"Buổi sáng hôm nay hình như vẫn tốt, Sính Nhi, cảm thấy thế nào? Muốn ăn cái gì?" Hiên Viên Húc ôm Sính Đình ngồi bên cạnh bàn, nhìn điểm tâm phong phú trên bàn, sau đó quay đầu, vẻ mặt hi vọng nhìn nàng, hi vọng nàng ít nhiều cũng chọn một chút.
"Ta không đói bụng... Ưm, không được..." Sính Đình lập tức lắc lắc đầu, không ngừng vỗ ngực, nôn khan một trận về phía ống nhổ dưới chân. Hắn không nói ăn một chút với nàng thì tốt, vừa nghe đến ăn nàng liền buồn nôn.
Ở trong thiên lao, Sính Đình chỉ có chút sợ lạnh, có vẻ thích ngủ, thỉnh thoảng sẽ đau đầu, cho nên Hiên Viên Húc thường xuyên nghỉ ngơi với nàng, ôm nàng vào trong ngực, nhiệt lượng trên người hắn vừa lúc đưa cho nàng.
Trở về vương phủ qua vài ngày an ổn tốt lành, trong lòng nàng đang âm thầm vui mừng, cảm thấy tiểu gia hỏa trong bụng rất hiếu thảo, rất nhu thuận, biết đau lòng mẫu thân, giải quyết ba tháng đầu mang thai xong sao lại giày vò nàng. Một không giống như hoàng hậu nói, nôn đến trời đất mù mịt, ngay cả mật đều muốn ói ra, thứ hai không giống như Lô phu nhân nói, chỉ có thể uống chút cháo loãng, thêm chút dưa muối, đồ ăn khác hoàn toàn không thể chạm, thứ ba không giống như vương phi bà bà nói hận không thể lấy dấm chua thay nước uống, ăn món chua nhất, người khác nhìn không ngừng che quai hàm, cảm thấy răng cũng chua muốn rơi rụng, tự mình nàng lại ăn say sưa ngon lành.
Một chút nôn oẹ ly kỳ cổ quái, văn sở vị văn (mới nghe lần đầu) hình như nàng cũng không có. Chỉ là nàng cao hứng quá sớm, điều tốt đẹp không tồn tại mãi, hiện tại sáng sớm mỗi ngày nàng sẽ cảm thấy buồn nôn, thậm chí nôn mửa, không có hứng muốn ăn, lại còn thích kén ăn, đặc biệt thích ăn đồ chua, ngửi thấy mùi mỡ sẽ buồn nôn, mùi canh gà xa cách tám trăm dặm, chóp mũi nàng vẫn cứ ngửi thấy. Tóm lại, triệu chứng nôn oẹ như vậy đúng hạn đến, trong Thanh Ngọc hiên từ trên xuống dưới đều người ngã ngựa đổ rồi.
Nàng oán hận thu hồi những lời khen này cho tiểu bảo bảo. Hiện tại cả ngày nàng cảm thấy mệt mỏi vô lực, thường xuyên uể oải, vẻ mặt mệt mỏi nằm ở trên giường không muốn nhúc nhích.
"Lấy ô mai đến đây!" Hiên Viên Húc thấy nàng nôn khan đến mức trào cả nước mắt, đau lòng không thôi, vội vàng nắm lấy siết chặt nàng, một bàn tay nhẹ vỗ về phía sau lưng của nàng, hận không thể lấy thân thay thế.
Mấy nha đầu đứng xa xa vội vàng cầm mứt hoa quả đến, nhìn thế tử phi toàn thân vô lực, ngã vào trong lòng gia, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đầy ướt át, không ngừng vỗ ngực thở hào hển, vài người không kềm chế được rùng mình một cái, mang thai thật sự quá đáng sợ!
Sính Đình súc miệng bằng nước nóng, lại uống vài hớp nước mật ong, mới thoáng dễ chịu hơn chút. Hiên Viên Húc vội vàng ôm nàng đến mép bàn, ngồi trên tháp mĩ nhân cạnh cửa sổ, sau đó chọn một viên ô mai uy đến trong miệng nàng. Thấy nàng ngậm ngon lành, hắn không khỏi có chút lo lắng: "Cái này cũng rất mệt mỏi, răng nanh của nàng không có việc gì chứ?" Hiện tại khẩu vị của nàng thay đổi thật lớn, đồ trước kia thích ăn hiện tại chạm vào cũng không muốn chạm, đồ không thích ăn trái lại còn có thể ăn một chút.
Sau khi hắn về vương phủ liền được khôi phục toàn bộ chức vụ ban đầu, mỗi ngày cũng đã bề bộn nhiều việc, tất nhiên là không thể giống như đoạn thời gian bị giam giữ kia, mỗi ngày không giây phút nào ở bên cạnh nàng.
Nhưng hắn cũng sẽ cố gắng hết sức rút thời gian ở cùng nàng, mỗi ngày về phủ cũng sẽ mang một chút đồ ăn nàng thích và lễ vật cho nàng.
Sính Đình ngẩng đầu nhìn hắn, hồ nghi nói: "Không chua mà, ăn rất ngon, chàng cũng đến ăn thử một viên xem."
"Không cần không cần! Vẫn để nương tử nàng hưởng thụ đi!" Hiên Viên Húc liên tục lắc dầu, trời đất bao la phụ nữ có thai là lớn nhất. Hiện tại tình hình thân thể của nàng khiến cho hắn và phụ vương sắp bạc trắng đầu, mà tất cả thái y đều nói triệu chứng nôn oẹ rất bình thường, qua một thời gian sẽ không cần thuốc mà khỏe lại, khuyên vương gia và thế tử không cần nóng lòng. Vả lại trong Thái Y Viện có bài thuốc chuyên trị chứng nôn ọe, thế tử phi uống vài lần, nói không chừng tình huống nôn ọe liền tốt lên.
Sính Đình cực kì không thích ngửi mùi vị thuốc đông y này, nàng cảm thấy như bây giờ nàng còn có thể chịu được, thuốc có ba phần độc, nàng chỉ là ăn không ngon. Hơn nữa mỗi ngày An Thân Vương hỏi thăm bên ngoài khi phụ nữ có thai nôn oẹ thì nên ăn cái gì, gặp người liền hỏi, sợ người khác không biết con dâu nhà hắn đang nôn oẹ. Hiệu quả vẫn rất rõ ràng từng chút, mỗi ngày đều có thể vơ đến một chút trái cây chưa chín, hoa quả chua, rất được Sính Đình thích, để cho nàng ăn đến bất diệc nhạc hồ.
Vì thế, An Thân Vương càng vui vẻ bận rộn, cũng thật khó cho hắn, trong tháng năm, trái cây xanh thực sự không nhiều lắm, kêu gọi mấy lão hữu cũng bận bịu tìm đồ ăn theo hắn, nơi nơi vơ vét lúc này mới có thể lấy được những hoa cây này, nếu may mắn tìm được, liền khẩn trương đưa đến phủ An Thân Vương, nhất thiết không thể để cho tôn tử bảo bối của hắn bị đói.
Hành vi không biết thu liễm này của An Thân Vương tất nhiên là khiến cho một số người bất mãn, nhưng phần lớn người ta đều có thể thông cảm hắn tuổi lớn mới có tâm tình trông mong. Những phụ nhân này cực kỳ vừa hâm mộ, vừa đố kỵ với Sính Đình, chỉ hận vì sao mình không phải là nữ nhân có mệnh tốt kia, mang thai đứa bé giống như kim tôn ngọc quý. Nhưng mà chỉ dám ngầm cảrm thán hơn mấy câu, lão nương sinh mười đứa, tám đứa. Cũng không có người quan tâm đến hỏi một câu, chẳng lẽ nàng mang thai một quả trứng vàng, còn không biết là ngọc hay là ngói nữa? Đã khoe khoang như vậy!
Kỳ thật các nàng rất oan uổng Sính Đình. Tất nhiên là Sính Đình không muốn làm cao, chỉ hy vọng có thể bình an sinh hạ hài tử khỏe mạnh, nàng cũng không còn yêu cầu nào nữa.
Trong hậu viện của La thái sư có một gốc cây cam của Tây Vực, ba năm nở hoa, ba năm kết quả, cực kỳ khó có được. Trái cam này tiêu phí vô số tâm huyết và tiền tài của La thái sư, có thể nói là dùng tâm huyết của La thái sư mà trưởng thành. Trong ngày thường, La thái sư yêu như vật quý báu, yêu thích lớn nhất là chăm sóc gốc cây này, tỉa nhánh bắt sâu, tưới nước bón phân, rửa mặt lau chân cho cây chẳng hề mượn tay người khác, mọi chuyện đều tự mình làm, hiếu thuận còn hơn với thân nương của hắn. Khiến người vô cùng vui sướng là năm nay cây cam này kết quả rồi.
An Thân Vương tai mắt thông suốt bốn phương đã sớm nhắm vào cây cam này của La thái sư, đã sớm coi cây cam trở thành vật trong tay mình, nguyên nhân không đi tìm La thái sư thỉnh cầu, chỉ là bởi vì hiện tại cách lúc quả cam chín còn sớm, không đủ nhét kẽ răng của tôn tử.
An Thân Vương cực kì kiên nhẫn đợi một đoạn thời gian, tuy quả cam chưa chín, nhưng đã sắp chín được bảy tám phần. Vì thế thành tâm thành ý mà chuẩn bị lễ vật vô cùng quý trọng đi tìm La thái sư xin mấy quả cam cho Sính Đình và tôn tử nếm một chút.
La thái sư từng nhậm chức thái sư của thái tử, tính tình đức hạnh cao thượng, học vấn thâm hậu, bụng đầy kinh luân, là một quân tử thanh danh hiển hách. Nhưng đồng thời La thái sư là đại nam nhân có chủ nghĩa thâm căn cố đế, luôn luôn xem thường nữ tử, cho rằng phụ nhân mang thai thì giống như gà mái đẻ trứng tròn, "Cục tác "Một tiếng thì chui ra! Có cái gì đáng ngạc nhiên! Đáng để một người làm vương gia luồn lên nhảy xuống như vậy, đánh mất phong phạm vương giả của hoàng gia không nói còn đánh mất thể diện của văn nhân nữa!
Vì thế, La thái sư uy vũ không khuất phục, đối mặt với vương gia cũng không cúi đầu, kiên quyết không chịu đưa mấy quả cam quý giá cho An Thân Vương. Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ với lý do là quả cam vốn ra trái ít, cũng không đến lúc chín muồi, cây ăn quả cũng có sinh mạng, hái xuống sớm như vậy không khác gì sát sinh.
Dù là quả cam chín, La thái sư cũng hết sức không nỡ hái xuống, nhìn trái cây thật đẹp mà! lủng lẳng ở trên cây mới khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, vui vẻ thoải mái. Chỉ có những người dung tục không chịu nổi này mới chỉ nhớ có ăn ăn ăn!
Đối mặt với La thái sư tức giận bất bình, ngay thẳng mà nói. An Thân Vương không hề gợn sóng (biến đổi sắc mặt), sờ râu, khéo hiểu lòng người mà không ngừng gật đầu. Lúc gần đi về, sau cùng rất bình tĩnh hỏi La thái sư một câu: "Thật sự không cho?"
. La thái sư chém đinh chặt sắt: "Phụ nhân quá bẩn thỉu, sao xứng được ăn quả tiên!"
An Thân Vương mặt không đổi sắc liền gật gật đầu, chắp tay sau lưng, lảo đảo đi ra khỏi phủ Thái Sư.
...
Sáng ngày hôm sau, hai quả cam của La thái sư được đưa đến trước mặt Sính Đình. Hiện tại Sính Đình nôn ọe đã ít hơn lúc trước một chút, tuy nhiên vẫn sẽ buồn nôn, không buồn ăn, nhưng chỉ cần đồ ăn hợp khẩu vị của nàng, ít nhiều vẫn có thể ăn được một chút. Thấy quả cam mỹ lệ, nàng cũng không biết, cây cam là đồ hiếm lạ, rất khó chăm sóc, ở trong Thanh Long quốc cũng ít có.
Nàng thấy trái cây xinh đẹp thơm ngon ướt át này, đột nhiên cảm thấy thèm ăn, khẩu vị không khỏi lớn hơn, một hơi đã ăn xong hai trái rồi. Ăn xong vẫn chép miệng đáng yêu, tựa hồ còn có chút chưa thỏa mãn, bộ dáng dư vị vô cùng.
Hiên Viên Húc thấy nàng đột nhiên thèm ăn hơn, như một đứa con nít, chẳng những ăn say sưa mà vẻ mặt lại vui mừng, không khỏi rất thoải mái, khuôn mặt tuấn tú như ngọc rạng rỡ phát sáng, môi mỏng nhếch lên chỉ cười không nói.
Sính Đình ăn quả cam xong, cư nhiên không buồn nôn, ói mửa nữa, chẳng những ăn chút điểm tâm, còn có thái độ khác thường uống một chén canh gà.
Hiên Viên Húc và An Thân Vương thấy nàng như vậy, đều thở dài nhẹ nhõm, mọi người trong Thanh Ngọc hiên cũng thở dài nhẹ nhõm, trên mặt đều có vui mừng. Hiện tại nàng một người ăn hai người bổ, thời gian dài không muốn ăn, khiến người khác rất lo lắng, nàng chịu tội từ đứa nhỏ trong bụng rồi.
Mỗi ngày buổi sáng chuyện thứ nhất La thái sư làm là đi đếm quả cam, buổi sáng hôm nay hắn trừng lớn như mắt trâu, không tin tà ma mà đếm 100 lần, đếm tới mắt mờ, vẫn thiếu hai trái. La thái sư đau lòng, thịt đau, toàn thân cũng đau, vô cùng giận dữ, mất phong độ quân tử, dậm chân quở trách thị vệ trông sân một trận.
Thị vệ lại kêu to oan uổng, La thái sư rất xem trọng cây này, làm sao bọn hắn có thể sơ ý lơ là để người ta đi vào trộm trái cây! Phỏng chừng là bị chim tha đi.
La thái sư hung hăng trừng mắt nhìn mấy người thị vệ, có chim nào lớn như vậy, tha được quả cam đi? Buổi tối, La thái sư đếm lại từng quả cam một, từng quả cam đều được thị vệ vẽ kí hiệu lên trên, sau đó phái mấy tâm phúc đi trông coi cây cam này, lúc này mới yên lòng đi nghỉ ngơi.
Sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng La thái sư đã vùng dậy, quần áo không chỉnh tề, giẫm giẫm đạp đạp hấp tấp đi giaỳ nhìn mấy quả cam. Thị vệ tâm phúc đã chấn hưng tinh thần đi lại chung quanh cây cam, dù là một con chim bay đến bọn hắn đều cảnh giác mà ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Thấy tình cảnh như vậy, La thái sư kìm lòng không đậu thở dài nhẹ nhõm, sắc mặt vui vẻ, hôm nay phỏng chừng quả cam sẽ không thiếu đi. Những người này đều là những thị vệ hắn tín nhiệm nhất, luôn luôn trung thành và tận tâm với hắn, nếu không yên tâm bọn hắn, hắn cũng không cần tin tưởng người nào nữa rồi.
Người trông coi cây không cùng một dạng mà kết quả vẫn như nhau, vẫn không nhiều không ít thiếu đi hai quả, nhất thời La thái sư vô cùng đau đớn, hết thảy phong độ quân tử cái gì đều gặp quỷ đi! Nổi trận lôi đình mắng chửi thị vệ tâm phúc một trận, chỉ trích bọn hắn giám thị không tận lực.
Thị vệ hô to oan uổng, bọn hắn đi theo La thái sư nhiều năm, khi nào thì đã làm một chút chuyện phản bội thái sư? La thái sư cũng cực kỳ tin tưởng thị vệ tâm phúc sẽ không phản bội, vì thế bỏ qua trước không đề cập đến.
Buổi tối hắn cũng không dám ngủ, bảo người ta di chuyển một chiếc ghế thái sư, ngồi dưới gốc cây cam một đêm. Hắn trơ mắt nhìn cây cam, mắt nháy cũng không nháy. Thái sư không ngủ, toàn bộ người trong phủ cũng không ngủ, phu nhân, nhi tử, nữ nhi, di nương của thái sư tất cả đều gác đêm cùng lão gia chỗ cây cam trong viện.
Mọi người La phủ đồng tâm hợp lực nhìn chằm chằm gốc cây bảo bối kia đến bình minh, thấy một đêm không có điều khác thường gì, đều thở dài nhẹ nhõm, ánh mắt chịu đựng đến đỏ rừng rực rồi đi ngủ. Chỉ có La thái sư vẫn cẩn thận tỉ mỉ đếm số quả, đếm xong hắn mới có thể kiên kiên định định (vững bụng) đi ngủ. Nhưng mà ̣khiến trái tim hắn hết sức đau đớn là số quả vẫn thiếu mất đi hai trái... La thái sư đấm ngực giậm chân, nức nở khóc lóc. Lúc này nếu hắn còn không biết ai giở trò trộm mất bảo bối tâm can của hắn, thì hắn là heo đầu thai!
La thái sư khóc như cha mẹ chết, tâm tình của Hiên Viên Húc lại rất tốt, rảnh rỗi nghiêng người dựa trên giường, đưa tay chống má, toàn thân mặc áo dài màu trắng rộng rãi để lộ một chút lười biếng của hắn, chuyên chú nhìn Sính Đình ăn cam bên cạnh.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng hơi lồi ra của Sính Đình, chăm sóc hỏi han: "Ăn ngon không? Tiểu tử kia hình như cũng rất thích, ăn cái này, một ngày rồi nàng cũng không nôn ọe nữa rồi."
"Ừm!" Sính Đình gật gật đầu, đưa quả cam tới bên môi hắn, nhẹ giọng mà nói: "Loại quả này gọi là quả gì? Chàng cũng ăn một chút, rất ngon! Rất thơm ngọt!"
"Ha ha!" Hiên Viên Húc cười nhẹ hai tiếng, tránh quả cam bên miệng, vươn tay ôm nàng, sau đó sáp lại hôn lên đôi môi thơm mềm như hoa của nàng, bàn tay vuốt bụng từ từ chuyển lên trên, lướt qua rồi dừng lại ở nơi nào dó trên bộ ngực to lớn. Tay hắn cực kỳ dịu dàng, khẽ chạm dường nhu sợ làm nàng đau, môi cũng cực kỳ ôn nhu lưu luyến, mang theo hơi thở triền miên tận xương, bao phủ Sính Đình thật sâu trong đó.
Khí tức trong lành động lòng người của nam tử khiến trong lòng Sính Đình e sợ, dịu dàng vuốt ve ngực cũng khiến toàn thân nàng rã rời, "Ưm!" Nàng khe khẽ rên một tiếng, đầu ngửa ra sau, đôi môi đỏ mọng không tự chủ được hé ra, nghênh đón sự tiến đến của hắn. Bàn tay cầm cam cũng mềm nhũn xuống, sau đó mềm mại vô lực dựa trên người hắn.
Hiên Viên Húc nhẹ nhàng thở hổn hển, nắm tay nàng chặt thêm, con ngươi đen hưởng thụ mà khép hờ, lông mi thật dài tạo thành một bóng mờ, che đi tà mị và mê hoặc đang bốc lên trong mắt hắn, nhấm nháp mùi vị quả cam thật sâu trong miệng nàng. Thân thể không tự chủ được mà nhanh chóng trở nên phấn chấn bừng bừng, nhẹ nhàng cọ nàng, dây dưa triền miên cùng nàng. Tiếp theo, hắn rời khỏi bờ môi bị hôn lên mà ẩm ướt, sáng bóng, nong nóng của nàng, đi thăm dò nơi xinh đẹp hơn.
Lồng ngực Sính Đình lên xuống bất định, hai mắt mù sương, giống như mở ra lại giống như khép lại, hấp dẫn không nói nên lời, môi đỏ mọng không tự chủ được hé ra, khẽ phát ra tiếng rên rỉ câu hồn đoạt phách.
"Choang!" Một tiếng giòn vang, ngay sau đó là tiếng kêu sợ hãi nhỏ bé "A!", Thính Vũ vén bức rèm che đi vào, mặt phút chốc đỏ lên, khẩn trương thả mành xuống, bưng chén đĩa vội vàng chạy ra ngoài. Gần đây vì tiểu thư mang thai, khiến nàng quên trước kia thế tử gia không chỗ nào kiêng dè cỡ nào.
Bức rèm châu màu xanh nhạt nhẹ nhàng lay động, tạo ra tiếng va chạm thanh thúy. Tiếng vang này khiến hai người từ trong say mê giật mình tỉnh lại. Sính Đình trong lòng Hiên Viên Húc hơi động đậy, hai tròng mắt mở to như làn nước mùa thu, hai gò má đỏ hồng giống như lửa, kiều diễm nói không nên lời, sau đó nhẹ nhàng giãy người một cái.
Hiên Viên Húc hơi thở hào hển, cũng chưa hề động tới, qua rất lâu, mới tránh thoát trói buộc khát vọng nàng trong đầu, lồng ngực phập phồng, giúp nàng sửa sang lại vạt áo bị hắn làm loạn, từng động tác đều từ từ, bàn tay thon dài khẽ vuốt lưu luyến không rời nơi đó. Trong đôi mắt tối tăm sâu thẳm mù mịt kiều diễm, động tình nhìn nàng, giọng nói trầm thấp mê người ám muội khàn khàn kỳ cục: "Quả cam quả thực rất ngon! Rất thơm ngọt!"
Sính Đình sửng sốt, thủy mâu chớp chớp, lúc này mới nhớ tới quả cam trong tay, lại phát hiện hơn nửa quả cam đã lăn đến bên tháp kia, nàng quay đầu nhìn hắn nói: "Tướng công chàng nếm rồi hả?