Sính Đình luống cuống tay chân tiếp được món đồ kia, liền đặt ở dưới đèn đánh giá, là một vòng tay bằng vàng vô cùng tinh xảo, phong cách cổ xưa thuần hậu, thanh lịch đoan trang, hồn nhiên thiên thành! Phía trên còn nạm mấy viên ngọc lục bảo, Hồng Bảo Thạch và châu báo ngọc thạch quý hiếm, nhìn tổng thể so với vòng tay của nữ tử bình thường có lẽ rộng rãi hơn một chút, nhưng lại có vẻ càng thần bí càng sức quyến rũ.
Nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuyệt luân của Thẩm Y Nhân, lại nhìn Thượng Quan Vân giống như trích tiên một chút, trong lòng có chút sáng tỏ, nàng hé miệng cười: "Tức là Thượng Quan công tử đưa cho tỷ, tỷ nhận lấy đi!" Sau khi nói xong, nàng cười ngọt ngào cổ vũ Thẩm Y Nhân, đưa tay kéo tay Thẩm Y Nhân qua thả vòng tay vào trong tay nàng ta, nam nhân này không tệ, nhận lấy đi! Nhận lấy đi!
Mặt ngọc của Thẩm Y Nhân lập tức đen xuống, cực kỳ buồn bực liếc xéo nàng, quả muốn phát điên, làm sao khai thông mấu chốt cho người này đây?
Mặt của Thượng Quan Vân cũng không đoái hoài tới đỏ, cũng có vẻ buồn buồn không vui, hắn biểu đạt sai ở chỗ nào rồi, để cho nàng hiểu lầm hắn như vậy? Nàng nói ra, để cho hắn sửa lại cũng được! Hắn vô cùng uất ức nhìn Thẩm Y Nhân, ngươi sẽ không hiểu lầm chứ? Nếu đúng như vậy, vậy trước kia ngươi có thường giết nhầm người hay không?
Thẩm Y Nhân thiếu chút nữa cắn nát một hớp răng ngà, không yếu thế chút nào trừng hắn lại, nhân tiện giết sai ngươi, sao chứ!
Sính Đình vẫn không hiểu ra sao, bộ dạng chọi gà của hai người này, tại sao không giống tình nhân mà ngược lại như là cừu nhân!
Cuối cùng Thượng Quan Vân và Thẩm Y Nhân giải thích xuống, nàng mới biết cái vòng tay đó không giống bình thường, chế tác cực kỳ phức tạp, có thể nói khéo léo tuyệt vời, trên vòng tay có cơ quan tương ứng. Nếu như xoay tròn một Hồng Bảo Thạch, bên trong sẽ có một tiểu châm nhỏ như lông trâu bắn ra, bên trong mỗi tiểu châm đều có tẩm thuốc tê, nếu như chỉ xoay tròn một bảo thạch, bên trong sẽ có thuốc mê phun ra. Nói đi nói lại, tóm lại chính là một cái thần khí Diệu Linh Nữ Tử chuẩn bị để đề phòng lang sói.
Vòng tay này có lai lịch lớn, là tác phẩm của "Quỷ tượng" Lỗ Đào đã qua đời. Lỗ gia nổi tiếng với việc chế tạo binh khí và ám khí, trong đó Lỗ Đào càng thêm nổi tiếng với một đôi tay Quỷ Phủ thần công trứ danh, binh khí và ám khí chế ra đều là thứ võ lâm nhân sĩ tha thiết mơ ước. Nhưng người này có một đặc điểm, không thể nói tốt cũng không thể nói xấu, chế ra gì đó đều rất bảnh bao hoa lệ, không có chút nào khiêm tốn! Vả lại ra giá cực đắt.
Thượng Quan Vân cũng là dưới cơ duyên xảo hợp lấy được này vòng tay, vẫn muốn tìm cơ hội đưa cho Sính Đình, nhưng vẫn không đúng cách. Tốt thôi! Hiện tại hắn là báo đáp ân cứu mạng, thuận nước đẩy thuyền đưa ra vật này, lý do này thật sự là không chê vào đâu được!
Sính Đình tức giận nhìn chằm chằm hai người bọn họ, vạn bất đắc dĩ đeo vòng tay vào, nàng muốn đấm đất, không phải là chê nàng không biết võ công sao! Chẳng lẽ không võ công cũng là sai lầm?
Rằm tháng giêng, từng nhà treo đèn đỏ
Buổi tối đêm Thượng Nguyên, trong kinh thành nhà nhà giăng đèn kết hoa, tỏ vẻ ăn mừng.
Hai nước Tây La và Uyển Nam từ sau khi bị Hiên Viên Húc xuất quân sấm vang chớp giậtdũng mãnh tấn công đều lần lượt thần phục Thanh Long quốc, không có chiến tranh u ám bao phủ, toàn bộ quốc gia đều lộ ra một cảnh tượng phồn vinh thịnh vượng, dân chúng đều an cư lạc nghiệp. Cho nên Tết Nguyên Tiêu năm nay ở Thanh Long quốc cực kỳ náo nhiệt, cả nước cùng khánh ngày hội, khắp nơi vui vẻ hòa thuận.
Ban đêm, trên trời một vòng Hạo Nguyệt treo cao, cả Kinh Thành bị ngũ sắc hoa đăng tô vẽ, mọi người còn chế tác đèn vòng khổng lồ, đèn cây, các loại cột đèn, cả thành Hỏa Thụ Ngân Hoa, hết sức phồn hoa náo nhiệt. Từng đoàn người chen chúc trên phố lớn ngõ nhỏ trong Kinh Thành, ban đêm dân chúng ngoài thành đều ùa vào trong thành ngắm hoa đăng, mọi người hô bằng hoán hữu ra cửa ngắm trăng, đốt đèn phóng ngọn lửa, hỉ đoán đố đèn, xe ngựa khách đi chơi trắng đêm không ngừng.
Khắp nơi trong phủ An Thân Vương treo đầy đèn lồng màu đỏ, nơi chốn tràn đầy một mảnh sung sướng, không khí vui mừng cát lợi. Nhưng một mình Thanh Ngọc Hiên giống như ngăn cách, cả khu vườn vẫn yên tĩnh không tiếng động như thường ngày, Hiên Viên Húc một thân áo bào màu trắng rộng rãi sinh hoạt thường ngày ở gia đình, ở trên bàn lẳng lặng luyện chữ.
Đồng Hoa và Đào Tinh ở ngoài cửa nhẫn nhịn, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, một phen kéo búa bao, Đồng Hoa thắng, Đào Tinh bại trận.
Đào Tinh ủ rũ cúi đầu vào thư phòng, nhỏ giọng bẩm: "Gia! Vương Gia và vương phi phái người tới thúc giục nhiều lần, mời ngài qua Cẩm Sắt viện ngắm trăng!”
Hiên Viên Húc nhíu mày kiếm lại, tròng mắt đen chợt trầm xuống. Hắn không lên tiếng, bên trong thư phòng một mảnh trầm tĩnh, thật lâu không tiếng động, hồi lâu, đầu hắn cũng không nâng lên nhẹ nhàng phất phất tay.
Đào Tinh nhẹ nhàng đi ra khỏi thư phòng, nhìn Đồng Hoa lắc đầu một cái, hai người không thể làm gì nhìn nhau, lặng lẽ thở dài một hơi, vị gia trong phòng này sau khi đọc thương tốt lên càng ngày càng không thích nói chuyện, như cái xác không hồn, cứ ở trong thư phòng ngẩn ngơ cả ngày. Nếu không phải các thái y cùng lúc đảm bảo độc trên người thế tử đều đã thanh trừ, bọn họ thực sự hoài nghi độc kia không phải đả thương thân thể của gia mà là đả thương đầu óc hắn
Trong lúc bọn họ không ôm bất cứ hy vọng gì Hiên Viên Húc lại từ trong thư phòng đi ra, nhàn nhạt nói với hai người: “Đi đáp lời đi! Gia thay đổi y phục sẽ đi qua.”
"Dạ!" Nghe được hắn khẳng định trả lời, trên mặt hai người đều là vui vẻ.
Cẩm Sắt viện tiếng nói tiếng cười, một mảnh náo nhiệt, An vương gia, An vương phi và Lâm trắc phi, còn có tỷ muội Đinh gia đều ở đây. Mọi người nói cười ríu rít, đang dựa cửa sổ thưởng thức ánh trăng mê người, hứng thú dồi dào thảo luận thơ ca.
Đinh Thụy Tuyết một thân quần áo trắng như tuyết thêu một vài hồng mai hoa mỹ, thoa phấn nhẹ, mày ngài quét nhạt, mi tâm điểm một chút chu sa hồng, điểm hồng kia trên gương mặt trắng tuyết của nàng càng thêm diễm lệ, hồng đến mị hoặc, nàng hết sức tự tin vào dung mạo của mình, trên đầu cũng chỉ có vài món đồ trang sức đơn giản, đầy đủ đoan trang thanh lệ hấp dẫn
Trong tay nàng cầm một tờ giấy, cái miệng đỏ tươi nhỏ nhắn khẽ nhếch, nũng nịu đọc: "Gió đêm xuân ngàn cây hoa nở, lại thổi xuống, cơn mưa sao, xe ngựa chạm khắc quý báo đầy đường, tiếng phượng tiêu động, bình ngọc quang chuyển, một đêm ngư long vũ, từng con bướm nhỏ từng cây tuyết liễu quý báu, chuyện cười thầm gạt bỏ, trăm phương ngàn hướng bao lần kiếm, bỗng nhiên quay đầu, người nọ cũng đang. . . . . ." Ánh mắt nàng vừa kinh hỉ vừa chờ mong nhìn về phía cửa, nhanh chóng quên mất đọc thơ, ngay sau đó mặt nàng đỏ lên, ". . . . . . Cũng đang, dưới ngọn đèn tàn." Sau khi cực nhanh đọc xong, nàng bước sen nhẹ nhàng, tư thái hoàn mỹ tiến lên vài bước, đắm đuối đưa tình hô: "Biểu ca! Huynh tới rồi!" Biểu ca và nàng thật là tâm ý tương thông, đúng vậy, bỗng nhiên quay đầu liền gặp được hắn! Đây là số mệnh định duyên phận!
"Biểu ca!" Vẻ mặt Đinh Thụy Xu cũng thẹn thùng nhẹ kêu, nàng cũng ăn mặc tỉ mỉ, trang phục lộng lẫy, mặc dù vẻ thùy mị không bằng tỷ tỷ nàng, nhưng cũng coi là xinh đẹp đáng yêu.
An Thân Vương và vương phi thấy rốt cuộc nhi tử cũng tới, không khỏi mỉm cười gật đầu, Lâm trắc phi vội vội vàng vàng tới chào hắn.
Hiên Viên Húc một bộ hoa phục màu tím tay áo rộng rãi viền vàng, áo khoác lông cáo màu trắng, bên hông đeo ngọc bội, mái tóc dài đen tuyền dùng quan ngọc buộc cao lên, chân mang giày mây Tường Vân, càng thêm ung dung hoa quý, Long tư Phượng chương. Nét mặt tuấn mỹ như ngọc có chút trong veo mà lạnh lùng, sau khi nhàn nhạt làm lễ ra mắt với mọi người liền im lặng ngồi xuống
Không khí vui vẻ trong phòng bởi vì hắn đến nên có chút biến hóa, đặc biệt là tỷ muội Đinh gia, toàn tâm lửa nóng bổ nhào vào trên người hắn, chỉ muốn ở trước mặt hắn ra vẻ mình là người tốt nhất.
Sau khi thương thế Hiên Viên Húc tốt lên, bọn họ tìm cách để An Vương phi đưa những nhi nữ không biết xấu hổ của các đại thần kia về nhà, nhưng còn có một Lâm Phương Nương chết cũng không đi. Lâm Phương Nương nghĩ là mình tới trước, lại ỷ vào phụ thân là Lễ Bộ Thượng Thư và Lâm trắc phi, luôn ở khắp nơi đối địch với tỷ muội các nàng, chỉ cần có thời cơ liền tiếp cận biểu ca
Vì thế Đinh đại tiểu thư buông tay chân ra, sử dụng thủ đoạn toàn thân, cuối cùng tìm cơ hội hung hăng trừng trị Lâm Phương Nương mấy lần, ngay cả nha đầu bên cạnh nàng ta cũng bị chưởng ngọc của Đinh đại tiểu thư quật mấy lần, trong lúc này đội ngũ hai phe đều đã coi đối phương như kẻ thù, gặp mặt liền giương cung bạt kiếm, luôn luôn đỏ mặt tía tai.
Bất quá cũng may biểu ca cũng không thích nữ nhân kia, mặc dù Lâm trắc phi ở trước mặt dượng (vương gia) có hai phần thể diện, nhưng ai có thể cho phéo bà ta bắn dụng ý ra ngoài, còn không phải là khắp nơi nhìn sắc mặt của cô cô để làm việc sao. Thấy Lâm Phương Nương ngày một lớn, đều nhanh thành gái lỡ thì, cho dù Lâm thượng thư có gan lợi dụng cơ hội, cũng không dám bức hôn Hiên Viên Húc…, đành phải đón nàng ta về nhà, cho nên trận đánh này coi như là tỷ muội các nàng thắng.
Đinh vương phi nháy mắt với vương gia, Vương Gia gật đầu, ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt ôn hoà nói với Hiên Viên Húc: “Các biểu muội của con vừa nãy đang bình luận thi từ Tết Nguyên Tiêu, con có hứng thú thì cũng tham gia đi, đến đọc một bài!” Nói xong hắn quay đầu có thâm ý khác nhìn hai tỷ muội Đinh gia một chút.
"Đúng! Biểu ca, chúng ta cũng không phải làm thơ, chính là thưởng thức tác phẩm xuất sắc của cổ nhân một chút, huynh cũng tới đi! Nhiều người náo nhiệt." Đinh Thụy Xu mềm mại làm nũng, chu cái miệng nhỏ nhắn, một hình dáng tiểu nữ nhi thiên chân khả ái
"Được!" Ngoài dự đoán của mọi người, Hiên Viên Húc lại đồng ý, điều này làm cho trong lòng tỷ muội Đinh gia âm thầm vui vẻ không dứt. Mặc dù bọn họ ở vương phủ mấy tháng, nhưng mà rất ít có thể nhìn thấy biểu ca, đại đa số thời điểm hắn đều là một bộ dáng lạnh lẽo cự người ngoài ngàn dặm, hơn nữa bộ dáng xem thường ghét bỏ của hắn làm cho người ta hận không được đi nhảy Bắc Hải!