“Huynh có nghe hay không, Vân đại ca!” Tống Thải Nhi thấy Thượng Quan Vân hờ hững với mình, không nhịn được dậm chân, hướng về phía bóng lưng thẳng tắp của hắn nói một câu: "Ngày hôm trước ta gặp được nàng, huynh muốn nghe hay không.”
Quả nhiên, thân thể Thượng Quan Vân cứng đờ, nhất thời dừng bước chân lại. Hắn xoay người nhìn nàng, trong mắt phượng hàm chứa một vẻ nghiêm nghị khó có thể phát giác. "Ừm! Chuyện gì?" Sau khi Tống Thải Nhi tới Sơn Trang không có việc gì, ngày ngày lượn vòng vây quanh hắn. Nàng quấy nhiễu làm cho hắn phiền chết đi được, bởi vì mối quan hệ với Tống sư đệ hắn cũng không trực tiếp làm mất thể diện của nàng, rất miễn cưỡng phớt lờ nàng. Nhưng nàng vừa hỏi hắn muốn nghe hay không? Nàng nhìn thấy Sính Đình rồi sao?
"Ai bảo huynh ngày ngày không để ý tới ta." Tống Thải Nhi chán nản bĩu môi nói: "Ta và Liêu tỷ tỷ tới Sơn Trang rất nhiều ngày rồi, huynh cũng không mang ta đi ra ngoài chơi đùa, luôn nói huynh bận rộn, không có thời gian, nhưng huynh lại mang nữ nhân có dung mạo xấu xí đó đi dạo khắp nơi, nàng ta có cái gì tốt?" Vóc người nàng kia uyển chuyển động lòng người, phong cách ưu nhã tự nhiên, mặc dù không có dung mạo xuất sắc, cũng là đối thủ nàng không thể khinh thường, cái hiện thực này không thể không khiến nàng kinh hãi. Nhưng muốn nàng ở trước mặt Vân đại ca khen ngợi cô nương khác, làm sao nàng nói ra được? Hơn nữa nữ tử không biết tốt xấu kia còn dám tranh y phục với nàng, lại dám cùng nàng so phú, đều nhanh tức chết nàng rồi!
Thượng Quan Vân khẽ nhíu mày, cười lạnh, nụ cười chưa kịp mất đi nơi đáy mắt. Hắn nhàn nhạt nói: "Mắc mớ gì tới muội?" Thẩm Y Nhân từng dùng câu này chẹn họng hắn, hắn muốn tìm một cơ hội trả lại cho nàng ta, kết quả lại không thể như nguyện, nhưng bây giờ Tống Thải Nhi bị chẹn họng nên sắc mặt đỏ lên. Hắn đối với Tống Thải Nhi là muốn tránh chỉ sợ không kịp, làm sao có thể chủ động mang nàng đi chơi. Với cái này thì ngược lại, Sính Đình đối với hắn mỗi lần đều là trốn tránh không muốn gặp, nếu không phải hắn thông minh, không xé rách tầng giấy dán cửa sổ mỏng manh kia, chỉ dùng thân phận bằng hữu từ từ dung nhập vào trong các nàng, có khả năng nàng đã sớm thúc giục Thẩm Y Nhân đi chạy trốn rồi.
"Huynh…huynh! Trước kia huynh không phải như vậy.” Tống Thải Nhi bị câu này của hắn làm sặc đỏ bừng cả khuôn mặt, thấy sắc mặt lạnh nhạt và phong cách kiêu ngạo của hắn,giống như nàng là người không liên quan, quá đả thương người, nàng không khỏi nước mắt tràn mi. Mặc dù trước kia hắn đối với nàng khách khí lễ độ, luôn có một nhàn nhạt xa cách ở giữa bọn họ, nhưng hắn cũng chưa từng không chút lưu tình châm chọc như vậy. Hơn nữa có mấy nữ hiệp xung quanh đang để ý Thượng Quan Vân nghe nói như thế cũng không khỏi cười trộm, cái này càng làm nàng cảm thấy sỉ diện của mình không xuống đài được.
"Trước kia muội còn nhỏ, bởi vì quan hệ sư đệ ta xem muội như muội muội, chẳng lẽ điều này cũng có lỗi?" Thấy mắt Tống Thải Nhi ửng đỏ, quật cường mà cố chấp nhìn hắn, Thượng Quan Vân lại thờ ơ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhìn nàng. Dựa vào cái gì nàng đơn phương cho rằng nàng thích hắn thì hắn phải thích nàng? Nếu chỉ có vậy, không phải hắn đã cưới hơn mười tám bà vợ rồi sao. Nếu như chuyện tình cảm là do một người định đoạt, vậy hắn cần gì phải ngày nhớ đêm mong làm sao mới có thể bắt được trái tim giai nhân?
"Muội muội? Sao huynh có thể nghĩ như vậy?" Tâm tình Tống Thải Nhi rớt xuống ngàn trượng, có chút tức giận hỏi, nàng thiếu ca ca sao? Hắn nói như vậy làm cho nàng cảm giác tim mình đang rỉ máu, tất cả những cố gắng mấy năm nay đều mất trắng sao?
Thượng Quan Vân nhìn bộ dáng truy hỏi rõ ràng sự việc của Tống Thải Nhi, dứt khoát nói: "Vậy muội muốn ta nghĩ như thế nào? Nếu như thái độ trước kia của ta đối với muội, làm cho muội hiểu lầm chuyện gì đó, được rồi, sau này ta sẽ làm như không thấy muội, thế nào?” Hắn không thích dài dòng dây dưa với thứ tình cảm rối rắm này, giải quyết dứt khoát mới đúng phong cách của hắn.
Bận rộn sứt đầu mẻ trán, trong lúc lơ đãng Thượng Quan Mộc lại chú ý tới song ngầm mãnh liệt giữa hai người này, nhưng mà hắn thấy chung quanh người càng ngày càng nhiều, không khỏi nhíu chặt chân mày nói với nhi tử: "Dẫn muội muội của con đi xuống đi, bảo Hồ quản gia tới giúp ta, có chuyện gì hai người các ngươi không thể nói từ từ sao? Nhất định phải đỏ mặt tía tai?”
"Dạ!" Thượng Quan Vân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, dẫn đầu sải bước tiến vào sơn trang.
Tống Thải Nhi cũng ngoan ngoãn đuổi theo phía sau hắn tiến vào. Trong lòng nàng càng nghĩ càng khổ sở, không mắc mớ tới nàng? Dựa vào cái gì mà không mắc mớ tới nàng? Nàng thích hắn lâu lắm rồi, từ nhỏ lần đầu tiên đi theo phụ thân và huynh trưởng đến Thanh Diên sơn trang thì nàng đã thích hắn rồi. Nếu không một tiểu thư quan gia yểu điệu như nàng lại bất ngờ xông lên giang hồ làm Hồng y, Bạch y nữ hiệp cái gì chứ, vì cái gì mà không phân biệt ngày đêm liều mạng luyện võ, còn không phải là muốn rút ngắn khoảng cách giữa hắn và nàng, không muốn làm cho hắn cảm thấy nàng chỉ là thiên kim tiểu thư yếu ớt, không có hào khí nữ nhi giang hồ
Nàng vừa mới bắt đầu luyện tập roi thì tay mềm mại bị mài rách da chảy máu, nàng lau khô nước mắt cắn răng luyện nữa. Lo lắng tay luyện thô tháo về sau bị hắn ghét bỏ, nàng cầu xin mẹ làm cái bao tay da hươu cho nàng. Nàng không giống huynh trưởng, trời sanh là kỳ tài luyện võ, bởi vì không có thiên phú luyện võ, chỉ có thể lấy chuyên cần bổ sung vụng về. Thượng Quan Vân thiên tư thông minh, từ nhỏ văn võ kiêm tu, vì có thể cùng hắn ngày sau cầm sắt hài hòa, loan phượng hòa minh, hắn làm thơ nàng đánh đàn, hắn múa phiến nàng vẽ tranh. Nàng còn khổ luyện cầm kỳ thi họa, tất cả những khổ sở này nàng cam tâm tình nguyện ăn, chỉ cầu sau này hắn có thể lưu lại ánh mắt dịu dàng thương tiếc trên người nàng. Nhưng bao nhiêu năm khát khao và mơ ước ở cùng với hắn đều bởi vì một nữ nhân xuất hiện mà bị phá vỡ, như vậy sao nàng chịu nổi chứ?
Càng nghĩ càng không phục, không nhịn được ngẩng đầu nhìn chung quanh, thấy bọn họ đã cách xa đám người kia, đi tới một chỗ an tĩnh hẻo lánh, nàng xông tới trước mặt Thượng Quan Vân quát to: “Ta có cái gì không tốt, rốt cuộc có điểm nào không bằng nàng? Chúng ta có nhiều năm tình cảm như vậy lại không địch lại một người ngoài sao? Nếu như huynh quyết ý như vậy, ta liền đi giết nàng, xong hết mọi chuyện." Nếu như hắn thật sự đối với những điều nàng làm coi như không thấy, vậy tất cả những việc nàng cố gắng làm vì hắn chẳng phải chỉ là chuyện cười!
Trong nháy mắt Thượng Quan Vân đột nhiên chuyển qua bên người nàng, gắt gao cầm cổ tay của nàng: “Ngươi dám động nàng thử xem.” Lời nói hắn mang theo uy hiếp, dường như không để ý một chút xíu tình nghĩa.
"Ta liền muốn giết nàng!" Tống Thải Nhi không khỏi thét lên phản kháng, cổ tay đau đớn cùng với lời nói bảo vệ nàng kia của Thượng Quan Vân làm cho nàng nói bừa. Nàng khóc ồ lên: "Huynh chưa từng đối xử với ta lạnh nhạt như vậy, cũng chưa từng uy hiếp ta.”
Thượng Quan Vân đột ngột buông cổ tay nàng, xong xuôi, móc ra một chiếc khăn, xoa xoa tay. Tống Thải Nhi vừa xoa cổ tay đau buốt vừa nhìn động tác của Thượng Quan Vân, động tác này làm cho nàng thống hận không dứt. Toàn bộ cổ tay của nàng đều bị đè nén xanh tím, rất lâu mới có cảm giác
"Không có nàng, ta cũng sẽ không thích ngươi, ta nói rồi chỉ xem ngươi như muội muội." Thượng Quan Vân không chút để ý nhìn nàng, trong giọng nói có cực độ xem thường cùng khinh thường, nói xong xoay người rời đi.
"Huynh, huynh sẽ phải hối hận!" Tống Thải Nhi nghiêm giọng nói."Ta sẽ làm con tiện nhân kia sống không bằng chết!" Hắn xem thường tình cảm của nàng như vậy, nàng quyết không thể để cho bọn họ dễ chịu! Nàng rất nhanh nắm tay, trừng mắt nhìn bóng lung phiêu dật của Thượng Quan Vân giống như là một dã thú bị chọc giận, nhưng nước mắt lại theo mặt của nàng tích tích chảy xuống.
Mặc dù nàng có tính khí tiểu thư quan gia, có chút dã man không hiểu chuyện, nhưng ở trước mặt của hắn nàng luôn luôn dịu dàng động lòng người, cho tới bây giờ đều từng bước nhượng bộ, chưa từng có biểu hiện thất thường như hôm nay, nhưng mà hiện tại nàng đã không thể thoái lui nữa, nàng phải làm sao?
Nàng suy nghĩ lung tung một chút, trầm ngâm quan sát bốn phía thì Thượng Quan Vân đã sớm không còn bóng dáng rồi, tim nàng không khỏi đập mạnh loạn nhịp, mù mờ ngỡ ngàng không biết đi đường nào!
Đột nhiên âm thanh của một cô gái vang lên bên tai nàng: "Thải Nhi, ngươi làm sao vậy? Gặp phải chuyện gì khó xử sao? Muốn ta giúp một tay không?”