"Ai da!....rầm!"
"Đau quá!"
Ngay lập tức, phía ngoài của tường viện vang lên tiếng kêu đau liên tục của bọn nam tử.
Trong chốc lát Sính Đình cùng Liêu Tiếu Yên đều ngây người, dở khóc dở cười, điềm tĩnh lui vào phòng nhỏ. Thật là, nam nữ ở nước Thanh Long ít phòng bị chặt chẽ đến mức trèo lên tường rình coi hay sao? Đặc biệt là Liêu Tiếu Yên, nữ nhân giang hồ lại càng không câu nệ tiểu tiết, nếu nàng ta không xuất đầu lộ diện, làm sao người ta lại biết được vẻ đẹp hơn người của nàng ta chứ!
Mặc dù là ban đêm, nhưng trong viện đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều treo đầy đèn lồng. Mấy người nam tử, một bên hừ hừ gào thét kêu đau, còn một bên lại nhao nhao bàn luận:
"Người nào hả? Khiến thiếu gia ta đau quá! Ai da! Chỉ có điều hai vị tiểu thư này thật là đẹp quá!"
"Tiểu thư mặc tử y kia thật là một báu vật tuyệt sắc! Ngươi nói xem nếu cha ta để cho ta cưới một mỹ nhân như vậy, ta còn tới Di Hồng viện hàng ngày nữa sao!"
"Vương Tử Quốc, người bà con xa nhà ngươi kia cũng thật xinh đẹp mà! Nghe nói nàng là mỹ nhân đệ nhất võ lâm, ha ha, chuyến đi hôm nay thật là không tệ, vậy mà có thể thấy được hai mỹ nhân tuyệt sắc hiếm có."
"Mỹ nhân mặc tử y kia, ngươi chưa thấy được ánh mắt cùng cái miệng nhỏ nhắn của nàng, bản thiếu gia nhìn thấy nàng mà xương liền mềm nhũn..."
"Đừng có nói nữa! Xèo xèo! Đau quá! Mỹ nhân mà bản thiếu gia coi trọng dường như hôm nay không có tới, aiz!”
Hiểu Phong vừa nghe thấy những người kia đều là từ trên tường ngã xuống, miệng vẫn không ngừng nói nhảm, thật là thiếu dạy dỗ, liền nhanh chóng nhảy qua tường, vươn tay liên tục điểm á huyệt của mấy người. Nàng là vì tốt cho bọn hắn, nếu để cho Thiếu chủ nghe được, vậy tất cả đều bị bẻ răng rắc ấy chứ!
"Hiểu Phong! Ngươi không ở bên cạnh tiểu thư, đứng trên đầu tường làm cái gì?" Từ xa truyền đến một tiếng quát nhẹ, tiếp theo là chủ nhân của giọng nói đang đầy một mặt không vui sải bước đi tới bên này.
Mặt Hiểu Phong liền biến sắc, sợ đến run rẩy, suýt chút nữa là ngã lộn nhào từ trên tường rơi xuống. Nàng vội vàng nhảy xuống đầu tường trở lại bên cạnh Sính Đình, trong lòng thầm kêu khổ, vừa nhắc nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến! May mà nàng phản ứng nhanh, đã điểm á huyệt của mấy người kia, bằng không thì bọn hắn không chết cũng mất nửa cái mạng.
Hiên Viên Húc lạnh lùng đi tới phía trước cổng vòm nội viện thì dừng lại, lạnh nhạt nhìn Vương tri phủ một mạch chạy chậm theo phía sau, nói: " Ý tốt của Vương đại nhân bản thế tử xin giữ trong lòng, làm phiền Vương đại nhân mời vị hôn thê của bản thế tử ra đây."
"Vị hôn thê? A! Dạ! Dạ! Dạ! Vậy để hạ quan sai người đi truyền lời." Vương tri phủ luôn miệng vâng dạ đồng ý, trên mặt với trên người tất cả đều là mồ hôi lạnh, hóa ra vị Tiểu vương gia này đã có vị hôn thê à! Làm sao lúc trước lại không dò la được một chút tin tức nào?
Sính Đình đang cùng phu nhân Tri phủ và Vương tiểu thư đi ra sân, trong ngọn đèn sắp tắt liền nhìn thấy Hiên Viên Húc đứng chờ ở đó, ngọc thụ lâm phong, ung dung hoa lệ, đôi mắt đen sâu thẳm như nước, mặt có vẻ không hài lòng, làm cho nàng không nhịn được có chút kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: "Sao chàng đã tới rồi, không phải là chàng cùng bọn Thượng Quan ở tiền sảnh sao?
Hiên Viên Húc nhìn nàng chân thành thướt tha đi về phía mình, vẻ lạnh như băng đã sớm biến mất gần như không còn, trong đôi mắt đen như mực tràn đầy nhu tình, khẽ mỉm cười nói: "Ở bên này không có ai ở cùng nàng, ta rất lo lắng, muốn mang nàng trở về sớm một chút."
"Thiếp thân tham kiến tiểu Vương gia! May mắn nhờ tiểu Vương gia đã cứu tiểu nữ! Thiếp thân vô cùng cảm kích!" Phu nhân Tri phủ vội vã tiến lên hành lễ, đội ơn đội nghĩa bày tỏ sự cảm kích trong lòng.
"Tiểu nữ tham kiến tiểu Vương gia!" Vương tiểu thư Vương Mộng Thiển vội vàng tiến lên hành lễ, nước mắt rưng rưng, biết ơn nói: "Nhờ có Tiểu vương gia cứu tiểu nữ, mới tránh được thủ đoạn thâm độc của bọn người xấu, kiếp này tiểu nữ báo đáp cũng không xong." Vài ngày trước, nàng cùng phụ thân đặc biệt đi tới Yến Viên nhiều lần lại không thể gặp mặt tiểu Vương gia một lần, nàng vẫn muốn bày tỏ cảm tạ trước mặt ân nhân.
Vương tri phủ ở bên cạnh cũng tạ ơn hết mình: "Nhờ có Tiểu vương gia cứu giúp tiểu nữ, hạ quan mới may mắn tránh khỏi tai họa này!"
"Không cần đa lễ! Đều là Thượng Quan công tử và vài vị bằng hữu của bản thế tử hay giúp đỡ người khác, dám làm việc nghĩa, bản thế tử cũng chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, cáo từ!" Hiên Viên Húc thản nhiên nói, sau đó ra hiệu cho Hiểu Phong cùng HIểu Nguyệt đỡ Sính Đình đi ra, hạ mắt tỉ mỉ quan sát nàng một lúc, chợt dịu dàng nói với nàng: "Đi thôi!"
Khóe miệng của Sính Đình nhếch lên cười, tao nhã gật đầu cáo từ đối với phu thê tri phủ cùng Vương tiểu thư. Hai người xoay người rời đi.
"Xin thế tử dừng bước!" Sau lưng bọn họ truyền đến tiếng kêu sợ hãi yêu kiều của Vương tiểu thư.
Sính Đình và Hiên Viên Húc liếc mắt nhìn nhau, xoay người lại, chỉ thấy vị Vương tiểu thư kia chậm rãi đi về phía hai người rồi quỳ xuống, trong mắt chứa đầy lệ, quỳ rạp xuống dập đầu một cái thật vang, cúi đầu khóc nói: "Thế tử đã cứu tiểu nữ, tiểu nữ không có gì để báo đáp, nguyện làm nô tì theo hầu hạ Thế tử." Nói xong lại dập đầu lần nữa, sau đó vẫn còn muốn dập đầu.
Sính Đình sững sờ trong chốc lát liền lập tức tỉnh ngộ (hiểu ra), vội vàng lệnh cho Hiểu Nguyệt đi kéo Vương tiểu thư đứng lên. Khuôn mặt Vương tiểu thư này thanh tú động lòng người, đối với bất kì người nào cũng là chưa nói đã cười, khi cười liền lộ ra hàm răng nhỏ đều trắng như tuyết. Từng cử động đều tản ra một luồng khí chất dịu dàng tĩnh nhã. Lúc này, tâm tình của nàng ta rạng rỡ vừa khóc vừa kể, ngược lại thực sự là giống như Thẩm Y Nhân đã nói, hoa lê đẫm mưa, mềm mại động lòng người.
Ngay lập tức, Hiên Viên Húc rất bình tĩnh liếc nhìn Sính Đình, mặt không chút thay đổi thản nhiên nói: "Bên cạnh Bản Thế tử không thiếu nha hoàn, Vương tiểu thư cũng không cần ghi nhớ việc nhỏ nhặt đó ở trong lòng, không cần hành đại lễ này." Tiếp theo nhìn về phía phu thê Vương Tri phủ hơi gật đầu, liền xoay người cùng đi với Sính Đình.
"Hu hu...... Thế tử!" Vương tiểu thư ở phía sau vẫn như trước nhỏ giọng khóc lóc, khóc đau khổ đến xúc động lòng người, nghĩ rằng như vậy sẽ chạm được vào lòng của hai người, sau đó sẽ dừng bước nghe nàng ta kể lể.
Vương đại nhân đâu dám sơ suất chứ, dọc đường tiễn đưa mà trong lòng thấp thỏm lo sợ, kinh hồn bạt vía, suy nghĩ lung tung, sợ bản thân làm không tốt hay làm sai ở chỗ nào, lại đắc tội với vị gia này.
Trong một góc sân viện, Liêu Tiếu Yên phong tư trác hẹn (yếu đuối) như một bóng ma đứng lặng yên không có tiếng động, ánh mắt của nàng xuyên qua cổng vòm, yên lặng nhìn đôi bích nhân kia đang dần đi xa, trong lòng vẫn còn vương vấn nụ cười say lòng người của người kia dưới ngọn đèn tàn.
Trước đại môn, Thượng Quan Vân cùng Hàn Tư Luật đang đợi bên cạnh xe ngựa, nhìn thấy Hiên Viên Húc và Sính Đình đi ra ngoài, trên mặt hai người mang theo nét tươi cười nhàn nhạt, đều cảm thấy nhẹ nhõm thở dài một hơi. Bận rộn cùng Vương đại nhân cáo từ, từng người ngồi lên xe ngựa vội vã rời đi, hành động nhanh chóng không khác gì là có kẻ địch đuổi theo phía sau.
Thì ra, để bày tỏ lòng cảm kích của mình, Vương tri phủ kia đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế muốn không khí yến hội càng náo nhiệt hơn, sợ khách nhân chê ca cơ vũ cơ chưa đủ xinh đẹp, liền mời một vài quan kĩ có tư sắc không tầm thường đến góp vui cùng. Những tỷ muội đó vừa nhìn thấy ba vị công tử trẻ tuổi anh tuấn, khí độ bất phàm thì ánh mắt bỗng chốc đều sáng lên, từng người đi lên tha thiết mời rượu. Tướng mạo Hiên Viên Húc tuấn mỹ vô trù, quý khí thiên thành, nhưng mà toàn thân tự có một luồng liệt khí sát phạt lạnh lẽo, làm cho bọn họ cảm thấy khiếp đảm trong lòng, không dám nhìn thẳng, cũng không dám tiến lên đi hầu hạ hắn. Vì vậy hai người bọn họ bị mấy ả vây quanh xu nịnh, liên tục liếc mắt đưa tình, làm đầu hai người to lên như cái đấu, phiền chết đi được.
Tính tình của Thượng Quan Vân vốn đạm bạc yên tĩnh, từ trước đến nay đều như tán tiên tu hành, đối với những tỷ muội ấy tất nhiên là mặt không đổi sắc. Còn Hàn Tư Luật luôn là mắt cao hơn đầu, nữ tử được tuyển chọn ở hoàng cung, hắn còn cho là bộ dạng khó coi, huống hồ là những ả này, lại càng khinh thường nhìn đến, đều vung tay không cho họ đi tới. Ngay cả như vậy, Hiên Viên Húc vẫn cực kì khó chịu khi ngửi thấy mùi huân hương này, lại thêm Vương đại nhân cứ ghé vào lỗ tai hắn giống như tiếng ong ong của muỗi,không ngại phiền nói lời cảm tạ với hắn. Cảm ơn hắn đã cứu Vương tiểu thư, sau đó dè dặt cẩn thận thử mọi cách, muốn lấy cớ để tự đề cử Vương tiểu thư, lấy thân báo đáp để báo đáp ân cứu mạng của hắn. Hắn vốn kiềm chế đã lâu, bây giờ lại càng không thể nhịn được nữa, liền đứng dậy phẩy tay áo rời khỏi bữa tiệc.
"Sính nhi!" Trong xe ngựa, Hiên Viên Húc thấy Sính Đình lặng im không nói suốt dọc đường, không nhịn được gọi một tiếng.
Sính Đình khó hiểu liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Chàng kêu ta làm cái gì?"
"Nàng không tức giận à?" Hiên Viên Húc bất mãn hỏi nàng, ban đầu hắn lo lắng nàng vẫn đang tức giận, còn nghĩ cách làm thế nào để dỗ nàng vui vẻ chứ! Bây giờ nhìn thấy sắc mặt của nàng vẫn như thường, một bộ dạng nhàn nhã tự tại, trong lòng hắn cảm thấy cực kì uất ức. Có nữ tử khác tự nguyện muốn hầu hạ hắn, nàng nghe xong không tức giận một chút nào ư? Nếu nam nhân khác nhìn nàng nhiều một chút, hắn sẽ ăn nhiều thùng dấm chua, tức giận muốn đánh người.Cứ nghĩ như vậy, hắn liền không chịu ngồi ngay ngắn, cánh tay cường tráng hơi hơi dùng sức, ngay tức khắc liền ôm chặt Sính Đình kéo vào trong ngực.
Sính Đình ngọ ngoậy đẩy hắn ra, trừng mắt nhìn hắn, hùng hồn nói: "Tại sao ta phải tức giận, hiện tại chàng cũng không phải là gì của ta!”
"Miệng lưỡi lợi hại, cưỡng từ đoạt lý, không nghe gia nói với người khác nàng là vị hôn thê của gia sao? Vài hôm nữa hai người chúng ta sẽ hồi kinh để thành hôn." Hiên Viên Húc oán hận nói, càng tăng thêm lực đạo trên tay ôm chặt thân thể mềm mại nhuyễn hương của nàng. Từ lâu An Vương gia đã sai người truyền tin đến đây, lệnh cho bọn hắn nhanh chóng hồi kinh, để Khâm Thiên Giám tính toán ngày lành tháng tốt, mọi người trong vương phủ cũng đã chuẩn bị tốt chuyện cần trong đại hôn của hắn, đến lúc thành thân, xem hắn là gì của nàng đây!
Sính Đình buông tha giãy dụa vô ích, nâng cằm nhọn, liếc xéo hắn, nói: "Ta tuyệt đối không làm thiếp, không làm di nương, không có chức cao, muốn chết chỉ có một." Nói lời cảnh cáo trước, để tránh đến lúc đó lại có người mắng nàng dựa dẫm vào người có quyền thế, là quạ muốn biến thành phượng hoàng. Dù sao cũng không phải là nàng khóc hô đòi gả cho hắn, không có hắn thì sống không nổi. Hiện tại nếu có người nhảy ra phản đối, cho rằng thân phận của nàng thấp kém, không xứng gả cho con cháu hoàng thất, ngay lập tức nàng sẽ ung dung rời đi, cùng Y Nhân đi tới hòn đảo bốn mùa như xuân kia, thể nghiệm cuộc sống thế ngoại đào nguyên như trong giấc mộng. Thì ra nàng còn nhớ đảo nhỏ kia nhỉ!
Khuôn mặt của nàng vô cùng tinh xảo, phong hoa tuyệt đại, ánh mắt liếc nghiêng của nàng như sóng nước dập dờn, làm cho nàng thêm phần kiêu ngạo hơn so với ngày thường, mang sự xinh đẹp rung động lòng người của nàng phát huy vô cùng tinh tế. Dưới ánh đèn yếu ớt tỏa ra sự hấp dẫn chí mạng, lại càng quyến rũ câu hồn người, khiến cho người ta nghĩ muốn vứt bỏ tất cả, trầm luân cùng nàng. Hiên Viên Húc không chịu nổi sự mê hoặc của hương sắc, không nhịn được cúi đầu cắn nhẹ lên cằm của nàng, làm cho đôi bàn tay trắng hồng của nàng đập hắn vài cái. Hắn hạ mắt chăm chú nhìn nàng, sự dịu dàng trong mắt lan tỏa ra làm say lòng người, kiên định nói: "Nàng nhất định là chính thê duy nhất!"
Sính Đình bất vi sở động, vẻ mặt như cũ, không chút thay đổi nói: "Ta ghét nhất nam nhân năm thê bảy thiếp, quan hệ rối loạn giữa trưởng tử đích nữ với con vợ kế thứ nữ." Mẫu thân nàng cùng nàng chính là chịu nhiều thiệt thòi ở phương diện này. Mẫu tử Triệu thị cũng không đòi được chỗ tốt, hiển nhiên làm đại phu nhân hay tiểu thiếp đều không dễ.
Nói nghìn lần, vạn lần đi chăng nữa, tóm lại là nàng không muốn thấy sau này phu quân của mình trái ôm phải ấp, nàng trốn ở một bên âm thầm thương tâm rơi lệ lại còn phải giúp phu quân chăm sóc đứa nhỏ của hắn cùng nữ nhân khác, mơ đi! Dù là nguyên nhân gì thì nàng cũng không hiền huệ được như thế. Nếu kết quả là như thế, nàng thà rằng không gả cho hắn, để tránh khỏi việc kia làm nàng tức giận hộc máu không đâu. Nói nàng không có tam tòng tứ đức cũng tốt, phạm vào thất xuất chi điều cũng tốt, xin thứ cho nàng không vĩ đại được như vậy! Nàng nhỏ yếu, thế đơn lực mỏng, nhưng nàng có kiên trì cùng giới hạn của nàng, hoặc là không cần hoặc tất cả sẽ là của nàng