• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì là nữ tôn quốc, nam nhân chủ động hiến vũ. Có thể nói là khung cảnh làm Nhan Đình mở rộng tầm mắt, nam nhân cơ thể uyển chuyển, ánh mắt đưa tình.


Nhan Đình lột vỏ nho rồi để vào một chiếc đĩa khác, cẩn thận đưa cho Lâm Ngưng.


Cảnh này đều thu vào mắt Tống Thương, cô ta cười.


"Thừa Tướng quả thật là sủng ái nam nhân, không biết vị này là ai mà lại có được phúc phần như vậy?"


Nhan Đình ngẩng mặt, ánh mắt nhàn nhạt liếc về phía cô ta. Tống Thương vô tình nhìn vào mắt cô, một trận hàn ý dâng lên làm cô ta rùng mình.


Bao năm chinh chiến cô ta cũng chưa nhìn thấy người nào như vậy, lòng bàn tay siết chặt lại.


"Đại hoàng nữ chinh chiến sa trường nhiều năm không biết cũng là điều đương nhiên. Đây là Chính quân tương lai của Mộ Dung Thừa Tướng, Lâm Ngưng công tử" một viên quan giới thiệu.


"Vậy lại càng phải chúc mừng Mộ Dung Thừa Tướng rồi, cưới được một phu quân tốt" cô ta cầm lấy ly rượu lên hướng về phía Lâm Ngưng "Xin kính vị công tử may mắn này một ly", nói xong cô ta liền uống cạn.


Lâm Ngưng lúng túng định chộp lấy ly rượu thì đã bị bàn tay Nhan Đình đè lại, cô nâng ly rượu của mình lên uống cạn.


"Chàng ấy không biết uống, ta uống thay không có vấn đề gì chứ?" cô cười nhẹ, nói.


"Tất nhiên là không rồi" Tống Thương cười cười.


Bầu không khí có chút căng thẳng mà không ai lý giải được, đột nhiên lúc này tay áo cô bị người níu lấy.


"Thực ra, ta có thể uống một chút mà" hắn lắp bắp nói.


Nhan Đình nhìn hắn, mày mắt ôn hòa cười, véo nhẹ khuôn mặt hắn.


"Chàng không sợ mình uống say rồi, ta sẽ làm gì chàng à?"


Lúc này mặt hắn đỏ lên, tránh đi ánh mắt của cô.


Tống Thương trong lòng đang nghĩ cách khác để có thể lấy đi binh quyền từ Lâm Tướng Quân. Vốn Lâm Ngưng này đối với cô ta là một quân cờ tốt, nhưng Mộ Dung Nhan Đình này càng là một quân cờ mà cô ta phải nắm chắc trong tay.


Tam hoàng nữ Tống Nhữ ngồi ở bàn như người vô hình, hoàn toàn không có ai đứng bên cạnh hầu hạ. Nhưng cô ta dường như đã quen rồi, yên tĩnh hạ thấp giá trị tồn tại của mình.


Cô ta biết rõ Tống Thương ở đây thì sẽ không ai chú ý tới cô ta cả, bộ dáng đáng thương được cô ta tạo ra vô cùng thành công.


Ngôn Chi hôm nay cũng được mời đi nhưng hắn ta hoàn toàn không đối hoài tới Tống Nhữ kia, để mặc cô ta lẻ loi ở đó.


Nhưng Ngôn Chi cũng không dễ chịu gì, mấy vị công tử khác đều nhìn hắn ta với ánh mắt thương hại.


Nhìn cảnh tượng đối lập giữa Lâm Ngưng và bản thân mình là hắn ta dấy lên lửa giận.


Vốn người ngồi bên cạnh Mộ Dung Thừa Tướng là hắn, người được sủng ái cũng phải là hắn. Vinh quang đó là của Ngôn Chi chứ không phải Lâm Ngưng kia.


Ánh mắt Ngôn Chi không giấu được hận ý, trong mắt của Tống Nhữ chính là hắn ta còn vương vấn với Mộ Dung Nhan Đình kia.


Lại vô tình nhìn đến Nhan Đình, người kia cao quý ngồi ở đó, khác xa cô ta.


Tống Nhữ tự nói với bản thân mình rằng sau này nhất định lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.


Hầu Ý luôn để mắt quan sát đến Tống Nhữ kia, chút hành động của cô ta hoàn toàn được báo lại cho Nhan Đình.


Cô cũng không lo lắm, nếu nữ chính đem cô quy thành kẻ thù thì thời gian chơi đùa lại dài hơn một chút.


Nhan Đình nhìn Lâm Ngưng bên cạnh mình tâm tình chợt vui vẻ hẳn lên.


Bữa tiệc kết thúc không lâu sau đó, Nhan Đình tiễn Lâm Ngưng về phủ.


Trên đường về phủ Thừa Tướng thì bị người của Đại hoàng nữ chặn lại, nói là cô ta có việc muốn gặp riêng Nhan Đình.


"Nói với chủ nhân của ngươi, muốn gặp ta thì ngày mai thiết triều xong sẽ gặp. Bổn tướng gia bây giờ phải về nghỉ ngơi, không rảnh!!!" cô cười cười nói với người truyền tin.


Đến tận khi xe ngựa đã đi xa bọn họ mới vội nhìn nhau rồi quay lại báo cáo với Tống Thương.


"Cô ta thật sự nói như vậy?" Tống Thương nghi hoặc hỏi lại.


Mộ Dung Nhan Đình này có quá nhiều điểm làm cô ta e dè, nhìn lại tin tức mà người của mình báo cáo lại, đối chiếu một chút thì có thể thấy rõ vị Thừa Tướng này gần đây có nhiều hành động hơn hẳn.


Tống Thương xoa cằm, cho người của mình lui ra.


Thiết triều hôm sau người của Đại hoàng nữ đứng chờ Nhan Đình ở bên ngoài, cô nhìn bọn họ một cách qua loa, Tầm Ngọc bị cô đuổi về trước.


Tống Thương nếu như dùng từ ngữ dễ hình dung để diễn tả thì giống như một người phụ nữ tập thể hình thường xuyên vậy. Cô ta khá cao, nhưng với thiết lập của nữ tôn quốc thì nữ nhân hầu như đều cao hơn nam nhân một cái đầu.


Nhan Đình bình tĩnh đi theo người hầu, đi đến một chổ khá vắng trong Ngự hoa viên. Cô cứ nghĩ bọn họ muốn ra tay giết cô rồi giấu xác, làm tâm cô trạng kích động vui vẻ hơn nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của Đại hoàng nữ dưới một cái thủy tạ không xa làm tâm tình vui vẻ của cô mất sạch.


"Thừa Tướng, làm phiền rồi" Tống Thương nhìn thấy cô thì vui vẻ mời cô ngồi.


Nhan Đình nhìn cô ta một chút cũng vui vẻ mà ngồi xuống, môi nhỏ ngậm ý cười.


"Đại hoàng nữ cần gì cứ nói thẳng, trưa hôm nay bổn Tướng còn có cuộc hẹn khác nữa."


Tống Thương đảo mắt nhìn cô, cầm lấy bình trà trên tay rót ra, giọng điệu khiêm tốn.


"Ta chỉ là muốn đàm đạo vài việc với Thừa Tướng mà thôi, không biết cô đã có hẹn trước. Đúng là đắc tội mà" cô ta cười cười, đẩy ly trà về phía Nhan Đình.


"Biết là đắc tội thì không nên mời" cô nhún vai thẳng thừng nói.


Động tác của Tống Thương khựng lại đôi chút nhưng rất nhanh đã cười cười làm hòa.


"Ta sẽ bồi tội cho Thừa Tướng thật tốt. Còn về hôm nay thì..." Đại hoàng nữ nói tới đây bèn cho người của mình tản đi hết.


"Thừa Tướng cũng biết rõ Nữ đế tuổi đã cao, đã đến lúc suy nghĩ về tân Hoàng tương lai rồi" cô ta nói.


"Thôi thì cứ nói thẳng ra Đại hoàng nữ chính là muốn trở thành tân Hoàng tương lai đi" cô híp mắt cười.


Trong lòng Tống Thương căng thẳng nhưng trên mặt hoàn toàn không biểu lộ ra gì, cười nói tiếp.


"Không dám, nhưng mà không biết Thừa Tướng có người nào thích hợp hơn hay không?" cô ta hoàn toàn không nói thẳng ra mà mập mờ hỏi ý cô.


Nhan Đình giả vờ suy nghĩ, xoa cằm của mình rồi cười nói.


"Tống Nhữ".


Tống Thương nhíu mày:" Thừa Tướng chắc là đang trêu chọc ta rồi, hoàng muội chân có tật sống khép kín...." cô ta càng nói giọng càng nhỏ.


Cuối cùng hoàn toàn lâm vào trầm mặc, gương mặt Nhan Đình vui vẻ, nụ cười cũng tươi hơn mấy phần.


Tống Nhữ bây giờ vẫn chưa đủ thực lực để đối đầu với Tống Thương, nếu như có thể để bọn họ đấu đá với nhau thì cũng rảnh rỗi cho cô một chút.


"Đại hoàng nữ trí tuệ hơn người, thần xin cáo lui" cô còn chẳng thèm hành lễ, phất áo rời đi.


Tống Thương ngồi đấy im lặng, cô ta vốn không để Tống Nhữ vào mắt, một kẻ tật nguyền thì có thể tạo nên sóng gió gì chứ.


Nhưng Mộ Dung Nhan Đình cũng có thể là muốn dùng kế để cô ta cùng Tống Nhữ đấu đá lẫn nhau, bản thân thì làm ngư ông đắc lợi. Tuy chinh chiến sa trường nhưng tin tức kinh thành cô ta vẫn nắm rõ, Tống Nhữ và Mộ Dung Nhan Đình hoàn toàn không có hiềm khích gì.


Nhan Đình thuận lợi gieo mầm mống nghi ngờ vào lòng cô ta còn bản thân ung dung trở về phủ của mình.


Trưa hôm nay cô hẹn Lâm Ngưng đến Chu Tước Lâu dùng bữa, không có kẻ hay bơm đểu là tiểu Hoàn thì tình cảm của bọn họ phát triển khá tốt.


Những mỗi lần nhìn hai cái má lún đồng tiền của Lâm Ngưng đều làm cô nhịn không được mà véo má hắn.


Tuy vậy Nhan Đình có chút lo lắng, Lâm Ngưng mềm mại như thế này, nhỡ đâu cô mạnh tay vui đùa quá trớn thì.....


Tầm Ngọc nhìn đại nhân của mình thở dài, gương mặt tràn đầy khó hiểu.


"Đại nhân, đến Lâm phủ rồi".


Chuyện mà Nhan Đình sủng ái Lâm Ngưng đã trở thành chuyện thường ngày ở nữ tôn quốc này. Trở thành biểu tượng của hội những người sủng phu.


Làm mấy vị công tử nghiến răng ganh tị đặc biệt còn phải nói đến Ngôn Chi kia.


Lâm Ngưng hôm nay mặc một bộ tử sam, vừa nhìn thấy Nhan Đình liền nhoẻn miệng cười.


"Tướng gia hôm nay đưa ta đi đâu vậy?" hắn vui vẻ hỏi.


Cô cười khẽ, véo mặt hắn:" Đưa chàng đi ăn".


Bờ sông đối diện hôm nay có hội đua thuyền hoa nên hầu hết mấy tiểu lâu gần đó đều chật kín người. Chu Tước Lâu tầng trên cùng chính là địa điểm lý tưởng nhất, nơi này đã hoàn toàn bị cô bao trọn.


Lúc bọn họ đi vào có chạm mặt Ngôn Chi, hắn ta trông vô cùng bực bội, phía sau còn có Tam hoàng nữ đang chống người cố gắng ngồi lên xe lăn của mình.


Đại hoàng nữ một bên dường như muốn đỡ Tống Nhữ nhưng thực chất là đang thử cô ta.


"Tướng gia.." Ngôn Chi gọi cô, đôi mắt ngấn lệ, hắn ta vươn bàn tay muốn bắt lấy áo cô.


"Ngôn công tử xin nhường đường" Tầm Ngọc nhanh nhẹn đứng ra cản hắn ta lại.


Lúc này đột nhiên mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Nhan Đình. Đại hoàng nữ đỡ Tam hoàng nữ ngồi vào xe lăn rồi tiến về phía cô.


"Thừa Tướng, thật trùng hợp".


Nhan Đình không nghĩ cô ta sẽ trực tiếp thử Tống Nhữ như vậy nhưng cũng không cản trở gì cho cô lắm. Tống Nhữ bên kia cúi gằm mặt nhưng cô đoán cô ta đang rất căm phẫn trong lòng.


Cô khẽ mỉm cười với Tống Thương rồi một mạch theo tiểu nhị dẫn đường lên tầng trên cùng. Tống Thương định đi theo thì bị chưởng quầy ngượng ngùng ngăn cản lại.


"Đại hoàng nữ thứ lỗi, tầng trên cùng đã bị Thừa Tướng đại nhân bao trọn. Tướng gia đặc biệt căn dặn không muốn bị làm phiền".


Tống Thương vui vẻ bày tỏ không sao nhưng trong lòng đã có chút phát hỏa. Lại nhìn đến Tống Nhữ bên đó, cô ta cười giảo hoạt chủ động giải tán mọi người đang hóng chuyện, mời Tống Nhữ một bữa cơm, vì Ngôn Chi đi mất mà người hầu không nghe lời mình nên Tống Nhữ chỉ có thể im lặng chấp nhận.


Ở tầng trên cùng Lâm Ngưng vui vẻ chồm người ra cửa sổ nhìn đua thuyền bên dưới. Vì bao cả tầng nên Nhan Đình sắp xếp hẳn một phòng khác cho Tầm Ngọc và Hầu Ý, còn bản thân mình và Lâm Ngưng ở cùng một chổ.


"Tướng gia mau nhìn kìa, chiếc thuyền kia đẹp quá" Lâm Ngưng hai mắt sáng rỡ kéo tay áo cô.


Lúc này Nhan Đình cảm thấy nếu cô không chiếm chút tiện nghi của hắn thì cô con mẹ nó đích thị không phải Nhan Đình.


Cô kéo Lâm Ngưng vào lòng, tay nâng cằm hắn lên hôn xuống, Lâm Ngưng bị một loạt động tác liền mạch này của cô dọa sững sờ.


Đến khi hắn ngượng ngùng muốn thoát khỏi ma trải của cô thì đã quá muộn.


Môi lưỡi giao triền làm Lâm Ngưng cả người mềm nhũn, kĩ thuật hôn của cô được luyện tập qua nhiều thế giới nên rất dễ dàng làm hắn hít thở không thông.


Đến khi cảm thấy Lâm Ngưng thực sự không thở được Nhan Đình mới buông tha cho hắn.


Gương mặt nhỏ của hắn đỏ bừng, cả cánh môi cũng vậy. Người hắn cuộn tròn tròng lòng cô như một con mèo nhỏ đang ngượng ngùng.


"Sau này hôn nhiều sẽ quen thôi" cô cười cười chọc ghẹo hắn.


Lâm Ngưng ngượng ngùng cười hùa theo cô, lúc này tiểu nhị bên ngoài gõ cửa làm hắn giật cả mình, lúng túng ngồi sang bên khác.


Đồ ăn thơm nức mũi được dọn lên, Lâm Ngưng nhìn thức ăn vui vẻ mỉm cười. Trong lòng Nhan Đình lại có chút sầu, tình hình như này chắc có lẽ cô phải nhịn đến ngày bái đường thật mất.


Hắn mềm mại như vậy cô cũng thực sự không nỡ mạnh tay.


"Tướng gia, món này ngon này" hắn vén tay áo cẩn thận gắp thức ăn cho cô.


Hầy!!! Đành chịu!!!


Hội đua thuyền hoa ngang tài ngang sức, Lâm Ngưng vui vẻ nhìn hoàn toàn quên mất mình đang làm ổ trong lòng Nhan Đình.


Cho dù dành ra được thời gian để ăn trưa thì Nhan Đình vẫn rất bận rộn, cô để Tầm Ngọc đem theo một vài bản tấu chương theo để duyệt nốt.


Lâm Ngưng lúc thì chồm người lên theo dõi hội đua thuyền hoa lúc lại liếc trộm Nhan Đình. Bầu không khí giữa hai người hòa hợp đến kì lạ.


Đến khi cuộc đua kết thúc Nhan Đình cũng vừa phê duyệt xong tấu chương cuối cùng. Nhìn sang đã thấy hắn ngủ thiếp đi từ lúc nào, Nhan Đình thở dài, nguyện vọng của nguyên chủ chỉ có một, Mộ Dung gia lâu đời con cháu cũng nhiều lại phân tán nhiều nơi, có nhiều chức quan được Mộ Dung gia nắm giữ từ bé đến lớn.


Bảo vệ được Mộ Dung gia này thì trước hết cô cần có nhiều quyền lực hơn nữa, nhưng mà như vậy thực sự rất mệt.


Cô vuốt nhẹ khuôn mặt Lâm Ngưng, những việc cô làm ở đây cũng khá tương tự ở Nhan gia nhưng ở đây cô còn có hắn, một điều gì đó ngọt ngào.


Lại chợt nghĩ đến kết cục của thân phận này của Lâm Ngưng, không có cô xuất hiện thì hắn chỉ là một quân cờ trên cuộc chạy đua giành vương vị này mà thôi, một người dùng thanh danh, cái chết của mình để làm nền cho kế hoạch của Tống Thương.


Nhan Đình cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn rồi cẩn thận bế hắn lên, nhỏ giọng gọi.


"Tầm Ngọc, chuẩn bị xe ngựa".


Hầu Ý đi trước dẹp đường cho cô, mấy người kia chắc đã về từ trước. Lâm Ngưng trong lòng cô nhẹ nhàng cựa quậy, trái tim cô mềm nhũn cả ra.


Loại dư vị ngọt ngào này hoà vào cuộc đời nhạt nhẽo này của cô, làm con đường chông gai mà cô đi nở rộ lên những bông hoa mềm mại.


Xe ngựa chậm rãi đi về Lâm phủ, Nhan Đình để Hầu Ý đốt hương đuổi mũi trên xe lên, ngón tay nghịch lọn tóc của hắn.


Đến khi về đến Lâm phủ hắn vẫn chưa tỉnh, nhìn sắc trời tối dần Tầm Ngọc mới nhắc nhở cô.


"Đại nhân, ngày mai phải thiết triều sớm....".


"Ta biết rồi".


Nhìn Lâm Ngưng còn ngủ say như vậy cô đành bế hắn vào Lâm phủ, người hầu ngạc nhiên muốn đánh thức công tử nhà mình đã bị cô lắc đầu từ chối.


Đến phòng riêng của hắn, tiểu Hoàn nhanh nhẹn mở cửa giúp cô. Đặt Lâm Ngưng lên giường một cách cẩn thận, lại hôn nhẹ lên môi hắn.


Tiểu lang quân này thật khiến người ta nhung nhớ mà!!!


Hôm sau Nhan Đình đi thiết triều hoàn toàn không biết kinh thành lan triều một lời đồn rằng Lâm đại công tử chưa được cưới qua cửa đã tùy tiện thân mật với Mộ Dung Thừa Tướng.


Tuy Tầm Ngọc vừa nghe đã ra lệnh cho người áp chuyện này xuống thì nó vẫn lọt tới tai Lâm Ngưng.


Người được hưởng sự giáo dục nữ tôn nam ti từ nhỏ như hắn khi nghe chuyện này đã tự trách bản thân, nhốt mình trong phòng.


Đợi khi Nhan Đình nghe được chuyện này thì kẻ đầu tiên tung ra lời đồn đã bị Hầu Ý trói gô đem về phủ. Thiếu niên đó còn nhỏ nhưng rất đanh đá, lúc nghe mọi người nâng chuyện của Nhan Đình và Lâm Ngưng đến tận trời xanh thì ghen ghét, trùng hợp hôm qua hắn ta có mặt ở Chu Tước Lâu nên liền đi lan truyền tin đồn.


"Vậy ngươi chỉ là do ghen ghét ganh tị?" Nhan Đình cười hỏi.


Thiếu niên bị nụ cười của Nhan Đình làm ngơ ngẩn, đỏ mặt gật đầu.


"Dị nghị chính quân tương lai của Thừa Tướng đương triều là tội đáng chém đầu. Tung tin đồn bừa bãi làm ảnh hưởng thanh danh của đích nam của Tướng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK