính Đình. Cốc lão đầu ở một bên gấp đến độ vò đầu bứt tai, muốn nhảy thử, nhưng trước đó hắn xử lý chuyện này biểu hiện không tốt, bị thẩm Y Nhân khinh thường đủ thứ, lúc này cũng không tiện hành động thiếu suy nghĩ
Thẩm Y Nhân chắp hai tay, áo bào theo gió không ngừng tung bay phất phới, nàng tà nghễ công kích những vũ sư hộ viện đang qua đây, khe khẽ hừ một tiếng, giọng nói mang theo khinh miệt: "Chút tài mọn, cũng dám ở trước mặt tiểu gia bêu xấu."
Lời còn chưa dứt, nàng vung hai tay áo bào lên, cả người không lùi phản nghênh, nhẹ nhàng tung người nhảy lên, bàn tay thon thon trắng nõn lập tức cắt về phía côn gậy. Không đợi Sính Đình lo lắng kinh hô phát ra tiếng, những cây gậy quét về phía nàng đều bị tay đao của nàng chẻ đoạn, bịch bịch rơi trên mặt đất, có một vài đoạn rơi thẳng lên đầu ngón chân của những hộ viện kia, bọn hắn đau đớn khó nhịn, ôm chân nhảy lên kêu to "Oa oa"
"Tìm chết!" Thẩm Y Nhân thản nhiên nói.
Trong lúc này mọi người bị thân thủ sắc bén và khí phách ngạo mạn của nàng làm cho kinh sợ, đều ngơ ngác nhìn tay nàng
Thẩm Y Nhân buộc cao mái tóc dài đen tuyền, chắp tay ngạo nghễ mà đứng, nhìn bọn họ bằng nửa con mắt: "Có ai không phục?"
"Ta!" Một Nhị Lăng Tử hộ viện không có ánh mắt ấm ức nói, nói còn chưa dứt lời liền bị Thẩm Y Nhân không chút lưu tình đá ra một cước, lăn lông lốc vài vòng khó khăn lắm mới ngừng thân thể lại. Trong nháy mắt hộ viện của Bạch lão gia cũng câm như ve mùa đông, ai cũng không dám tới đây trêu chọc cái vị Sát Thần này
Thấy Thẩm Y Nhân toàn thân lộ hết Bá Vương khí, không thể nghi ngờ, rất có khí thế “Y Nhân xuất nhất, thùy dử tranh phong”, Sính Đình thủy mâu sáng long lanh kiêu ngạo mà nhìn nàng, lúm đồng tiền như hoa, một bộ dáng cùng có vinh yên.
Cốc lão gia tử đưa cái mặt bánh bao qua, ủ rũ cúi đầu bĩu môi, cầm ngón tay cà rốt mập mạp uốn qua uốn lại, trong lòng là hâm mộ đố kỵ oán hận! Cơ hội nổi tiếng tốt biết bao nhiêu! Hắn đi trước uổng công, oa oa! Hắn không phục! Nhưng hắn không có can đảm kêu ra miệng, sẽ bị Thẩm Y Nhân phách lối khinh bỉ đủ thứ!
Thật ra trước đó hắn cũng muốn dùng vũ lực trấn áp đám người này, chỉ sợ là truyền tới giang hồ sẽ tổn hại đến danh tiếng của hắn, người trong võ lâm sẽ châm biếm hắn lấy mạnh hiếp yếu. Ai! Từ trước đến giờ lỗ mãng gây họa, từ xưa nổi danh nhất hại người.
Minh Thượng Vân dáng người cao ngất gác tay mà đứng, áo bào rộng dài, nhìn như phiêu phiêu dục tiên, hắn đứng ở cửa chính Bạch gia cười hoà hợp êm thấm, giọng nói êm ái làm cho người ta như tẩm gió xuân:"Bạch lão gia, có thể bình tâm khí hòa vào nhà nói chuyện hay không? Ngài cũng không muốn để cho mọi người trên đường chê cười chứ?”
Lúc này Bạch lão gia mang vẻ mặt bực bội cùng Cảnh lão gia mang vẻ mặt kiên quyết mới phát hiện ra dưới bậc thang một đám người vây đầy xem kịch vui, hơn nữa đều ở đây bàn luận xôn xao. Hai người nét mặt già nua không khỏi đỏ lên, tràn đầy vẻ bất ngờ
Bạch lão gia thẹn quá thành giận, không khỏi hướng về phía đám người xem náo nhiệt quát: "Nhìn cái gì vậy? Đều là diễn trò thôi!” Sau đó ở cường quyền ác thế trấn áp xuống, không thể làm gì khác hơn phất tay áo dẫn đầu đi vào trong viện tử.
Bên trong thư phòng mang phong cách cổ điển tinh xảo của Bạch gia một vài người đang bàn bạc, mọi người muốn đem chuyện không tốt này nói đúng sai phải trái. Thẩm Y Nhân tỏ vẻ hoài nghi năng lực xử lý chuyện này của Cốc Chi Thông, Cảnh lão gia rất tin tưởng năng lực của nàng, nỗ lực chống lại ý đám đông, mạnh mẽ yêu cầu nàng tham gia
Tiểu sảnh đãi khách bên ngoài thư phòng, Minh Thượng Vân và Sính Đình được chiêu đãi trà ngon, để cho bọn họ an tâm ở tại chỗ này chờ đợi.
Minh Thượng Vân khoan thai tự đắc, thong thả bước vào trong tiểu sảnh, nhìn Sính Đình trầm mặc không nói, mỉm cười một cái, thản nhiên vén áo bào ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm lên chuyên chú nhìn nàng, tự nhiên thoải mái thì thầm: “Phinh Phinh niểu niểu thập tam dư, đậu khấu sao đầu nhị nguyệt sơ*.” Sau đó trầm giọng tán thưởng: "Thật là dễ nghe!"
*Tạm dịch: Duyên dáng hơn hạt đậu khấu đầu cành tháng hai (Sính Đình có nghĩa là duyên dáng lượn lờ, thướt tha)
Sính Đình không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hỏi "Tại sao huynh biết tên của ta?” Sau khi bọn họ rời khỏi kinh thành, nghĩ sẽ không ai chú ý đến những người tầm thường như bọn họ cũng chưa có phí hết tâm tư đi đổi tên, lúc bình thường cũng hay xưng tỷ muội, rất ít khi kêu tên.
Ngón tay thon dài như ngọc của Minh Thượng Vân gõ nhẹ mặt bàn, nụ cười không giảm, hời hợt nói: "Đoán!" Ngay sau đó lại không chút để ý ngâm nga; "Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, Thâm Hạng Minh Triều Mại Hạnh Hoa." Âm thanh của hắn nhẹ nhàng mà dễ nghe, vẻ mặt bình thản ung dung, tự nhiên chính trực, dường như không có chút nào ngượng ngùng vì đàm luận quý danh của một người con gái.
Người này quá khó ưa. . . . . . , Sính Đình mấp máy môi anh đào, làm như không nghe thấy lời hắn nói, rũ mí mắt xuống không để ý tới hắn, cúi đầu chuyên tâm thưởng thức trà.
Minh Thượng Vân không để ý chút nào tươi sáng cười một tiếng, ánh mắt không tự chủ được nhìn hai tay nàng đang bưng ly trà, ngọc thủ như búp măng trắng tuyết, đầu ngón tay mảnh khảnh mượt mà còn lưu lại một chút nước ép hoa bóng nước đỏ tươi, hạ xuống trên thân ly xanh trắng giống như bị lôi cuốn vào bức tranh ngoạn mục: mỹ nhân tay ngọc, tươi đẹp gắt gao hấp dẫn ánh mắt của người khác
Sính Đình dường như cảm thấy hắn đang quan sát tay của mình, không nhịn được ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái, đáng tiếc nàng giống như tiểu thú mắt đen lung liếng, con ngươi ướt nhẹp tuyệt đối không phải là công cụ sát thương, ngược lại tràn đầy vô tội và đau lòng làm cho người ta yêu thương. Nàng để ly xuống đem bàn tay thon rụt vào trong áo, yên lặng đứng dậy rời khỏi tiểu sảnh đi tới viện tử
Minh Thượng Vân nhìn bóng lưng thướt tha yểu điệu của nàng, chậm rãi nâng môi mỏng xinh đẹp lên, trong mắt phượng đen nhánh rực rỡ hiện lên ý tứ hàm xúc không rõ ràng, nhưng hình như nhìn có vẻ ngây dại!
"Đại Thiếu Gia trở lại, Đại Thiếu Gia trở lại!" Đang lúc ấy thì, một gã sai vặt vui mừng vọt vào.
"Pằng" một tiếng, cửa thư phòng bị người ta mạnh mẽ mở ra, Bạch lão gia khẩn trương bước một bước dài vọt ra, lo lắng hỏi gã sai vặt báo tin: "Đại Thiếu Gia thật sự đã về rồi?" Thấy gã sai vặt vẻ mặt hưng phấn khẳng định gật đầu một cái, gương mặt đông lạnh của Bạch lão gia nhất thời mỉm cười, ném xuống phía sau một nhóm người, vội vã đi gặp con trai bỏ nhà ra đi.
Bạch Đại Thiếu Gia được nhị thiếu gia và gã sai vặt An Bình cần thận đỡ xuống trước mặt Bạch lão gia, "Phốc oành" một tiếng quỳ xuống, giọng nói mang theo nghẹn ngào: "Cha, đứa con bất hiếu đã trở lại!"
Nhìn quần áo trên người con trai luôn luôn lịch sự nho nhã bị nhánh cây móc rách tung tóe, một chiếc giày cũng rơi mất, tóc tai rối bời, trên mặt một khối đen một khối trắng, Bạch lão gia vốn đang lưu lại vài tia lửa giận, lúc này cũng tan thành mây khói, trong lòng không khỏi có chút chua xót, hắn thở dài một tiếng đối với tiểu nhi tử phân phó nói: "Đỡ đại ca con đứng lên!"
Bạch Nhị thiếu gia đau lòng cùng gã sai vặt An Bình đỡ đại ca .
Bạch Thanh Ngôn mệt mỏi không chịu nổi liếc mắt liền thấy Cảnh lão gia đang trợn mắt nhìn hắn. Sắc mặt tái nhợt của hắn nhất thời trắng bệch không gì sánh được, đẩy tay nhị đệ và An Bình ra, chậm rãi dời bước chân nặng nề đi tới trước mặt Cảnh lão gia, không chút do dự khuất tất quỳ xuống, có phần sợ hãi hỏi "Đại tiểu thư nàng nhưng. . . . . . Đều là ta sai lầm, ta không biết có thể như vậy, đại tiểu thư nàng. . . . . . Có tìm được chưa?"
Cảnh lão gia vẻ mặt giận dữ bất mãn nhìn hắn chằm chằm, người thiếu niên trước mắt này từ nhỏ ở thành Cổ Ngọc liền có tài danh, người lại bẩm sinh tuấn tú lịch sự, ít nhiều hắn cũng có người cầu thân, nên mới đem đại nữ nhi mà mình thương yêu gả cho hắn, một là vì hai nhà trên phương diện làm ăn lui tới mật thiết, bình thường ông cùng Bạch lão gia quan hệ cũng không tệ; hai là bởi vì lúc ấy nhận thấy Bạch Thanh Ngôn này là thật tâm cầu hôn nữ nhi, ai có thể nghĩ. . . . . . .
Bạch Thanh Ngôn thấy Cảnh lão gia cắn răng nghiến lợi nhìn hắn giống như nhìn kẻ thù, nhưng cũng không trả lời, cho là Cảnh Mộng Hạm đã xảy ra chuyện gì, thân thể thon gầy quỳ dưới đất càng thêm lảo đảo muốn ngã.
Hắn cũng không biết sự việc lại biến thành cái bộ dáng này. Hắn chỉ nhớ sau khi gặp chuyện không may đầu óc hắn lờ mờ phát giác ra, thấy Cảnh Mộng Hạm quần áo xốc xếch gương mặt tái nhợt như tro tàn, hai ma ma cầm khăn quyên vẻ mặt khinh bỉ và cười nhạo, miệng đầy chua ngoa châm chọc lời nói lạnh nhạt; còn có âm thanh Bạch lão gia tức giận tràn ngập xung quanh hắn
Sau khi hắn tỉnh táo lại, kỳ thật là muốn ngăn cản Cảnh Mộng Hạm lên cỗ kiệu trở về Cảnh phủ, ai ngờ đại hán nâng kiệu chạy rất nhanh, hắn một kẻ văn nhược thư sinh chẳng không đuổi kịp, còn ngã trên đường vài lần, nhưng hắn vẫn tập tễnh chân nam đá chân chiêu chạy đến Cảnh phủ. Nhưng cửa chính Cảnh phủ đã sớm khép chặt, hắn cũng không thấy được Mộng Hạm.
Mặc dù bình thường hắn một lòng cặm cụi sách vở, nhưng cũng biết được chuyện này đối với nữ tử chỉ có một con đường chết, hắn không muốn số phận của Mộng Hạm bị như vậy, nhưng rất sợ mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt vừa kỳ quái vừa thương hại
Người khác chỉ cho là hắn và Mộng Hạm vâng lệnh của cha mẹ, lời của mối mai. Thật ra thì trước kia hắn đã sớm gặp qua Mộng Hạm trong miếu dâng hương, hơn nữa là vừa gặp đã thương. Khi biết Cảnh lão gia và phụ thân cố ý kết thân, trong lòng hắn âm thầm vui vẻ mấy ngày, buổi tối hưng phấn ngủ không yên. Khi đó hắn cảm giác mình rất may mắn, có thể kết làm vợ chồng với cô gái mình yêu mến, đầu bạc răng long.
Còn Bạch lão gia đau lòng con trai của mình, ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn Cảnh lão gia.
Cảnh lão gia không chút khách khí quay lại liếc hắn một cái, bảo bối khêu nữ của ta không phải là người à? Nhưng dù sao hắn ở trong ngành nghề lăn lộn nhiều năm như vậy, biết lúc này không phải là lúc hành động theo cảm tính, vì tốt cho Mộng Hạm, vẫn nên đem việc này điều tra ra manh mối mới được. Do vậy hắn hơi vung tay áo, chỉnh sắc mặt nói: "Ngươi đứng đậy trước, đi xuống rửa mặt, ta còn có lời nói muốn hỏi ngươi!"
Thấy Bạch Thanh Ngôn còn không chịu đứng dậy, trợn to hai mắt vẻ mặt cầu xin nhìn hắn, hắn chỉ vuốt râu nói: "Người tìm trở về rồi, bây giờ đang ở Cảnh phủ.
Bạch Thanh Ngôn nghe xong trong lòng vui mừng, trên mặt lộ vẻ thở phào nhẹ nhõm. Sau đó mới đứng dậy để nhị đệ và An Bình đỡ đi rửa mặt.
Sáng sớm ngày thứ hai, cửa chính cao lớn sơn son vòng đồng khép chặt mấy ngày nay của Cảnh phủ cọt kẹt mở ra, theo tiếng nghị luận chỉ chỉ trỏ trỏ của đám người trên đường cái, Cảnh lão gia uy nghiêm ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra. Sau đó hai yến hỉ ma ma nổi tiếng nhất thành Cổ Ngọc là Triệu ma ma và Lâm ma ma cùng hai người ma ma khác của Bạch phủ vẻ mặt trang nghiêm thần thánh đi vào Cảnh phủ
Cảnh Mộng Hạm khẩn trương lo lắng ngồi trong nhà, hai muội muội hầu ở bên cạnh nàng, một bàn tay nàng gắt gao lôi kéo tay của Sính Đình, giống như muốn hấp thu chút sức mạnh từ trên người Sính Đình
Mặc dù lúc trước Cảnh phu nhân đã len lén tìm một yến hỉ ma ma trong tộc đến kiểm tra qua cho nàng, 100% bảo đảm nàng vẫn còn thân xử tử, nhưng nàng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hai vị ma ma rất có quyền uy trong thành này, từ sâu thẳm trong nội tâm vẫn có cảm giác sợ hãi bất an, còn có một cảm giác nhục nhã không cách nào nói rõ được
Nàng cẩn thận mỗi bước đi nhìn mọi người bên trong nhà, giống như đi lên đoạn đầu đài, lặng lẽ lau đi nước mắt chảy xuống khóe mắt, trong ánh mắt khích lệ và cỗ vũ của mọi người theo bốn vị ma ma vào nội thất. Nàng lẳng lặng nghe theo lời của các ma ma nói, cởi quần áo phía dưới cơ thể ra, nằm ở trên giường, mở ra hai chân nhỏ mảnh không ngừng run rẩy, giống như chờ đợi tuyên án hành hình phạm nhân, nước mắt ẩn nhẫn trong mắt đã lâu rốt cuộc theo hai bên thái dương trượt xuống tóc và gối đầu.