• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Hoa Nguyệt không nhịn thêm nữa chuẩn bị ra tay đánh người thì đột ngột bàn tay to lớn khác chặn lại.

Cô bất ngờ va đập lưng vào da thịt rắn chắc phía sau. Mãn Tự Phong nhíu mày ngăn cản hất văng tay bà ta xuống kéo theo Điệp Vy để cô trốn phía sau lưng mình.

Chưa hết sững sờ bản thân đã chạy theo nhịp kéo của anh lúc nào không hay, gương mặt nghiêm túc của anh khiến cô có chút ngỡ ngàng. Dường như so với lần gặp đầu tiên, anh trẻ ra rất nhiều, cũng đẹp trai lên không ít.

Ánh mắt dán chặt nhìn anh chăm chú bị phát giác.

" Nhìn đủ chưa? "

Bị nói ra mới sực tỉnh lại, cô vội quay mặt đi không nhìn tiếp nữa.

Tự Phong ngang nhiên xông tới bảo vệ cô trước mặt khiến Hoa Nguyệt điên lên đỏ bừng bất mãn.



" Mày là ai? Không liên quan tới mày thì đừng lo chuyện bao đồng!! "

" Không phải người già nào cũng đáng kính quả là không sai mà, thân là một người mẹ mà ngay cả trách nhiệm về hành động của mình cũng chẳng có. "

Hàn Hoa Nguyệt tức tối sầm mặt mũi còn muốn đưa tay ra đánh cả anh nhưng đều bị anh chặn lại.

" Nếu đã không nuôi được con mình ngày nào tử tế thì đừng lên mặt đòi Điệp Vy báo đáp ơn nghĩa! "

Núp gọn sau tấm lưng to lớn của anh cảm giác khó tả, mọi lời nói có ý bao bọc cô lại khiến cô có chút lung lay.

" Mày…! Mày có quyền gì mà phán xét cách tao dạy con, tránh ra! "

Mãn Tự Phong nhất quyết không để cái bạt tai ấy tiến tới gần, ánh nhìn đăm đăm lạnh lẽo khinh thường.

" Tố Lệ Đào vì bà mà trở thành một người mau nước mắt, bị chà đạp quanh năm suốt tháng không dám kêu ca cũng chỉ vì nể mặt người mẹ chồng như bà! "

" Loại người độc địa hơn cầm thú, đừng khiến người khác phải đau khổ thêm nữa! "

Cao Điệp Vy cuối cùng cũng bước ra khỏi tấm lưng rộng, đối diện trực tiếp với người mẹ ruột.

" Con sẽ không bao giờ trở về ngôi nhà này nữa, mẹ bảo trọng. "



" Chị dâu và anh con vốn dĩ không nợ mẹ bất kỳ điều gì, là mẹ đã đẩy hai người vào hoàn cảnh cùng cực! "

Cô mạnh dạn kéo theo Tự Phong lê bước rời đi, nữ sinh thấp bé cố lôi một người đàn ông 26 tuổi có chút cực nhọc.

Dừng lại trước chiếc xe để sát lề đường, cô lúc này mới bất ngờ cảm thán.

" Mới vài ngày không gặp, chú đã đi phẫu thuật thẩm mỹ sao??? "

" Tôi suýt chút nữa không nhận ra vì độ đẹp trai này đấy!! "

Anh tặc lưỡi không đáp, hiển nhiên chui vào trong xe ngồi trước vô lăng thúc giục.

" Chìa khóa, tôi đưa cô về thành phố H. "

Điệp Vy ngớ người, bần thần thoáng chốc mới nhanh chân bước vào trong xe. Bị sắc đẹp thu hút, ngoan ngoãn đưa chìa khóa cho anh cầm lái.

" Chú cũng thật biết chiếm tiện nghi, nhắm trúng tôi rồi phải không? ". Đọc truyện tại [ trù𝗆tru yện﹒Ⅴn ]

Anh bất lực đạp ga phóng nhanh khiến toàn thân cô bất ngờ giật về phía sau theo quán tính.

" Này chú!! Lái chậm chút đi, vội đi đầu thai sao hả!! Tôi còn chưa muốn chết!!! "

" Nhóc câm miệng lại đi, cắm phải lưỡi tôi không chữa được đâu. "

Nói cho tới vậy cô mới im re ngồi yên nhìn anh chăm chú lao nhanh vun vút. Đường cao tốc đông đảo, anh điêu luyện vượt qua mọi con xe một cách dễ dàng lại càng làm cô hứng thú.

" Chú phong độ thật nha!! "

" Có thể chia sẻ chút kinh nghiệm dạy tôi không!? "

Mãn Tự Phong cười nhẹ, cua vào khúc khuỷu khiến cô giật mình.

" Còn chưa 18 tuổi đã cầm lái, nhóc không sợ bị bắt sao? "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK