• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khó khăn lắm anh mới có thể dỗ dành cô ngủ được. Anh biết đây chính là một cú sốc đối với cô, hơn ai hết, anh biết rõ là cô mong chờ đứa bé này chào đời như thế nào mà. Bây giờ đứa bé mất đi thì không chỉ cô mà chính anh cũng đau đớn như mất đi khúc ruột của chính mình.

Ngày hôm sau, Châu quản gia mang đồ đạc và thức ăn tới cho hai người. Lúc này anh đã thức dậy rồi nhưng còn Tư Duệ thì dường như vẫn đang ngủ.

– “Thiếu gia! Cậu về nhà tắm rửa rồi nghỉ ngơi chút đi. Để tôi ở đây chăm sóc cho thiếu phu nhân cho.”

– “Không được. Tư Duệ mới tỉnh lại đêm qua, tinh thần của cô ấy còn chưa ổn định. Tôi phải ở đâu trông chừng cô ấy.”

Cả đêm hôm qua Tư Duệ liên tục gặp ác mộng khiến cố nhiều lần tỉnh giấc, cả đêm thổn thức đều không thể ngủ ngon. Bây giờ cô ngủ rồi thì anh lại muốn ở bên cạnh chăm sóc cho cô. Nhưng lại nghĩ tới những kẻ đã khiến cô thành ra nông nỗi như thế này, anh liền nói:

– “Vậy ông ở đây chăm nom cô ấy giúp tôi. Tôi có chuyện cần phải đi xử lí một chút. Có chuyện gì thì gọi ngay cho tôi.”

– “Vâng, thiếu gia cứ yên tâm. Tôi sẽ chăm sóc chu đáo cho thiếu phu nhân.”

Dứt lời, Chu Thiệu Huy liền rời khỏi bệnh viện và đến thẳng căn cứ Hắc Bang của Mạc Ninh.

– “Cậu đến rồi đấy à? Tư Duệ cô ấy sao rồi?”_______Mạc Ninh hôm qua rời khỏi bệnh viện liền tới đây ngay bởi vì anh cũng muốn tra hỏi đám người kia một chút rồi sau đó ngủ lại đây luôn.

– “Cô ấy tỉnh lại đêm hôm qua nhưng sau khi biết đứa bé đã không còn thì đã rất sốc, tinh thần hiện giờ của cô ấy không được ổn định cho lắm.”

– “Tội nghiệp Tư Duệ…Cậu ráng động viên cô ấy nhé, hai người còn trẻ, còn có thể có những đứa trẻ khác mà.”

Mạc Ninh thở dài nói.

– “Bọn họ đâu?”______Chu Thiệu Huy lại hỏi. Mục đích hôm nay anh tới đây chính là muốn xử lí và bắt bọn họ phải trả giá cho những việc mà mình đã gây ra.

– “Đều đang được nhốt ở trong ngục rồi. Cậu mau đi theo tôi.”

Mạc Ninh vừa nói rồi vừa dẫn Chu Thiệu Huy tới gặp bọn họ.

Vừa nhìn thấy anh, Lý Nhã Hân liền thảm thiết nói:

– “Thiệu Huy…xin anh hãy bảo họ thả em ra đi….”

– “Cô im miệng. Cô không có tư cách nói chuyện với tôi, càng không có quyền lên tiếng ở đây.”

Anh trừng mắt nhìn cô ta rồi gằn giọng nói.

– “Chu Tổng! Là tôi có mắt như mù, là tôi ngu dốt nên không biết đó là vợ của ngài. Mọi chuyện tất cả là do hai người họ xúi giục bọn tôi.”

Ba tên to béo kia bắt đầu lên tiếng van xin anh. Hôm qua bọn họ đã bị Mạc Ninh tra tấn một trận tơi bời bằng dùi cui điện rồi dìm vào nước. Lúc đó bọn họ tưởng như mình sắp đi gặp ông bà rồi vậy.

– “Chu Tổng! Không phải do tôi. Tất cả là do Lý Nhã Hân cô ta ép tôi làm. Tôi không biết gì hết.”

Phùng Chính Kiên bây giờ cũng gân giọng lên cãi để thanh minh cho mình.

– “Các người im đi. Các người không muốn thì tôi làm sao ép các người được? Phùng Chính Kiên! Anh nên nhớ chính anh là người bắt cóc cô ta tới đó. Còn các người, chính các người đã đánh vào bụng khiến Tư Duệ sảy thai. Lỗi không phải do tôi.”

Lý Nhã Hân cũng đổ lỗi cho mấy người kia. Năm người bọn họ, không ai chịu nhận lỗi về mình, cứ cãi nhau để đùn đẩy trách nhiệm.

– “Các người im hết đi. Lúc các người ỷ mạnh để hành hạ một người phụ nữ đang mang thai yếu đuối sao các người không chịu nghĩ tới hậu quả? Các người đụng tới một sợi lông của cô ấy cũng không được phép rồi chứ đừng nói là các người đã đánh đập, hành hạ rồi hại cô ấy sảy thai.”

– “Thiệu Huy! Tên béo kia, chính anh ta đã đánh Tư Duệ rồi còn cưỡng hiếp cô ấy nữa…”_____Lý Nhã Hân lại nói tiếp.

– “Dù có phải hay không, dù các người có làm hay không thì cũng chính là đồng phạm rồi. Tôi sẽ khiến các người phải trả giá vì đã khiến người phụ nữ của tôi tổn thương, khiến tôi không thể làm ba. Các người phải trả giá!”

– “Thiệu Huy! Anh hãy nể tình nghĩa giữa chúng ta mà tha cho em một con đường sống có được không? Em cầu xin anh!”

Lý Nhã Hân biết mình bây giờ đã phạm vào giới hạn lớn nhất của anh rồi. Ả không muốn chết.

– “Cô từ lâu đã không có tư cách cầu xin tôi tha thứ rồi.”

Gương mặt Chu Thiệu Huy lúc này đúng chất một tên ác ma máu lạnh, đôi mắt hổ phách đỏ ngầu, ngữ điệu thì rùng rợn đến kinh người.

– “Thiệu Huy! Bây giờ cậu định xử lí bọn chúng thế nào?”

Mạc Ninh mặc dù có rất nhiều cách xử lý dành cho bọn họ những anh vẫn muốn trực tiếp Chu Thiệu Huy đưa ra lựa chọn.

– “Không phải đàn “con cưng” của cậu dạo này đang chưa có miếng mồi nào ngon hay sao? Ném bọn họ cho chúng đi. Tôi muốn họ phải chịu đau đớn gấp vạn lần những gì họ đã gây ra cho Tư Duệ.”

Đàn “con cưng” mà Chu Thiệu Huy nhắc tới đây chính là 2 con rắn độc mà Mạc Ninh nuôi như thú cưng. Chúng là rắn độc nhưng được Mạc Ninh huấn luyện từ nhỏ, thân thiện với người nhà và độc ác với người ngoài – những người mà ba của chúng gọi là kẻ thù. Đó chính là một trong những thú vui tao nhã của Mạc Ninh.

– “Tiểu Nã! Cậu nghe rõ chưa? Mang bọn chúng đi! “______Mạc Ninh quay sang ra lệnh cho tên đàn em của mình. Ngay lập tức bọn chúng đều được mang đi.

– “Thiệu Huy! Xin anh hãy tha cho em. Em không muốn chết.”

– “Chu Tổng! Mạc công tử! Xin hai người hãy tha cho chúng tôi. Chúng tôi không muốn chết.”

Sau đó là âm thanh kêu thất thanh của bọn chúng. Năm người bọn họ bị nhốt vào trong căn phòng của hai con rắn độc kia. Vừa thấy người lạ, chúng lập tức phi ra, bò trườn lên người bọn họ rồi há miệng có hàm răng sắc nhọn ra mà xẻ thịt những con mồi béo bở.

(Au: viết khúc này xong mà mình thấy mình ác quá, huhu)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK