• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Chú ấy không phải người xấu!! "

Hàn Chi Sơ thở dài nhìn đứa nhóc luôn vì mình mà kìm hãm lại mọi sở thích, trước giờ vẫn luôn nghĩ cho sự thống khổ của người anh trai săn sóc từ khi còn thơ dại.

Bàn tay đặt nhẹ lên người Điệp Vy nhẹ ân cần, gương mặt cũng dần vơi đi sự bất mãn với người đàn ông từng yêu thầm vợ mình.

" Em thấy có hứng thú với gã đó sao? "

Bị chọc đúng tim đen cô khựng lại đỏ bừng mặt mũi, không biết từ bao giờ bàn tay đã run lên vì hồi hộp. Nhịp tim đập loạn cả lên khi nghe về người đó.

" Anh nghĩ đi đâu vậy!! Không phải mà! Chỉ đơn giản là kèm cặp thôi!! "

" Nhìn em phản ứng kìa, còn nói dối là không có gian tình? "

Bị trêu ghẹo đến hổ thẹn, toàn thân nóng bừng lên đỏ lòm phát nhiệt đến cả anh ngay cạnh đó cũng cảm nhận được. Cao Điệp Vy cáu gắt muốn được nghỉ ngơi, che đi sự rối bời trong mình.

" Anh mau ra ngoài đi!! Em muốn ngủ! "

Thúc giục mãi anh mới nhẹ bước ra bên ngoài, đóng cánh cửa lại để cô em gái láu cá yên tĩnh.

Đợi đến khi tiếng bước chân của anh đi xa cô mới gấp gáp thở đều đặt nhanh bàn tay trước lồng ngực để cảm nhận thật rõ.

Trái tim đập mạnh mẽ theo từng nhịp, tứ chi khó kiểm soát run lên mỗi khi nhớ đến Mãn Tự Phong. Hành động nhẹ nhàng khi anh băng bó vết thương, sự ân cần trong lời trách móc lúc cô nghịch ngợm làm vỡ khung ảnh quý giá.

" Cao Điệp Vy mày điên rồi, điên thật rồi, sao có thể yêu được…"

Đang trong trạng thái bất ổn thì tiếng điện thoại kêu lên réo rắt khiến cô giật bắn mình nhìn vào số người gọi.

Cao Điệp Vy chỉnh chu lại đầu tóc quần áo gọn gàng, sẵn sàng ấn nút chấp nhận cuộc gọi. Gương mặt Mãn Tự Phong hiện lên càng làm đôi má ửng đỏ.

" Nhóc còn chưa ngủ à? "

" Là do chú gọi điện làm phiền tôi đấy!! "

" Vậy tôi cúp máy đây. "

" Ahh đừng đừng!! "

Nhìn bộ dạng tham lam muốn kéo dài cuộc gọi khiến anh bật cười thành tiếng, cô bối rối trùm kín mặt không muốn lộ ra biểu cảm ngại ngùng.

" Mau đi nghỉ sớm đi, khi nào khỏi bệnh tôi kèm cặp nhóc. "

" Biết rồi mà! "

Cao Điệp Vy trong sự gấp gáp lỡ tay ấn cúp máy lúc nào không hay, nhận ra thì đã quá muộn. Hối tiếc vì cái bàn tay mất kiểm soát đập mạnh tay xuống giường nuối tiếc.

Nghe tiếng động lạ bên trong, tưởng chừng Cao Điệp Vy gặp chuyện nên Mặc Linh Linh hớt hải lo lắng chạy vào xem xét.

" Tiểu thư!! Người không sao đó chứ! "

Ngó ra bên ngoài thấy Linh Linh lo lắng, cô mới ý thức được bản thân đã hành động quá khích.

" T-tôi không sao, cô ra ngoài đi. "

Chờ đến khi Mặc Linh Linh ra ngoài rồi cô mới cố gắng thở đều, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh không được kích động.



Tố Lệ Đào soạn lại quần áo lên tủ ngay ngắn cẩn thận, chợt nhớ lại khoảng khắc phát hiện chồng mình có để một kho đồ riêng sặc sỡ cho nhân tình, cô lại thấy khó chịu.

Hàn Chi Sơ nhẹ nhón chân tiến đến từ phía sau ôm lấy cô âu yếm.

" Em nghỉ ngơi đi, để Linh Linh dọn nốt cho. "

" Anh từng có nhân tình không? "

Nghe câu hỏi của cô, anh khựng lại bất ngờ trong giây lát mới sực tỉnh cười không thành tiếng.

" Sao em lại hỏi vậy? "

Kể ra những gì mà cô đã đặt trong lòng suốt bao lâu nay, anh cười trừ ôm lấy cô trấn an.

Đống đồ đó là do một tay anh dự trữ từ lúc cưới cô về đều đặn gửi về nhà hàng tuần nhưng bị trả lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK