Sính Đình thấy vẻ mặt hắn trầm như nước, y phục màu trắng trên người hơi lay động, hình như có dòng khí lưu động ở bên trong, hơi kinh ngạc nói: "Chàng làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?"
"Không có việc gì đâu!" Hiên Viên Húc lập tức thu liễm chân khí bạo động toàn thân, mỉm cười, sau đó ôm nàng đi ra ngoài.
Sính Đình lại đột nhiên dừng bước, mày hơi nhíu lại, sau đó vươn bàn tay như ngọc nhỏ dài, nhẹ nhàng khua trong không trung một chút, ngửi ngửi, "Mùi gì đó?" Ngay sau đó sắc mặt nàng lập tức biến đổi: "Tộc Dạ Xoa?" Nàng bị tộc Dạ Xoa bắt đi một đêm kia, khiến nàng đặc biệt ấn tượng sâu sắc với mùi vừa tanh vừa thối trên người tộc Dạ Xoa.
"Đừng sợ!" Hiên Viên Húc vội ôm thân thể mềm mại của nàng vào trong lồng ngực mang theo. Những người tộc Dạ Xoa này quả nhiên là đang tìm đồ này nọ, vài lần đều là thừa dịp bọn họ đều không có ở lại nơi này, chỉ là bất quá nhóm của hắn rốt cuộc không chịu bỏ qua đang tìm đồ vật gì a?
Sính Đình ở trong lòng ngực của hắn xoay người, đối diện với hắn nghiêm túc nói: "Ta không sợ, bọn họ đã đến trong phòng của ta, không phải là bọn chàng giấu giếm ta điều gì chứ?"
Hiên Viên Húc đưa tay xoa khuôn mặt tuyết trắng của nàng, trầm ngâm, do dự có nên nói cho nàng sự thật hay không.
"Nói cho nàng đi?" Giọng nói trong suốt dễ nghe của Thẩm Y Nhân truyền đến, ngay sau đó, nàng mặc một thân nam trang, khẽ mỉm cười lắc lư tiến vào, làm người ta cảm thấy như gió mùa xuân. Bọn họ tra xét tộc Dạ Xoa lâu như vậy, cuối cùng sự tình cũng có chút manh mối, nếu Sính Đình muốn biết, nói cho nàng cũng không ngại.
Sính Đình thấy hai người bọn họ mang vẻ mặt thận trọng, xem ra sự tình không phải một lát là có thể làm rõ. Vì thế kêu bọn nha đầu ở bên ngoài vào phòng nhỏ dâng trà, ba người nhất thời chuyển qua phòng nhỏ. Hiên Viên Húc lệnh Hiểu Phong các nàng tỉ mỉ tìm kiếm trong phòng một lần, xem có cái gì khác thường không.
Hiên Viên Húc vén vạt áo ngồi xuống, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, ngón tay thon dài khẽ nhấc thân chiếc chén có hoa văn màu xanh, sau đó nói khẽ với Sính Đình: "Đình nhi, trước kia Thải Vi viện là sân viện của nhạc mẫu phải không?" Những người của tộc Dạ Xoa chưa từ bỏ ý định luôn bao vây đảo quanh viện tử này.
Sính Đình không cần nghĩ gật đầu, lúc trước sau khi nương được Chương lão thái gia mang về Chương phủ, thì vẫn ở trong Thải Vi viện này.
"Vậy không phải là nói vật mà tộc Dạ Xoa cần tìm thật sự có liên quan với bá mẫu." Thẩm Y Nhân gãi cằm, oa oa nói.
"Mẫu thân?" Sính Đình kinh ngạc miệng không khép lại được, nghi ngờ trừng lớn con ngươi, việc này có quan hệ gì với mẫu thân sao?
Thẩm Y Nhân chìa tay đè bả vai của nàng, xoa dịu khẩn trương của nàng, sau đó thấp giọng nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, chúng ta vẫn âm thầm tra xét tộc Dạ Xoa, phát hiện bọn họ vẫn luôn giống như tìm kiếm đồ vật nào đó, bây giờ còn không biết đồ vật kia là cái gì, nhưng bọn hắn vẫn luôn đặt trọng tâm tại Thải Vi viện. Hơn nữa, phần lớn đồ vật bị chạm đến đều là di vật mẫu thân ngươi lưu lại, cho nên đồ vậy kia thực có thể có chút liên quan với bá mẫu." Lúc bọn họ ở thành Phi Vũ đã truy hỏi được Dạ Hoa Lạc rất có thể chưa chết, nếu không thì, đoàn người Dạ Hoa Lạc cũng đến kinh thành, trong khoảng thời gian này lại tìm mọi cách đi vào Thải Vi viện điều tra.
"Hả!" Sính Đình bàn tay mềm bưng cái chén không khỏi dừng lại, cả người ngây ngẩn, một ít di vật của mẫu thân gần như đều bị Triệu thị vứt bỏ, hiện tại còn vài món đều là nàng vất vả giữ gìn lại, làm sao sẽ...
Lúc này, trong kinh thành bên trong một sơn động u ám âm trầm, một nam nhân cao lớn mặc một thân hồng y đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, râu bay lên, mặt càng hung ác, như một Dạ Xoa (quỷ dữ) trong bức tranh, nhắm nửa con mắt, miệng không ngừng lầm nhầm nhớ kỹ cái gì, bên cạnh hắn còn mấy hắc y nhân bịt mặt thân hình cao lớn ngồi vây quanh.
Đột nhiên, một nam nhân có khuôn mặt anh tuấn vội vàng từ cửa động đi vào, dừng lại, nhanh chóng liếc mắt quan sát mọi người trong động, không nhịn được vươn tay vừa ấn huyệt thái dương vừa nói: "Vừa mới vào trong đó đã đụng phải người rồi, thiếu chút nữa bị hắn phát hiện!" Trong mắt của hắn ẩn chứa lửa giận, có đủ loại hoa xinh đẹp rơi trong mắt, chợt lóe rồi biến mất, ngực không ngừng phập phồng, hơi thở dồn dập, rõ ràng là chạy trốn trở về một đường.
"Lại không thu hoạch được gì, đáng giận! Để ta đi giết bọn họ, cướp nữ nhân kia rồi đi, không tin tìm không được." Người mặc hồng y phút chốc mở mắt đứng dậy, trong ánh mắt màu đỏ rực là lửa giận điên cuồng, nổi giận lên tiếng. Nói xong hắn vẫn còn chưa hả giận, bàn tay to phẫn hận đập một cái lên bàn đá, trên mặt bàn đá cứng rắn lập tức xuất hiện một dấu tay rõ ràng. Giọng nói của hắn cực kỳ thô ráp, the thé khó nghe.
"Dạ Hồng Tuyết, không được xúc động, việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn!" Nam nhân có khuôn mặt anh tuấn đưa tay ngăn cản hắn đang nổi trận lôi đình.
Dạ Hồng Tuyết nhất thời giận không tiêu, vóc người cao lớn bước dài mấy bước liền đến trước mặt hắn, cao giọng chất vấn: "Dạ Hoa Lạc, thời gian ngươi đến trung nghuyên quá dài rồi nhỉ, trở nên chậm chạp làm việc sợ hãi rụt rè giống như người trung nguyên vậy, Người của tộc Dạ Xoa ta khi nào thì làm việc phải nhìn trước ngó sau, sợ đầu sợ đuôi như vậy." Đôi mắt của hắn trừng lớn như chuông đồng, bên trong hàm chứa lửa giận hừng hực, bộ dáng rất dọa người.
"Được rồi, Dạ Hồng Tuyết, chuyện bây giờ mà ngươi nghĩ đơn giản như vậy, nếu là ngươi muốn giết bọn hắn, đoán chừng cũng là uổng phí tính mạng, dù sao hiện tại đã biết vật kia ở nơi nào, chung quy cũng tốt hơn trước kia chẳng tìm ra đầu mối, cuối cùng không phải cũng có mấy phần hi vọng!" Một hắc y nhân bịt mặt khuyên bảo Dạ Hồng Tuyết, giọng nói của hắn cũng thô ráp khó nghe khàn khàn như tiếng đồ sắt ma sát.
"Hừ!" Dạ Hồng Tuyết nổi trận lôi đình nghiêng đầu đi, không lên tiếng phản bác, hiển nhiên trong lòng cũng hiểu lời nói của hắc y nhân kia cũng có chút đạo lí.
Hắc y nhân vẫn trầm mặc không nói lúc này có chút lo lắng mà nói: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Tộc Dạ Xoa cao quý của chúng ta không gì không làm được sẽ diệt vong sao? Bệnh tình trong tộc đã ngày càng nghiêm trọng, tuy rằng cách của vu y cũng dùng được, nhưng căn bản không tìm thấy nhiều đồng nữ (bé gái) bằng lòng tự nguyện hiến thân như vậy, nếu tìm được, thân thể cũng chỉ có thể khôi phục một thời gian ngắn, căn bản không thể trị hết bệnh..."
"Phi!" Dạ Hồng Tuyết hung tợn nhổ một ngụm, âm trầm nói: "Cái gì mà không gì không làm được? Các ngươi tin sao?" Dù sao hắn không tin, một chút bệnh nhỏ này mà vu y còn trị không hết, còn muốn xử nữ cam tâm tình nguyện hiến thân yến hảo với bọn chúng, chỉ biết thần bí lải nhải làm những bí dược gì đó, nói là chuyện gì cũng không gì không làm được, cũng tự cho mình là cao quý đi!
Trong động tất cả mọi người cả đều trầm mặc đứng dậy, chẳng biết phản bác hắn từ đâu. Những người này đúng là huynh đệ Dạ Hoa Lạc, Dạ Hồng Tuyết và tám hắc y nhân kia ở thành Phi Vũ lần trước.
Khi đó, Dạ Hoa Lạc và Dạ Hồng Tuyết đứng trên chiến thuyền kia bị Viêm vệ của Hiên Viên Húc bắn cho nổi lên hỏa hoạn, cũng may bọn Thẩm Y Nhân lúc ấy một lòng muốn cứu Hiên Viên Húc, cũng không tiếp tục đuổi giết nữa. Trên thuyền có bên trong có người Dạ Hoa Lạc đều là cao thủ của tộc Dạ Xoa, cho nên sau khi nhảy sông vẫn còn sống. Nhưng muốn bọn họ cứ như vậy dừng tay quay về tộc Dạ Xoa cũng là quyết không thể trở về, bởi vì tộc Dạ Xoa bọn họ hiện tại gặp phải tai ương diệt tộc, nếu tìm không thấy vật quan trọng kia trở về, bất kể người ở chỗ nào cũng khó thoát khỏi cái chết.
Vốn tộc Dạ Xoa bọn họ sống ở hải ngoại trên một hòn đảo đơn độc rất nhiều năm, xem như là một bộ tộc có vẻ khá xưa, tộc nhân thường sống lâu cũng rất nhiều tuổi. Tất cả trên đảo đều là núi sâu rừng rậm, người tộc Dạ Xoa đều có diện mạo hung ác, tính cách hung bạo, cũng không có người tộc khác thông hôn với bọn họ, cho nên bọn họ sinh sống an cư lạc nghiệp được rất nhiều năm.
Trong tộc bọn họ có một vu y biết chút bí thuật, cũng sẽ luyện chế một ít bí dược thần kì giúp người đạt được tâm nguyện, cho nên một truyền mười, mười truyền trăm, trái lại ở khắp nơi trong tộc Dạ Xoa có được thanh danh cao quý không gì không làm được.
Nhưng không biết từ nơi nào nổi lên, trong bộ lạc bọn họ sinh ra một loại quái bệnh vô cùng kì quái. Mới đầu mọi người tộc Dạ Xoa cũng không để loại bệnh này trong lòng, nhưng là loại bệnh Dạ Xoa này xuất hiện càng ngày càng nhiều, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng, bắt đầu trên người chỉ sưng đau lở loét ở một vùng da nhỏ, sau đó mở rộng ra toàn thân cùng khuôn mặt. Mưng mủ hết cả mặt, tanh hôi khó ngửi, hơn nữa vết loét từ từ thối rữa, tỏa ra mùi hôi thối, thậm chí còn có người Dạ Xoa nghiêm trọng đến nỗi toàn thân chậm rãi thối rữa, sau đó đi đời nhà ma!
Vì thế người có bệnh mà chết ngày càng nhiều, lòng người trong tộc Dạ Xoa hoang mang, không thể sống yên ổn, thân thể bọn họ luôn cường tráng như trâu,gần như chưa từng mắc phải bệnh gì. Thủ lĩnh của bộ tộc Dạ Xoa -- Dạ Thọ Vương bắt đầu coi trọng chuyện này, một bên lệnh vu y trong tộc cứu chữa cho người trong tộc, một bên lệnh thủ hạ nhanh chóng điều tra nguồn gốc căn bệnh kì quái này.
Dạ Thọ Vương tra xét rất lâu, không những không điều tra rõ nguyên nhân tộc nhân sinh bệnh, đến nỗi người Dạ Xoa mắc loại bệnh này chết ngày càng nhiều, vu y trong tộc mới bó tay không có biện pháp với loại bệnh này, mãi đến về sau mới nghĩ ra một cách đối phó tạm thời. Biện pháp kia là dùng thanh danh không gì không làm được của tộc Dạ Xoa hấp dẫn một ít xử nữ đến, cam tâm tình nguyện dâng thân thể, sau đó giao hoan với người bệnh, loại bệnh kì quái này mới tạm thời được ức chế. Đối với loại tình hình khó giải quyết này mấy đêm liền, Thọ Vương cũng thầm kinh hãi, bất đắc dĩ, đành phải mời tứ đại hộ pháp được tôn sùng trong tộc đi ra.
Tứ đại hộ pháp ở trong tộc Dạ Xoa có uy tín rất cao, chỉ lúc có hoạt động tế tự (cúng tế) quan trọng trong tộc mới có thể xuất hiện, bình thường phần lớn đều là bế quan tu luyện.
Tứ đại hộ pháp vừa thấy người trong tộc lại mắc căn bệnh quái lạ này, trên mặt luôn không thay đổi một chút đột nhiên biến sắc, như gặp phải cường địch.
Tứ đại hộ pháp lập tức để Dạ Thọ Vương cử tộc nhân ra biển đến trung nguyên tìm một vật, cũng nhất định phải mang vật ấy về trong tộc. Hóa ra, có lẽ là trước kia, có một thương nhân trung nguyên rời bến kinh thương (buôn bán), trong lúc tình cờ trôi giạt đến sinh sống ở hòn đảo biệt lập của Dạ Xoa. Ở trong tộc Dạ Xoa sinh sống vài năm, cũng cùng một thiếu nữ Dạ Xoa thành gia sinh con, tình cảm vợ chồng rất sâu nặng. Vị thương nhân này ngày đêm nhớ quê nhà, liền bàn bạc với vợ Dạ Xoa cùng nhau quay về cố hương.
Tộc Dạ Xoa là một bộ tộc chỉ cho phép vào mà không cho phép ra, khẳng định sẽ không cho phép bọn họ rời đi, thân thủ của thiếu phụ Dạ Xoa rất cao, rất dũng mãnh, tìm cách trộm vật quan trọng nhất của tộc Dạ Xoa, sau đó cùng phu quân mang theo hai đứa nhỏ chạy trốn. Hành tung của bọn họ rất nhanh bị tộc Dạ Xoa phát hiện,rất nhiều người Dạ Xoa lần theo dấu vết đến. Trong lúc vợ chồng vội vàng chạy trốn, sơ suất bỏ quên một đứa nhỏ, chỉ dẫn theo một đứa nhỏ còn lại trốn đến bờ biển, sau đó ba người ngồi thuyền trôi nổi về đến cố hương của thương nhân.
Vật mà thiếu phụ Dạ Xoa trộm đi này là chi bảo trấn tộc -- Lưu ly huyết hồn! Truyền thuyết lưu ly huyết hồn kể lại tổ tiên tộc Dạ Xoa có một vị có thần lực niêm phong máu trong tim cất vào trong vật nào đó, bố trí với bí pháp, để đảm bảo con cháu đời sau thân thể khỏe mạnh, không bệnh không tai. Tộc Dạ Xoa không may thất lạc mất chi bảo trấn tộc, ngay lúc đó thủ lĩnh tộc Dạ Xoa sợ người trong tộc hoảng loạn, liền không dám để lộ ra, chỉ có thể âm thầm phái người Dạ Xoa rời bến đi tìm bảo vật về trong tộc. Nhưng nhiều năm qua không hề có kết quả, viên lưu ly huyết hồn kia cứ như vậy biệt tích.
Tứ đại hộ pháp và Dạ Thọ Vương ngay sau đó liền phái Dạ Hoa Lạc đến trung nguyên tìm kiếm lưu ly huyết hồn. Dạ Hoa Lạc đúng là nhi tử của thương nhân trung nguyên kia với thiếu phụ Dạ Xoa sinh ra, hắn lớn lên tuyệt không giống với người trong tộc Dạ Xoa, ngược lại càng giống người trung nguyên. Dạ Hoa Lạc qua nhiều lần tìm kiếm, rốt cục có một chút manh mối, hỏi thăm được lưu ly huyết hồn dường như ở trong lãnh thổ Thanh Long quốc. Vì thế hắn đến Thanh Long quốc, một bên xây dựng Phiêu Hương Các, một bên âm thầm tìm kiếm bằng mọi cách.
Những nữ tử bị nhốt trong thạch thất trong sơn động ở thành Phi Vũ, nghe nói tộc Dạ Xoa không gì không làm được đến trong thành, nghĩ mọi cách tìm được sơn động bọn họ đang ở, muốn tìm mọi loại bí dược giúp bản thân đạt được tâm nguyện. Nhưng các nàng vừa nghe nói là muốn tự nguyện dâng tấm thân xử nữ, rất nhiều người đều rút lui. Dạ Hồng Tuyết trong cơn nóng giận đã nhốt các nàng lại, định chuyển họ về bộ tộc Dạ Xoa sau đó từ từ dụ dỗ các nàng cam tâm tình nguyện, sau đó cứu trị người trong tộc.
Ở trong thành Phi Vũ, bọn họ vô ý phát hiện một nữ tử có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, trên người của nàng cảm nhận được hơi thở độc nhất vô nhị của lưu ly huyết ngọc, mấy người mừng rỡ như điên. Tuy bên người nàng có hoàng tộc Thành Long quốc theo giúp, bọn họ không muốn đối địch cùng Hiên Viên Húc bằng mọi giá, nhưng vẫn không có lựa chọn nào khác bắt nàng đến sơn động, định mang nàng cùng những nữ tử khác về trong tộc. Nhưng ở khắc cuối cùng thì bị Hiên Viên Húc đuổi đến, cứ thế việc này sắp thành thì lại hỏng. Bất đắc dĩ, bọn họ đành phải đi theo nhóm Hiên Viên Húc từ xa trở lại kinh thành, tìm thời cơ lại bắt nàng kia đến để có thể tìm lưu ly huyết hồn mang về trong tộc.
Sau khi đến kinh thành, mấy người bọn họ tìm sơn động ở lại, sau đó tìm cơ hội đến Chương phủ tìm hiểu, nhưng lại phát hiện một chuyện ngoài dự tính, cho dù nữ tử kia có ở trong Chương phủ hay không, trong Chương phủ đều có hơi thở của lưu ly huyết hồn kêu gọi bọn họ. Mấy tháng qua này, mấy người nghĩ ra trăm phương nghìn kế, mất công phu rất lớn đi vào Chương phủ, rốt cục tìm được lưu ly huyết hồn thật ra là ở Thải Vi viện. Cho nên có mấy lần thừa dịp Sính Đình mang theo bốn đại nha đầu ra ngoài, Thẩm Y Nhân cũng không ở đó, bọn họ liền đến Thải Vi viện điều tra. Hôm nay cũng vậy, Dạ Hoa Lạc thừa dịp Sính Đình và Thẩm Y Nhân không có ở đây, nghĩ đến Thải Vi viện tìm kiếm một lượt, lại thiếu chút nữa bị Hiên Viên Húc võ công cao cường phát hiện.