Giám đốc Trương nhìn sang anh một lúc rồi giở ra nụ cười giả tạo, luôn miệng nói:
Được được!
Đinh Tuấn Trạch với khuân mặt lạnh như băng, tay lắc lắc ly rượu rồi uống một hơi hết cạn. Ông ta dường như đã bắt đầu say, nhưng Đinh Tuấn Trạch thì khác, anh không có dấy hiệu say khuân mặt lúc vào như thế nào thì bây giờ vẫn vậy, loại rượu anh đang uống nó nồng độ men khá cao nhưng đến giờ anh vẫn chưa say có nghĩa tửu lượng của anh rất cao.
Mộng Ánh nhăn mày khó chịu nhìn anh thì thầm nói:
Có thể đi ra chỗ khác được không, em thấy không được thoải mái lắm.
Từ đầu buổi tiệc cho đến giờ anh và cô chỉ ngồi một chỗ, chắc cũng phải tầm 30 phút rồi, bản thân anh mặc dù chỉ ngồi để mặc cho người khác tự tìm đến bắt chuyện với mình. Người có sức ảnh hưởng lớn như Đinh Tuấn Trạch thì việc có người đến bắt chuyện là điều bình thường, mặc dù ở đây hầu như ai cũng lớn tuổi hơn anh, nhưng đa số ai nói chuyện với anh đều phải dè chừng vài phần. Đinh Tuấn Trạch suy nghĩ một lát nói:
Ừm, vậy chúng ta đi ra chỗ khác.
Nói rồi anh quay sang nói với Giám đốc Trương:
Giám đốc Trương cứ tự nhiên, tôi đi qua chỗ khác.
Anh đứng dậy cùng Mộng Ánh đi ra chỗ khác, Đinh Tuấn Trạch đứng nói chuyện cùng với một số chủ tịch của các tập đoàn khác. Mộng Ánh đứng bên cạnh anh, cô đưa mắt nhìn kĩ mọi thứ xung quanh, đôi khi bắt gặp những ánh mắt của những vị với thân hình xụ xệ nhìn qua cũng chả có tốt đẹp gì. Một lúc sau Mộng Ánh thấy khát nước, tay giật nhẹ áo chả Đinh Tuấn Trạch nói nhỏ:
Em khát nước, em có thể đi lấy một chút nước được không?
Đinh Tuấn Trạch ro dự suy nghĩ một lúc rồi nói:
Gọi phục vụ, đừng rời khỏi tôi nửa bước nào.
Mộng Ánh gật đầu nhìn qua nhìn lại một lúc mới thấy có phục vụ đi qua, cô giơ tay lên, người phục vụ đó nhìn thấy liền đi lại, cô lấy trên khay một ly nước,khẽ mỉm cười nói:
Được rồi, cảm ơn.
Mộng Ánh vừa đưa ly nước lên miệng thì một người phụ nữ đi lại phía cô, nhìn qua cô ấy trông vô cùng quyến rũ với những bộ trang phục màu đen óng được thiết kế vô cùng táo bạo, nhưng cũng đủ che được những bộ phận kín trên cơ thể, mái tóc được làm xoăn sóng càng tôn thêm vẻ quý phái của cô ấy hơn. Cô gái đó đi lại mỉm bắt chuyện với Mộng Ánh:
Xin chào,tôi là Chu Linh, tôi có thể cho tôi làm quen không?
Mộng Ánh nở nụ cười gượng gạo nói:
Được, tôi là Mộng Ánh rất vui khi được làm quen với cô.
Chu Linh đưa mắt nhìn cô một lượt rồi nói:
Ồ, cái tên rất quen hình như tôi đã từng nghe ở đâu đó rồi thì phải.
Phải rồi, Mộng Ánh là cái tên cũng rất nhiều người biết nhưng rất ít người được nhìn thấy cô, nên dần nếu vô tình nhắc đến có lẽ người ta sẽ cảm thấy quen nhưng sẽ không nhớ. Mộng Gia nhắc tới tên cũng đủ để người khác cảm nhận được quyền lực từ gia đình này, nhưng Mộng Ánh lại khác ít người biết đến thân phận thật của cô. Đơn giản vì cô muốn vậy, cô không muốn người khác biết về thân phận của mình để rồi luôn phải cúi đầu trước cô khi nghe tới cái danh " Tiểu thư độc nhất của Mộng Gia". Từ đó bản thân cô đi đâu cũng được người nâng đỡ, điều đó làm cô không thể bộc lộ hết năng lực của bẩn thân, rất khó để tự lập dưới cái bóng của Mộng Thị. Mộng Ánh khẽ cười nói:
Chắc cô nghe nhầm thôi, tôi mới gặp cô lần đầu và tôi nghĩ cô cũng vậy.
Chu Linh nghi ngờ đang cố nhớ ra điều gì đó, nói:
Đúng là vậy, nhưng tôi chắc chắn có nghe tới cái tên Mộng Ánh rồi.
Đứng nói chuyện với Chu Linh một lúc khá lâu thì Đinh Tuấn Trạch quay ra thấy hai cô gái đang nói chuyện với nhau một cách vui vẻ, anh chạm vào vai Mộng Ánh trầm giọng nói thầm gì đó vào tai cô, Mộng Ánh nghe xong liền quay ra nói với Chu Linh:
Tôi có việc phải đi rồi, tạm biệt cô.
Chu Linh gật đầu mỉm cười nói:
Được rồi cô đi đi, tạm biệt.
Mộng Ánh và anh cùng quay trở lại vị trí ngồi lúc nãy, vừa ngồi xuống Đinh Tuấn Trạch liền hỏi:
Cô gái lúc nãy là ai vậy?
Mộng Ánh uống một ngụm nước từ ly nước cô cầm lúc nãy, rồi mới trả lời lại:
Cô ấy là Chu Linh, chỉ là nói chuyện bình thường thôi, chứ em và cô ấy cũng mới quen.
Ừm. ( Đinh Tuấn Trạch nói)
Bữa tiệc diễn ra vào 7 giờ tối phải đến 10 giờ đêm mới kết thúc, Mộng Ánh nhìn xuống đồng hồ ở tay thở dài ngao ngán ngồi lâu như vậy rồi mà hiện bây giờ mới là 8 giờ tối. Ngồi một lúc lâu, Mộng Ánh bỗng thấy người mình càng ngày càng khó chịu có cảm giác nóng ran mỗi lúc truyền ra, hơi thở cô cũng bắt đầu nóng dần. Mộng Ánh nhăn mặt mếu máo nói khó khăn quay ra nói với Đinh Tuấn Trạch:
Em...m nóng quá, khó chịu...
Đinh Tuấn Trạch nheo mày nhìn qua cô, vẻ mặt nhăn nhó của cô,đôi bàn tay như muốn lột bỏ bộ váy đang mặc trên người ra. Đinh Tuấn Trạch giữ chặt tay cô lại liếc mắt nhìn sang ly nước cô vừa uống, anh đoán ra điều gì đó, lạnh giọng nói:
Con mẹ nó, bị hạ dược rồi.
Đinh Tuấn Trạch đứng dậy bế cô lên đi thẳng ra ngoài trước sự chứng kiến của tất cả mọi người tại bữa tiệc. Đinh Tuấn Trạch đưa cô ra xe, lạnh giọng nói với tài xế:
Lái xe về biệt thự riêng.