• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Châu quản gia vội vàng đi lấy chiếc laptop mang ra, sau đó Chu Thiệu Huy liền mở đĩa CD lên. Đập vào mắt anh là hình ảnh của Lý Nhã Hân.

– “Thiệu Huy à, xin chào anh. Mấy hôm nay anh có khoẻ không? Em nghe nói là cô vợ nhỏ của anh đang mất tích hả? Chắc là anh đang lo lắng cho cô ta lắm đúng không? Haizzz, phải nói sao bây giờ nhỉ? Anh thích món quà em tặng chứ? Nếu anh không sớm tìm ra cô vợ nhỏ của anh thì em không biết là mình sẽ làm gì với cô ta đâu nhé!”

Sau đó Lý Nhã Hân biến mất khỏi đoạn video và thay vào đó là một đoạn video không có tiếng mà hình ảnh trong đó chính là Tư Duệ đang bị tra tấn dã man. Trên gương mặt cô lộ rõ sự mệt mỏi, khắp người thì toàn là vết thương và vết bầm tím, chiếc váy mặc trên người cô cũng bị rách ít nhiều.

– “Tư Duệ! Nhã Hân cô ta đang làm gì cô ấy vậy? Cô ấy làm sao có thể chịu nổi chứ? Tư Duệ sẽ chết mất.”

Chu Thiệu Huy xót xa mà thốt lên những lời nói trong sự đau đớn tột cùng.

Đến ngày hôm sau, Chu Thiệu Huy lại nhận được một đĩa CD khác. Lần này, sau khi nhận được đĩa CD thì Chu Thiệu Huy lập tức gọi điện cho Mạc Ninh.

– “Mạc Ninh! Từ hôm qua tới giờ tôi liên tục được tin tức từ Nhã Hân, cậu mau qua đây đi.”

Chu Thiệu Huy vừa gọi điện thì một lát sau, Dương Vân và Mạc Ninh cùng nhau kéo tới nhà anh.

– “Thiệu Huy! Sao rồi? Cậu có tin tức gì của Tư Duệ rồi à? Là liên quan đến Nhã Hân sao?”

Mạc Ninh nhìn tình trạng của anh hiện giờ mà cũng sốt ruột thay. Sau đó Chu Thiệu Huy không nói gì, lẳng lặng mở hai đĩa CD lên cho Mạc Ninh và Dương Vân xem.

– “Bây giờ tôi rất lo lắng cho Tư Duệ. Tôi không biết phải làm gì nữa. Cô ấy đang mang thai, sức khoẻ cùng thể trạng của cô ấy vốn yếu, mấy ngày nay lại cứ bị đánh đập thế kia thì cô ấy làm sao có thể chịu đựng nổi cơ chứ? Nhã Hân là một con đàn bà độc ác, cô ta sẽ không tha cho Tư Duệ đâu. Ước gì tôi có thể thay cô ấy hứng chịu những trận đòn roi kia.”

Bất lực vì thấy người phụ nữ mà mình yêu tổn thương nhưng lại không thể làm gì được, giọt nước mắt của người đàn ông mạnh mẽ như anh bắt đầu rơi. Đây cũng là lần đầu tiên mà Mạc Ninh và Dương Vân, Châu quản gia nhìn thấy anh khóc. Chưa bao giờ họ lại thấy Chu Thiệu Huy cao cao tại thượng lại đột nhiên trở nên yếu đuối như vậy kể từ sau khi ba anh qua đời.

– “Thiệu Huy! Cậu bình tĩnh lại đi. Người của tôi vẫn đang ráo riết đi tìm kiếm Tư Duệ rồi. Chắc chắn sẽ sớm tìm ra cô ấy thôi. Cậu hãy mạnh mẽ lên.”

Mạc Ninh cúi người xuống, nhẹ nhàng an ủi anh.

– “À, tôi có cách rồi. Tôi có người bạn rất giỏi về IT (công nghệ thông tin), tôi sẽ liên lạc nhờ anh ta khôi phục âm thanh trong đoạn video. Biết đâu chúng ta sẽ dựa vào đó để xem Tư Duệ đang nói gì và cũng có thể dựa vào cảnh trong đoạn băng mà tìm xem khung cảnh đó là ở đâu thì sao?

– “Được. Bây giờ mọi thứ, miễn sao là còn hi vọng thì tôi đều muốn thử.”

Anh lập tức đáp lại.

Cả đêm hôm đó, bốn người bọn họ tập trung trong thư phòng của anh để thực hiện khôi phục âm thanh và màu sắc hình ảnh trong video.

– “Jack! Sao rồi? Có khả thi không?”

Dương Vân đứng ở bên cạnh sốt ruột hỏi người đàn ông tên là Jack. Anh ta chính là người bạn mà Dương Vân nhắc tới lúc chiều.

– “Video này quả nhiên là được chỉnh sửa rất chuyên nghiệp và kĩ lưỡng, nhưng mà không sao, tôi có thể làm được. Hiện giờ đã khôi phục được khoảng 65% rồi.”

– “Dương Vân! Mạc Ninh! Vậy là chúng ta có hi vọng rồi.”

Chu Thiệu Huy bất giác cười. Anh hi vọng là ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của anh.

– “Mọi người ăn chút gì đi cho có sức làm việc. Từ chiều tới giờ mọi người chưa ăn gì cả rồi.”

Châu quản gia ở bên ngoài gõ cửa rồi mang vào một số món ăn đặt trên bàn để bốn người họ ăn đêm.

Đến sáng sớm thì cuối cùng đoạn video đã được khôi phục âm thanh.

– “Thiệu Huy! Anh mau tới đây cứu em và con đi…em sắp không cầm cự được nữa rồi…em…”

*vút vút

Không để Tư Duệ nói được câu nào tử tế, Lý Nhã Hân cứ điên cuồng đánh đập cô. Nghe những âm thanh sắc lẹm phát ra từ sợi dây thừng và âm thanh chói tai cùng tiếng hét đau đớn của cô khiến tất cả những người có mặt trong phòng đều rùng mình và xót xa cho cô.

– “Thiệu Huy…em không biết đây là đâu nữa…em…em chỉ nhớ là lúc người đàn ông kia đưa em đi…em thấy rất vắng vẻ, đây…đây cứ như là một nơi nào đó rất gần bãi biển…em…em thi thoảng nghe thấy tiếng sóng vỗ nữa.”

– “Mạc Ninh! Tôi chắc chắn là Tư Duệ đang ở một ngôi nhà hoang nào đó gần biển.”

Chu Thiệu Huy lập tức quay sang rồi nói với Mạc Ninh. Mạc Ninh nghe anh nói vậy thì cũng gật đầu đồng tình rồi Mạc Ninh rút điện thoại ra gọi cho đàn em của mình:

– “Mau huy động tất cả lực lượng đi tìm kiếm Chu thiếu phu nhân ở tất cả những ngôi nhà hoang ven biển.”

– “Thiếu gia! Vậy là chúng ta có hi vọng rồi.”________Châu quản gia rơm rớm nước mắt nói. Bốn ngày qua, ông đều vì lo lắng cho người mà ông coi như con trai và con gái kia mình đến mất ăn mất ngủ. Tại sao ông trời cứ phải đặt ra nhiều thử thách cho hai người họ vậy chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK