Lại một ngày Chủ nhật nữa tới. Và theo như bao ngày cuối tuần khác cô và anh sẽ dành thời gian ở bên nhau và làm một việc gì đó. Và kế hoạch của ngày hôm nay chính là hai người sẽ đi picnic. Tư Duệ hôm nay mặc một chiếc váy hoa màu trắng bằng voan, mái tóc xoăn buộc một nửa, đầu đội một chiếc mũ rộng vành kết bằng mây, mắt đeo kính râm to bản màu đen làm tôn lên nước da trắng hồng của cô.
– “Em chuẩn bị xong rồi. Bây giờ chúng ta xuất phát thôi!”
Tư Duệ từ trên cầu thang bước xuống, cười tươi nói với anh.
– “Đồ cho buổi picnic anh cũng chuẩn bị xong cả rồi. Đi thôi nào! ”
Anh để cô vòng tay vào tay mình rồi cả hai cùng nhau đi ra xe. Châu quản gia cũng giúp hai người mang đồ ra xe. Hôm nay họ định làm một bữa tiệc BBQ ngoài trời nên đồ đạc cũng kha khá.
– “Thiệu Huy! Tư Duệ! Hai người cho em đi với. Hôm nay trời đẹp như vậy mà hai người đi picnic lại không định rủ em đi cùng sao?”
Hai người vừa bước được mấy bước thì Nhã Hân cũng từ trên lầu đi xuống, cất tiếng gọi. Chu Thiệu Huy khó chịu ra mặt. Anh không muốn buổi hẹn hò riêng tư của anh và cô có sự xuất hiện của người khác.
– “Cô ở nhà nghỉ ngơi đi!”_______Anh nói.
– “Không cần đâu. Dạo này em chỉ ăn rồi ở nhà nên cũng nghỉ ngơi đủ rồi. Hơn nữa ở nhà mãi em cũng thấy buồn chán lắm.”
Lý Nhã Hân rõ ràng không biết liêm sỉ là gì, vẫn nằng nặc đòi đi.
Tư Duệ thấy vậy thì nhìn anh cười gượng rồi cô lại vui vẻ quay sang nhìn Nhã Hân rồi nói:
– “Được rồi. Vậy chúng ta đi thôi.”
Cô vừa dứt lời thì quay sang ôm anh rồi đi trước. Lý Nhã Hân lẽo đẽo theo sau.
Nhã Hân mặc dù đang có thai nhưng ả vẫn đi giày cao gót và mặc váy bó sát.
Đến nơi, anh mang đồ ra để nhóm lửa, còn Tư Duệ thì ngồi trải khăn và trang trí bàn tiệc. Nhã Hân thấy anh đang nhón lửa thì cũng mon men ra.
– “Thiệu Huy! Để em làm giúp anh nha! ”
– “Không cần. Tôi không muốn Tư Duệ hiểu lầm đâu.”
Anh thẳng thắn khước từ cô ta. Nhã Hân tức lắm nhưng phải ráng nhịn. Thoáng một cái, trên bàn đã có thịt nướng để mở tiệc. Anh, cô và Nhã Hân cùng nhau ngồi vào bàn thưởng thức các món ăn.
– “Thiệu Huy! Em thật không ngờ là anh nướng thịt khéo thế này nha!”
Tư Duệ ánh mắt sáng lấp lánh khi nhìn thấy đĩa thịt nghi ngút hơi nóng với đủ các loại rau củ nướng hấp dẫn anh mang ra.
– “Thực ra hôm nay chỉ có khoai lang với ngô là anh nướng bằng bếp lửa thôi còn thịt anh nướng bằng bếp điện đấy. Bởi vì em đang mang thai không nên ăn đồ nướng có khói đâu.”
– “À, Thiệu Huy! Anh đã vất vả rồi. Anh ăn đi này.”______Nhã Hân cũng không chịu thua, ả lấy đũa gắp đồ ăn vào bát cho anh. Thấy anh nhìn vào bát nhưng không nói gì, Nhã Hân rất lanh lợi lại gắp một miếng thịt vào bát Tư Duệ rồi nói tiếp:
– “Cô cũng ăn đi.”
– “Cảm ơn cô.”_______Tư Duệ cười nhẹ nói.
– “Nào, bây giờ chúng ta cùng nhau cạn ly thôi nào.”_______Nhã Hân cầm ly nước cam lên rồi nói. Tư Duệ thấy vậy cũng ra hiệu cho anh cùng cô ta cạn ly.
Đang ăn thì tự nhiên mặt mày Nhã Hân nhăn nhó, cô ta buông bát đũa ra, lấy tay ôm bụng, miệng rên rỉ:
– “A…đau bụng quá…aaaa!!!!”
– “Nhã Hân! Cô làm sao vậy?”
Tư Duệ vội đứng dậy sang bên cô ta xem thử. Nhã Hân đau bụng quá ngã từ trên ghế xuống đất.
– “Thiệu…Thiệu Huy….là máu…”
Ở phía chân Nhã Hân lúc này đang chảy ra rất nhiều máu khiến một mảng váy của cô ta ướt đẫm. Tư Duệ hoảng hốt nói với anh:
– “Thiệu Huy! Anh mau gọi xe cấp cứu đi!”
Tư Duệ đỡ Nhã Hân nhưng cô ta lại hất tay cô ra và bám lấy anh, miệng thì thào:
– “Thiệu Huy! Anh hãy cứu con của chúng ta đi.”______Dứt lời, Nhã Hân liền ngất đi.
Một lúc sau, tiếng còi cấp cứu vang inh ỏi, Nhã Hân được đưa tới bệnh viện cấp cứu.
_________
Sau một khoảng thời gian Nhã Hân được đưa vào trong phòng cấp cứu, bác sĩ đi ra. Chu Thiệu Huy liền hỏi:
– “Bác sĩ, cô ấy sao rồi?”
– “Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức nhưng không thể giữ được đứa bé. Cô ấy sảy thai rồi. Theo như kết quả xét nghiệm máu và nước tiểu thì trong cơ thể của cô ấy có thuốc phá thai liều lượng mạnh dẫn đến sảy thai.”
– “Bệnh nhân đã được chuyển sang phòng hồi sức. Bây giờ người nhà có thể vào thăm rồi.”______Bác sĩ nói rồi rời đi.
Cả anh và cô lúc này cùng nhau đi vào thăm Nhã Hân. Lúc này cô ta đã tỉnh. Thấy anh và cô đi vào, Nhã Hân bắt đầu oà lên khóc nức nở.
– “Thiệu Huy! Con…con của chúng ta đâu rồi?”
– “Nhã Hân…cô hãy bình tĩnh. Đứa bé mất rồi.”_____Anh đến gần cô ta, nhẹ nhàng an ủi.
– “An…anh nói sao? Em bị sảy thai rồi sao? Không thể nào, không thể nào có chuyện đó được. Anh đang đùa em có đúng không? Anh nói đi!”
– “Nhã Hân! Cô đừng buồn nữa…”
Tư Duệ nhẹ nhàng lấy khăn lau nước mắt và an ủi Nhã Hân. Thế nhưng Nhã Hân lại nhìn cô rồi trừng mắt lên nói:
– “Có phải là cô đã hại chết con của tôi không hả? Cô vì không muốn Thiệu Huy quan tâm, chăm sóc cho tôi nên cô mới hại chết con tôi để độc chiếm anh ấy?”
– “Nhã Hân! Cô bình tĩnh lại. Cô nói cái gì vậy hả? Tư Duệ không làm gì cô cả.”
Anh lập tức bênh vực giúp cô. Nhã Hân thấy vậy lại nói tiếp:
– “Rõ ràng là cô ta mà. Sau khi em uống cốc nước cam thì liền đau bụng dữ dội. Mà đồ ăn và đồ uống trên bàn hôm nay đều do một tay cô ta sắp xếp. Nhất định là cô ta lén bỏ thứ gì đó vào trong cốc nước của em.”
– “Nhã Hân! Thiệu Huy! Không phải em làm. Em không hại cô ấy sảy thai đâu mà.”
Tư Duệ lập tức thanh minh cho chính mình.
– “Bây giờ cô còn định chối sao? Cô cũng có con mà tại sao cô lại nỡ lòng nào hại chết con của tôi? Cô đúng là phù thủy độc ác mà. Huhu, cô mau trả lại con cho tôi đây!”
Nhã Hân cứ thế khóc lóc ầm lên.