Nhưng, từ khi vị lão hoàng đế ưa thích đại công lao như Augustine VI tại vị, vô số cuộc chiến tranh đối ngoại hoặc lớn hoặc nhỏ đã được phát động, dù kết quả có thế nào, dù hao phí quốc lực, nhưng chí ít có một điểm rất thành công: hắn khiến mọi người dân đế quốc có một quan niệm: cường ngạnh!
Đối ngoại, bất luận là người thảo nguyên hay nam dương, chỉ có một từ: đánh!
Có thể nói, dù là lúc quốc lực suy nhược thì ưng phái (phái chủ chiến) trong cao tầng đế quốc vẫn chiếm đại đa số.
Loại thần tử như lễ nghi đại thần, ngày thường không có bao nhiêu quyền lên tiếng trước quốc gia đại sự là vì đại lục chỉ có một đế quốc: Roland.
Chung quanh không có lân quốc (quốc gia láng giềng), cho nên ngày thường công tác “ngoại giao lễ nghi” cơ bản là chả có gì. Còn về người thảo nguyên, cũng chỉ là một đám mọi rợ nhỏ bé thôi.
Vì thế, đại thần lễ nghi của đế quốc, ngày thường thực không có thực quyền, chỉ ngẫu nhiên tổ chức khánh điển trên toàn quốc,… loại chuyện này mới cần hắn tới làm.
Cho nên, tuy danh nghãi là cao quan nhất đẳng tại đế quốc, phần lớn thời gian lại là cái thùng rỗng.
Hôm nay, khó mà có một cơ hội biểu thị giá trị tồn tại của mình, lão thần này càng liều mạng phát huy quan điểm phản đối quân phương. Đối với hải quan, Nam Dương? Chẳng qua là một bọn thổ dân! Lúc nào thì thổ dân có tư cách phái sứ giả tới đế đô, tiến vào hoàng cung, đường hoàng làm thượng khách chứ?
Ta phỉ nhổ! Đại gia muốn gì! Chẳng lẽ không biết tự đóng chiến thuyền cầm đao kiếm đi cướp sao.
Quân phương cùng lễ nghi đại thần đều lên tiếng, hoàng tử Thần vẫn không cho ý kiến. Tiểu hoàng đế Charles ở bên, mặt lộ vẻ nóng lòng muốn thử, ánh mắt kích động.
Tuy hắn đã là hoàng đế, nhưng ngày thường hắn thật sự có rất ít cơ hội để tham dự nghị luận chính vụ quốc gia. Hầu hết thời gian, hắn tuy đã đội vương miện nhưng không khác mấy so với thời làm hoàng tử trước đó. Mỗi ngày vẫn theo sau lão sư cung đình học tập, nhàn nhã cưỡi ngựa vui chơi.
Điều khác biệt duy nhất là cung nữ cùng sứ giả bên mình không gọi mình là “hoàng tử điện hạ” nữa, mà gọi mình là “bệ hạ”.
Nhưng… như thế.. tựa hồ.. rất giống… Charles tuổi nhỏ, trong lòng vẫn có chút trống vắng, ẩn ẩn có cảm giác bất mãn.
Hôm nay! Đúng, chính là hôm nay!
Mình ngồi trên bảo tọa trên cao, nhìn vòa những đại thần tay nắm trọng quyền của đế quốc, bọn họ mỗi người đều như chim khổng tước, hết sức khoe mẽ năng lực của mình, phát huy tài ăn nói! Mà bọn họ liều mạng như vậy chẳng phải cũng là vì được mình đang ngồi bên bảo tọa chú ý sao?
Đây là… một cảm giác “nắm giữ”, cảm giác thỏa mãn thông sướng mà Charles nhỏ bé chưa từng có.
Đây mới là hoàng đế! Tay nắm quyền lực tối cao, các đại thần dù tranh luận thế nào, cuối cùng… mình chỉ cần một lời là có thể quyết định vận mệnh!
Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Charles kích động đỏ lên. Nó lập tức nhìn lại phụ thân đang ở bên…
Vừa nhìn, sự nhiệt huyết trong tim Charles lập tức yếu đi.
Hắn nói với mình: không phải ta! Bọn họ hiện tại tranh đỏ mặt tía tai, là hy vọng đạt được quyền lực, quyền lực đó còn không trong tay ta.
Những con khổng tước xòe đuổi này đang cố gắng phô diễn trước một người… là phụ thân mình!
Không phải là mình… còn chưa tới lượt mình….
Một cảm giác vi diệu cổ quái nảy sinh khiến Charles mờ mịt…
Thứ cảm giác này dễ dàng sinh sôi.
Hoàng tử Thần rất bình tĩnh, hắn là một quân chủ, hiểu rất rõ đạo làm vua, hắn không dễ biểu lộ ý kiến, cứ để các vị thần tử tận tình phô diễn, nỗ lực hiểu rõ lập trường cùng cách nghĩ của hoàng tử thần.
Hắn không chịu dễ dàng biểu lộ ý kiến, vì hắn biết, nếu như mình biểu lộ quá sớm, vậy rất nhiều kẻ nịnh bợ sẽ nói theo ý mình – thậm chí có những kiến nghị tốt, cũng bị cố ý áp chế.
Thân tại cao vị, phải bảo trì thanh tĩnh, phải có thể thấy rõ tâm tư kẻ dưới, nếu không thì sẽ bị bịt mắt, bịt tai…
Hoàng tử Thần liếc qua nhi tử của mình.
Hôm nay, hắn để Charles tới tham dự nghị hội, hắn có ý dần dần bồi dưỡng nhi tử của mình, tuy hắn còn nhỏ, nhưng để hắn ngẫu nhiên tham dự loại hội nghị này, dù hắn không lên tiếng, không có ra quyết định, nhưng ở bên nghe, cũng có thể thu hoạch không ít – quan sát quyết định quốc gai đại sự, càng trực tiếp hơn những bài giảng của các vị lão sư cung đình.
Đáng tiếc… dù người trí tuệ như hoàng tử Thần, cũng không phát giác thấy một loại tình cảm vi diệu đang sinh sôi trong tâm tư của con mình.
Thấy “ưng phái” của đế quốc đã lên tiếng xong, hoàng tử Thần vẫn không nói chuyện, các vị đại thần đã rất hiểu rõ thói quen của vị nhiếp chính vương này, điện hạ còn chưa nghe đủ, hắn hy vọng được càng nhiều ý kiến khác nhau.
Thế là, đại thần tài chính chạy ra.
- Các vị đồng liêu.
Đại thần tài chính cúi mình chào các vị đồng liêu, hắn nói rất thong thả, cũng rất thành khẩn, lão già này ngày thường khi nói chuyện trên hội nghị, đều hận không thể xắn tay áo liều mạng với các đại thần khác, hôm nay lại bình tĩnh như thế khiến người khác thấy kỳ quái.
- Trước tiên ta muốn thuyết minh… Lòng trunh thành của ta với đế quốc là không thể nghi ngờ. Cho nên, ta muốn nói, ta thân là một đại thần tài chính của đế quốc, chỉ suy xét tính toán từ phương diện tài chính.
Đại thần tài chính nói chuyện, không ai cắt lời.
Địa vị đại thần tài chính gần đây càng cao hơn trước, cũng vì đệ đệ công tước Tulip đã thành niên tới đế đô, tôn nữ của đại thần tài chính sắp trở thành thê tử bá tước gia tộc Rowlling, điều này khiến đại thần tài chính có ràng buộc về huyết duyên với gia tộc quyền thế mạnh nhất đế quốc – gia tộc Tulip.
Dù là đối thủ trước kia của đại thần tài chính, cũng không thể không nể mặt công tước Tulip, cũng tỏ ra tôn trọng đối với vị lão già này.
- E hèm, các vị.
Đại thần tài chính cười khẽ, chậm rãi nói:
- Từ đầu tiên ta muốn nói là … giá thành. A, a, từ này không phải ta nói, mà công tước Tulip là người đầu tiên sử dụng. Chúng ta trước tiên bàn tới quốc thư mà sứ giả Nam Dương mang tới.
Lúc này, lão lấy từ ngực ra một trang giấy:
- Đây là bản sao ta có được, ta đọc cho mọi người một danh sách mà bọn họ nguyện ý cung phụng. Chú ý nhé, nội dung danh sách này là bọn hắn sẽ cống cho đế quốc mỗi năm… là mỗi năm.
Sau đó, tài chính đại thần dùng chất giọng trầm bổng, chậm rãi đọc:
- Hương liệu Nam Dương 2000 cân, các loại bảo thạch đặc sản của Nam Dương, dùng giá tại đế quốc tính toán, mỗi năm giá trị cung phụng khoảng 30 vạn kim tệ, hơn nữa, giá bảo thạch là theo giá chợ của đế quốc, đồng nghĩa, giá trị là do chúng ta định giá. Dù là bảo thạch giá 30 vạn kim tệ rành rành, chúng ta nói chỉ có giá 3 vạn kim tệ, cũng do chúng ta quyết! Còn nữa, trân châu thượng phẩm 10 rương, ngà voi 500 chiếc, da cá mập thượng đẳng 300 bộ…
Tài chính đại thần đọc chậm, thanh âm lộ rõ vẻ đắc ý, cuối cùng, đọc xong danh sách, đại thần tài chính tuyên bố:
- Căn cứ danh sách này, ta cho nhân viên văn thư tính toán qua, đại khái mỗi năm bọn họ cống đồ vật có giá trị 250 vạn kim tệ, đây chỉ là dự tính sơ bộ. Mà bọn họ yêu cầu hải quân đế quốc đình chỉ cướp đoạt Nam Dương, gọi là tiêu tiền mua bình an, là như vậy.
- 250 vạn kim tệ… thì sao đây?
Một tướng quân cắt lời:
- Chỉ cần hạm đội của chúng ta chạy tới cửa nhà bọn họ, chả phải muốn bao nhiêu được bấy nhiêu sao! Hừ! Đó là nếu chúng ta nguyện ý.
Tài chính đại thần cũng không tức giận, cười khẽ:
- Ngài nói không sai,… về mặt lý luận là vậy, chẳng qua, cũng chỉ là lý luận.
Lão lấy từ trong ngực ra một danh sách:
- Đây là tính toán của ta… quân phí dành cho hạm đội chúng ta một lần viễn chinh Nam Dương! Chế tạo thuyền – a, đương nhiên, hạm đội hải quân hiện có đả đủ quy mô rồi, vậy dù chúng ta không cần tạo thuyền mới, vậy hạm đội một lần viễn chinh, phí duy tu bảo dưỡng toàn bộ hạm đội còn cao gấp nhiều lần so với ở tại cảng! Còn viễn chinh Nam Dương, là viễn trình! Quân lương cho binh sĩ xuất chiến, cao hơn so với thời bình, bổ cấp cho sĩ quan, hao phí lương thực, đổi mới tu sửa khí giới, bảo dưỡng cùng đổi mới khí giới, còn thời gian chúng ta cần tiêu phí… vân vân, ta tính qua, dù khống chế quy mô hạm đội ở mức một phần ba đi Nam Dương, vậy mỗi lần quân phí cũng tới 50 vạn kim tệ! con số này không thể giảm nữa.
Hơn nữa, các vị, ta lại báo thêm một con số. Ta gần đây có quyết toán thu hoạch ba lần viễn chinh Nam Dương – a, đều đã khấu trừ chi phí quân phí cùng các tiêu hao khác, kết quả cuối cùng là ba con số khác nhau là: 36 vạn kim tệ, 21 vạn kim tệ, 13 vạn kim tệ.
- Không thể nào!
Đại thần tài chính vừa báo ra ba con số, các tướng quân lập tức sôi sục.
Có người tính tình nóng nảy, lập tức không cố kỵ gầm lên với đại thần tài chính:
- Tham ô! Tham ô trắng trợn.
- Các tướng sĩ tại tiền phương đổ máu! Chúng ta đánh chiếm toàn bộ Nam Dương, mỗi lần đều chở đầy về, sao chỉ có chút đó.
Đối mặt với mọi người chỉ trích, đại thần tài chính rất bình tĩnh, lão yên lặng chờ mọi người dần hạ giọng, lúc đó lão mới xoay mình cúi mình trước nhiếp chính vương cùng Charles.
- Điện hạ, bệ hạ!
Đại thần tài chính lãnh đạm nói:
- Không cần nói… ta đã đảm nhiệm đại thần tài chính chưa tới 15 năm. Chiến quả ba lần nam chinh mà ta nói tới, lần sớm nhất là 15 năm trước, thượng nhiệm tộc trưởng gia tộc Rolling, bá tước Raymond suất lĩnh! Lúc đó… ta còn chưa là đại thần tài chính! Nếu nói tat ham ô, vậy cũng không thể trách tội lên đầu ta.
Lão nói rất thản nhiên:
- Ta là đại thần tài chính của đế quốc, xe ngựa ta đang dùng cũng là do nhiếp chính vương thưởng cho mấy năm trước. Trước đó, xe ta ngồi là đồ cổ đã được 23 năm. Nhà ta ở là nhiếp chính vương điện hạ thưởng cho hồi hai năm trước. Trước đó… nhà ta chỉ có 4 viện, bộc nhân chẳng tới 10 người! Tôn nữ của ta sắp xuất giá, nhưng ta hiện tại còn đang lo lắng thu gom đủ của hồi môn. Trong số rất nhiều đại thần của đế quốc, có thể nói ta sinh hoạt bần tiện nhất… xin hỏi, nếu ta tham ô, tiền tham ô đi đâu?
Đại thần tài chính vẻ mặt đầy chính trực, nhìn quét một vòng, những người tiếp xúc ánh mắt lão đều bất giác tránh đi.
Ngay cả vị tướng lĩnh lỗ mãng vừa chỉ trích lão tham ô, cũng đỏ mặt – vì nhà hắn ở còn lớn gấp 6 lần vị đại thần tài chính, bộc nhân cũng gần 100.
Nhiếp chính vương rốt cục cũng mở miệng, nhìn đại thần tài chính, hòa nhã:
- Không cần vậy, ta biết ngài khổ cực! nếu nói ngài tham ô, vậy toàn bộ đế quốc, không có người thanh liêm! Ngài không cần phẫn nộ…
Tới đây, nhiếp chính vương nhìn quét quân phương, lộ vẻ bất mãn, nói rõ ràng:
- Các vị tướng quân cẩn trọng lời nói!
Vài vị tướng quân vội đứng ra, khom người xin lỗi đại thần tài chính.
Lão già cười, đáp lễ, sau đó tiếp tục nói:
- Ta biết mọi người hoài nghi con số ta báo ra… nhưng ta nói, những con số kia là sau khi trừ đi tiêu phí cùng quân phí tính ra… cũng cho thấy, đã trừ đi giá thành.