Tiểu Nam vui mừng gật đầu ứng chiến, vui vẻ bước tới một bước. Trên chiến trường bọn họ giết người như ngoéo, đánh nhau như vậy cũng giống như ăn cơm bữa, hận không thể một ngày ba bữa cộng thêm ăn khuya, không đánh liền sợ đói!
Hai người đang muốn đánh, lúc này một đám người "Đặng đặng đặng" từ dưới lầu chạy lên, lão nhân béo mập dẫn đầu tinh thần phấn chấn, không phải ai khác, chính là Đồng Thông. Hắn "Vèo" một tiếng liền bay vọt đến giữa hai người, sau đó tức giận nhìn chằm chằm Tống kiện Vũ người cao ngựa lớn, gào to: "Thằng nhóc này là ai, ỷ vào dáng người cao to liền muốn ăn hiếp đồ đệ của ta, kêu người lớn trong nhà của ngươi lại đây!”
"Phốc! Phốc!" Không có phòng bịHiên Viên Húc và Hàn Tư Luật phun ra một hớp nước trà.
"Khụ khụ!" Tiểu Nam Tiểu Bắc u oán nhìn lão nhân gia, thật là sát phong cảnh! Bây giờ vừa đánh vừa cãi, sợ là lão nhân này lại thích náo nhiệt hơn! Có đánh nhau sợ là hắn sẽ giành lên trước, làm sao đến phiên bọn họ! Tiểu Tả đi theo ở đằng sau lên lầu, Tiểu Hữu còn có Lý Tinh, Lý Anh cũng mặt chứa ý cười đứng sau lưng Hiên Viên Húc. Bộ khung kia, khí chất kia, người có chút nhãn lực đều có thể nhìn ra, mấy người này đều là cao thủ đánh nhau.
Tống kiện Vũ thấy vài người bên kia thì khóe miệng rút gân, đều đã lớn? Đánh nhau còn phải về nhà gọi người lớn tới đây! Lão đầu này là ai vậy? Tại sao lại không chính chắn như vậy?
Hàn Tư Luật thong thả ung dung đứng dậy, rảnh rang mà đi đến bên cạnh lão nhân, hướng về phía đám người Tống kiện Vũ nói: "Hôm nay không rãnh đánh với ngươi, muốn đánh, cũng không phải là không được, đến lúc đại hội võ lâm sẽ thấy."
Bây giờ Thanh Long quốc không phiền lo chiến tranh, sau khi Hiên Viên Húc chữa khỏi vết thương liền nộp binh quyền cho hoàng đế Vũ Đức, nói muốn ra ngoài đi dạo, thuận tiện giải sầu. Vừa đúng đại hội võ lâm mười năm tổ chức một lần, hiện tại Đồng lão gia tử giữ chức chưởng môn Viêm Dương, được khen là nhân vật tiêu biểu danh môn chính phái, có thể nói là một trong võ lâm Bắc Đẩu, là nhân vật quan trọng không thể thiếu trong đại hội võ lâm. Hiên Viên Húc thân là đệ tử chân truyền duy nhất của hắn, đương nhiên cần phải có mặt cùng với sư phụ
Vì vậy Hiên Viên Húc từ biệt An vương gia than ngắn thở dài và An vương phi khóc lóc nỉ non, mang theo mấy tâm phúc, còn có Hàn Tư Luật chết sống muốn đi theo bọn họ lên đường. Thực tế Đinh vương phi cao quý đoan trang không thể không đau lòng rơi lệ! Nếu như nói mùi hương trên người cháu gái bên nhà mẹ của nàng làm Hiên Viên Húc buồn nôn, nàng cũng thừa nhận, chẳng qua là đổi thiên kim tiểu thư nhà khác, chính là thay đổi vài tiểu thư, chỉ cần là vừa tiếp cận hắn, sắc mặt Hiên Viên Húc đều sẽ trắng bệch, cảm thấy ghê tởm. Ngay cả thái y cũng không còn nhìn ra thân thể hắn có chỗ nào không khỏe, chỉ nói chăm sóc nghỉ ngơi một đoạn thời gian sẽ quan sát lại. Điều này thật sự làm cho người ta tuyệt vọng, hoàn toàn khiến vương gia và vương phi tạm thời dừng ý định chọn nàng dâu
Đồng Hoa cùng thân tín Đào Tinh đi trước một bước, sớm an bài tốt tất cả công việc. Chỉ là lão gia tử này nói hắn có quen biết bằng hữu trong thành Cổ Ngọc, hắn đi thăm viếng một phen, cho nên Hiên Viên Húc mới ở tửu lâu này chờ lão nhân gia
Tống Kiện Vũ trầm ngâm chốc lát, uy nghiêm gật đầu một cái: "Không gặp không về!" Mấy người này cũng khơi dậy lòng háo thắng của hắn
Mặt Hàn Tư Luật không có vẻ gì gật đầu một cái, người này đầu não đơn giản, tứ chi phát triển, thật là không biết sống chết!
"Đi thôi!" Hiên Viên Húc ung dung hoa quý đứng lên, nhíu mày, liếc mắt nhìn Đồng Thông tức giận nổi gân cổ đang đứng chống nạnh, nhẹ nhàng bỏ lại một câu: "Dẫn người đi chơi!" Sau đó ưu nhã dẫn đầu đi ra. Âm thanh từ trong môi mỏng hắn phun ra, từ tính mà mị hoặc, tiếng lòng mê người.
"Oa!" Đồng thông lập tức hạ hai tay ở trên eo xuống, hưng phấn hoan hô một tiếng, tức giận trên gương mặt bánh bao vô ảnh vô tung biến mất, kéo con riêng Hàn Tư Luật đi.
Tiểu Nam nhanh chóng ném xuống một thỏi bạc ở trên bàn. Mọi người uy phong lẫm lẫm vây quanh Hiên Viên Húc một thâm cẩm bào đen rời khỏi nơi này.
Sắc mặt đám người Tống Kiện Vũ nhất thời cực kỳ khó coi, nhìn bóng lưng cao ngất sang trọng của Hiên Viên Húc, thật lâu không thu hồi tầm mắt trở về. Người kia từ đầu tới đuôi cũng không có nhìn bọn họ một cái, giống như coi bọn họ là không khí .
Liêu Tiếu Yên hơi nhíu mày, mặt tiu nghỉu, không khỏi thở dài một cái, hắn hoàn toàn không phát hiện nàng là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, cũng không liếc nhìn nàng một cái……
Tống Thải Nhi tức giận nước mắt cũng mau đi ra, chẳng những nàng mất binh khí, mặt mũi cũng không tìm trở về được, còn khiến huynh trưởng và những người này định ra ước hẹn đại hội võ lâm, thật là toàn bộ mặt trong mặt ngoài đều mất sạch, nếu như truyền tới trên giang hồ làm sao nàng làm người được, khẩu khí này sao nàng có thể nuốt xuống? Đại hội võ lâm nàng không thể không đi, đến lúc đó nàng nhất định phải cho đám người này đẹp mắt, nàng sẽ nhờ Vân ca ca báo thù cho nàng.
Bởi vì tất cả người giang hồ tràn vào núi Thanh Diên, mỗi ngày khách điếm Phong Vân đều là gió nổi mây phun, ngươi vừa hát xong ta lên sân khấu, thật là giang hồ võ lâm nhân sĩ sân khấu. Cũng không phải là mỗi người đều có tư cách vào ở Thanh Diên sơn trang của Thượng Quan Mộc, cho nên những khách điếm lân cận núi Thanh Diên đều khách ngập đầy cửa
Sính Đình và Thẩm Y Nhân vì tránh ra những thứ này ăn no căng, giang hồ nhân sĩ vì một cọng lông gà cũng phải dùng vũ lực để giải quyết, không để ý đến Thượng Quan Vân liên tục thỉnh cầu bọn họ lên sơn trang ở, mà là đi xuống dưới tìm một khách điếm bình thường trong thành Phi Vũ để trọ. Mặc dù thành này cách núi Thanh Diên xa một chút, nhưng ngày đại hội võ lâm đi sớm một chút, vẫn có thể xem náo nhiệt. Như vậy cuối cùng ba người Sính Đình cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có một mình Thượng Quan Vân buồn bực không vui, như vậy hắn cách Sính Đình xa hơn, muốn gặp nàng cũng không dễ dàng như trước
Thành Phi Vũ giống như bởi vì đại hội võ lâm đến mà nghênh đón vô số ngũ hồ tứ hải, giang hồ nhân sĩ bốn phương tám hướng. Cho nên gần đây khắp nơi trong thành vô cùng nào nhiệt, giống như đang ăn tết.
Thẩm Y Nhân có chút hăng hái nhìnSính Đình đang giúp nàng chọn y phục nữ trang. Bởi vì Thành Phi Vũ có quá nhiều giang hồ nhân sĩ đến, Sính Đình cảm thấy trước kia Thẩm Y Nhân làm sát thủ đa phần đều mặc nam trang, không bằng hiện tại đổi lại diện mạo thật sự, như vậy lắc mình một cái, ai cũng không ngờ nàng thì ra nàng chính là Y Nhân Phiêu Hương !
Bà chủ hiệu may này cũng rất có ánh mắt, thấy hai người các nàng phong cách ưu nhã, nhân phẩm không tầm thường, mặt mày bà chủ hớn hở dẫn các nàng lên lầu hai, lầu hai này là thiết kế riêng cho người giàu có
Sính Đình nhìn trúng một cái váy màu trắng có đường viền thắt lưng bằng kim tuyến, lại chọn một cái váy rộng có tay áo màu đỏ, nàng đang còn muốn chọn một món, thì có ba vị nữ khách đi lên lầu hai. Nhưng nàng không chú ý người khác quá lâu, rất nhanh lại chọn một cái, đang muốn nhờ bà chủ bọc quần áo lại, từ sau khi lên lầu ba vị nữ khách vẫn đang quan sát nàng, trong đó có người nói chuyện: “Bà chủ, ba bộ y phục của nàng ta chọn bản tiểu thư đều muốn.” Nói xong ném ra một thỏi vàng ở trên bàn, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Sính Đình nghe vậy xoay người lại nhìn ba vị nữ khách một cái, người không rõ, không biết! Liền nhìn Thẩm Y Nhân, im lặng ra hiệu, kẻ thù của tỷ?
Thẩm Y Nhân lười biếng quan sát ba người kia một cái, lắc đầu, không có giết qua. . . . . . Nhưng nhất thời nàng lại có chút không xác định chắc chắn, giết người quá nhiều, có thể nhớ lộn và quên mất hay không đây?
Ba vị nữ khách thấy hai người các nàng ‘liếc mắt đưa tình’ không coi air a gì, trong lòng liền tức giận. Một vị cô nương mảnh khảnh cao gầy, mặc y phục màu xanh lục trong đókhông thể nhịn được nữa, cắn răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: "Thật là thủy tính dương hoa, thay đổi thất thường!" Lúc nàng nói chuyện cũng không nhìn về phía Sính Đình và Thẩm Y Nhân, mà là cúi đầu nhìn chằm chằm trên đất, giống như mắng không khí. Mặc dù nàng cúi đầu, nhưng mà vẫn làm cho người ta thấy rõ gương mặt hơi vàng và ngũ quan tầm thường không có gì đặc biệt, nhưng một thác nước tóc đen bóng loáng làm cho nàng tăng vài phần nhan sắc
"Cũng không có gì đặc biệt? Chỉ là vóc người tạm được, này, vị công tử kia, mắt ngươi mù à?" Một vị cô nương khác, vẻ mặt nhàn nhạt ngang ngược kiêu ngạo cố ý lớn tiếng hỏi Thẩm Y Nhân
"Ta?" Thẩm Y Nhân đưa tay chỉ mình, hỏi vị cô nương kia. Thật là tai bay vạ gió! Thật ra nàng đã nhận ra vị cô nương này là ai, không phải Thải Nhi muội muội của Thượng Quan Vân sao!
Tống Thải Nhi thấy Thẩm Y Nhân nhìn về phía nàng, không khỏi có chút hài lòng, ngạo mạn nói: "Tướng mạo công tử như vậy, nên cùng Tiếu tỷ tỷ như tiên trên trời ở chung một chỗ mới phải, nữ nhân này ngay cả xách giày cho Tiếu tỷ tỷ của ta cũng không xứng.” Mặc dù Thẩm Y Nhân tuấn mỹ làm cho người ta gặp một lần không thể quên được, nhưng trong mắt trong lòng nàng chỉ chứa Thượng Quan Vân, ngày đó trong lúc vô tình đụng phải Thượng Quan Vân, nàng mừng rỡ không thôi, tự động xem nhẹ người ngoài ở bên cạnh, cho nên không có có nhận ra Thẩm Y Nhân
Sính Đình và Thẩm Y Nhân đều nhìn về phía nhân vật “Tiếu tỷ tỷ như tiên trên trời”, đó là một cô gái mặc quần áo trắng, mặc dù dáng dấp nàng ta chói lọi, sóng mắt như nước, xinh đẹp không gì sánh được, đáng tiếc vẻ mặt lãnh nhược băng sương, khiến cho người ta cảm thấy khó có thể đến gần. Hai người đều là mỹ nữ tuyệt sắc khuynh đảo chúng sinh, bình thường nhìn nhau cũng chán rồi, đối với sắc đẹp hình như không có năng lực thưởng thức gì, vì vậy rất nhanh đều dời ánh mắt đi
"Như thế nào? Công tử, Tiếu tỷ tỷ của ta chính là võ lâm đệ nhất mỹ nhân đấy! Nếu như ngươi rời khỏi nàng ta, ta có thể ở trước mặt Tiếu tỷ tỷ nói tốt vài lời dùm ngươi, lấy lòng mỹ nhân.” Tống Thải Nhi không khỏi lấy le nói. Sau đó không nhanh không chậm đi tới trước mặt Sính Đình, tỉ mỉ quan sát nàng, trong ánh mắt khó kiềm chế được hận ý và đối kỵ.