• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô vừa giục anh đi tắm vừa đẩy anh vào trong phòng tắm. Bây giờ bên ngoài phòng ngủ chỉ còn lại mình cô, Tư Duệ lại mang sách ra ngồi đọc. Trước giờ cô vốn có sở thích đọc mấy loại sách liên quan tới khoa học – một loại sách nhàm chán đối với phái nữ nhưng đối với cô thì là cả một bầu trời kiến thức. Còn về Chu Thiệu Huy, sau khi đã vào trong phòng tắm thì anh bắt đầu nảy ra một kế hoạch để trêu chọc cô. Ban nãy vì quá cảm động với bữa tiệc sinh nhật và những món quà cô dành cho mình mà anh quên mất cái vụ cô lừa anh giả vờ bị đau bụng. Nụ cười trên khuôn mặt anh dần biến mất.

*oạch

– “Aaaaa!”______Chu Thiệu Huy giả vờ ngã xuống sàn phòng tắm rồi kêu to lên, cốt là để Tư Duệ nghe thấy được. Tư Duệ đang mải mê đọc sách thì nghe thấy tiếng la hét của anh, cô vội buông cuốn sách trên tay ra rồi chạy vào trong. Cô đứng bên ngoài cửa phòng tắm, ngữ điệu đầy lo lắng hỏi anh:

– “Thiệu Huy à, anh làm sao thế? Có chuyện gì vậy?”

– “A…Duệ nhi à, anh…anh bị trượt chân ngã đau quá…”________Chu Thiệu Huy bắt đầu rên.

– “Sao cơ? Anh bị ngã sao? Anh ổn chứ?”

Tư Duệ nghe thấy anh nói mình bị ngã thì bắt đầu sốt sắng.

– “An…anh bị chảy máu rồi….”

– “Thiệu Huy…anh đợi em một chút…”

Tư Duệ vô cùng lo lắng cho anh bèn chạy nhanh ra ngoài bàn trang điểm, lấy từ trong ngăn kéo ra bông băng và thuốc sát trùng rồi lại chạy nhanh vào, cô sốt sắng gõ cửa rồi nói từ bên ngoài vọng vào:

– “Thiệu Huy, anh có ổn không? Anh mau mở cửa ra đi, để em băng vết thương lại cho anh. Tại sao anh lại không cẩn thận như thế chứ? Tối nay em nhớ là anh đâu có uống rượu đâu.”

– “Tư Duệ à, anh đau quá…ư…Nhưng mà anh đang không mặc quần áo…An…anh không thể mở cửa cho em vào được.”

Chu Thiệu Huy mỗi lúc một kêu to hơn nhưng khuôn mặt thì hiện rõ ý cười, khiến Tư Duệ càng thêm lo lắng. Anh vốn dĩ không phải con người yếu đuối, mọi vết thương nhỏ bình thường đâu thể khiến anh rên rỉ như vậy được. Chắc hẳn là anh bị ngã đau lắm nên mới kêu như vậy. Và Tư Duệ ngốc nghếch tin rằng anh bị thương nặng nên cô càng sốt ruột hơn.

– “Thiệu Huy à, anh còn ngại cái gì nữa. Anh đang bị thương đó. Anh mau mở cửa ra để em băng bó vết thương cho anh đi.”

– “Vậ…vậy anh mở cửa ra nhé?”

– “Vâng. Anh mau lên đi.”______Tư Duệ vẫn không hay biết là mình đang bị lừa. Còn Chu Thiệu Huy nghe cô nói vậy thì khẽ cười, trong lòng không giấu nổi cảm giác thích thú. Sau đó anh chỉnh đốn lại nét mặt để tỏ ra đau đớn rồi vươn tay lên mở cửa cho cô. Tư Duệ vội chạy vào, cô vội ngồi sụp xuống xem xét xem anh ngã và bị thương ở đâu mà không để ý anh đã nhanh tay chốt cửa phòng tắm lại.

– “Thiệu Huy, anh bị thương ở đâu? Mang đây em xem nào.”

Cô thì sốt ruột hỏi anh nhưng Chu Thiệu Huy thì lại chẳng nói gì, cứ nhìn cô cười.

– “Thiệu Huy! Em đang hỏi anh bị thương ở đâu mà? Sao anh cứ nhìn em cười thế? Hay là anh bị ngã nên đập đầu vào đâu rồi hả?”

Tư Duệ vì quá lo lắng cho anh mà bắt đầu chuyển sang phê phán thái độ của anh. Lúc này Chu Thiệu Huy mới nắm tay cô rồi thật nhanh chóng đặt tay cô lên ngực trái của mình, anh nói:

– “Anh bị đau ở đây.”

– “Đâu? Để em xem có bị bầm tím gì không? Hay là để em đưa anh tới bệnh viện nhé?”

Tư Duệ đứng dậy định ra ngoài gọi xe cấp cứu nhưng Chu Thiệu Huy đã nhanh chóng kéo tay cô khiến cô mất thăng bằng mà ngã vào ngực mình. Sau đó anh ghé sát vào tai cô, phả hơi thở ấm áp vào tai cô rồi thì thầm:

– “Tại sao phải tới bệnh viện khi anh có một cô vợ là bác sĩ ở đây chứ?”

– “Nhưng em chỉ là bác sĩ gây mê thôi. Em làm sao biết anh có…”

– “Vậy thì bây giờ em gây mê anh đi…”

Chu Thiệu Huy dùng giọng nói đầy chất ma mị của mình rồi nói với cô, đôi bàn tay hư hỏng bắt đầu luồn vào trong lớp váy ngủ của cô mà sờ mó lộn xộn. Tư Duệ bắt đầu ngửi thấy mùi nguy hiểm, khuôn mặt bất giác đỏ bừng lên và cô như ngộ ra được điều gì đó, cô lại nói:

– “Anh…anh…anh định làm gì? Anh…anh lừa em đúng không?”

– “Hehe, anh đâu có lừa em. Là em lừa anh trước nên bây giờ anh trả lại em thôi mà.”

Chu Thiệu Huy xấu xa nhìn cô nói.

Tư Duệ lúc này bắt đầu phát hiện ra mình đã bị lừa. Cô lập tức đẩy anh ra rồi đứng dậy, vặn nhanh núm cửa rồi bỏ chạy. Nhưng cô vừa kịp xoay người đi thì anh đã ôm chặt cô từ phía sau rồi nói:

– “Không cho em chạy đi đâu hết. Can tội dám lừa anh là em đau bụng nhé.”

– “Em…em… lúc đó em đau bụng thật mà. Anh thả em ra!”

Tư Duệ lập tức phủ nhận. Chu Thiệu Huy bây giờ cả người mới tắm xong nên còn đọng lại vài giọt nước trên cơ thể, cả người quấn mỗi chiếc khăn tắm dưới thân, mái tóc thì ướt nhẹp nhưng không làm mất đi nét quyến rũ của anh.

Tim Tư Duệ lúc này như loạn nhịp cả lên.

– “Em còn dám chối nữa. Để xem đêm nay anh trừng phạt em thế nào nhé?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK